Trần Dịch dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của cô và chủ động đưa cô đi chơi.
"Tôi đến đây một mình, ở đây tôi rất quen thuộc, để tôi đưa cô đi dạo xem một vòng!"
Đường Thanh Tâm gật đầu, dù sao cũng đến đây để giải sầu, có người dẫn đường cũng tốt.

Hai người họ không cần nói ra cũng hiểu ý nghĩa của nhau, cả hai đều không nhắc đến Lệ Thiên Minh.

Điện thoại di động của Đường Thanh Tâm vẫn chưa thấy đổ chuông, cứ cách một khoảng thời gian thì cô lại phải nhìn vào nó, nhưng mà sự mong đợi của cô hết lần này đến lần khác trở thành nỗi thất vọng, vì vậy cô dứt khoát không nhìn nữa.
Trần Dịch vẫn luôn quan sát cô suốt.

Cô không nói thì anh ta cũng không nhắc đến.

Hai người họ đi dạo đến tận buổi trưa.

Đường Thanh Tâm đã đói đến mức không chịu được nữa rồi, buổi sáng thì không ăn gì cả, bây giờ tràn ngập đường phố đều là du lịch nông thôn, cô thực sự muốn chạy lao vào ăn.
Trần Dịch nắm chặt lấy cô và dẫn cô vòng bên này vẹo bên kia để đến trước một quầy hàng không hút mắt ở phía trước, tấm biển trước cửa là một tấm gỗ với hai chữ "Ngư Đàm" được viết một cách nguệch ngoạc cẩu thả bằng sơn ở bên trên.
Nói rằng quầy hàng thực ra chính là một cửa hàng kinh doanh nhỏ, trước cửa có một cái xe điều khiển trẻ em, có một đứa bé mập mạp mới vài tháng tuổi đang ngồi trên đó cười khúc khích.
Khi Đường Thanh Tâm nhìn thấy đứa bé, trong lòng liền mềm nhũn, ánh mắt có chút hoảng hốt.
“Ông chủ, cho một phần cá kho chua cay! Hai bát cơm!”

Trần Dịch tìm một chỗ rồi ngồi xuống, sắp xếp cho Đường Thanh Tâm ngồi xuống, tự mình đi vào sau phòng bếp chọn cá.

Một lát sau quay lại, trong tay bưng hai cốc nước sôi đưa qua cho Đường Thanh Tâm.
“Cửa hàng này chỉ bán cá, hương vị rất ngon.

Đừng nhìn cái quầy sơ sài không hút mắt của ông ấy, việc kinh doanh buôn bán ở đây tương đương với thu nhập của ba quầy hàng ở bên ngoài đấy.

Chủ quán cũng là ông chủ của cả con phố.

Không có ai dám gây rối ở đây cả.

"
Đây cũng là lý do mà anh ta không phá dỡ nó, vì ông chủ của cái quầy hàng này liên kết với người ở con phố từ chối phá bỏ nên anh ta chỉ có thể nhượng bộ.

Đường Thanh Tâm tin tưởng đạo lý "Rượu ngon nào ngại ngõ sâu", nhưng nhìn thấy nơi đây yên tĩnh vắng vẻ, việc kinh doanh có thể tốt sao?
Đang nghi ngờ, thì chiếc máy điện thoại bàn cũ nát duy nhất trong tiệm đã đổ chuông, sau khi người phục vụ nhận cuộc gọi, thì cậu ta nhanh chóng viết một hàng chữ lên tờ giấy, rồi bước vào bếp sau.

Nhưng mà trong vòng mười phút sau, một chiếc xe đã chạy tới và trực tiếp đi thẳng khi đến bếp sau, lấy từ bên trong ra một vài cái thùng lớn, trong mỗi thùng chứa đầy cá đã làm sẵn, tất cả đều được chất lên xe và chở đi.
“Những thứ này đều do các tiệm cơm ở xung quanh khu du lịch đặt trước.

Mỗi ngày có hai mươi chiếc xe như thế này".
Lời giải thích của Trần Dịch khiến Đường Thanh Tâm chợt nhận ra rằng: "Không ngờ rằng một quầy hàng nhỏ không hề hút mắt lại có thể được ưa chuộng đến vậy, Trần Dịch, anh lượm được kho báu rồi đấy".
Đường Thanh Tâm thực sự khâm phục anh ta vì đã có thể tìm đến nơi này để khai phá nó.

"Kho báu? Việc kinh doanh của tập đoạn Họ Trần đều phải nhúng tay vào.

Chi phí đầu tư ban đầu của khu du lịch này vẫn chưa hồi vốn được, Thẩm Trường Thanh đã bắt đầu không chờ đợi nổi nữa, muốn thu hồi lại chi phí rồi".
Đường Thanh Tâm im lặng, bây giờ Trần Dịch nói điều này có ý nghĩa gì sao? Đó là con đường do chính bản thân anh ta đã chọn.
Chỉ có điều cô vẫn muốn hỏi anh, nhưng một khi nghĩ tới chuyện đã xảy ra rồi thì lại thôi.
Bộ dạng cứ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi bị Trần Dịch nhìn thấy.

Người đàn vừa còn đang muốn nói chuyện thì ông chủ liền đưa món cá kho chua cay lên.

Đường Thanh Tâm đói đến mức không chịu được.

Bây giờ ngửi thấy mùi hương đó, cô càng không thể nhịn được nữa, liền xới cơm rồi bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến, vừa chua chua vừa cay cay, ăn đến nỗi mà toàn thân cô toát mồ hôi hột.

Trần Dịch ngồi đối diện nhìn thấy đôi môi đỏ cay cay của cô, trong lòng rung động một hồi, để kìm nén sự [email protected] muốn trong lòng mà cố gắng ngấm ngầm chịu đựng.
"Cô chủ Thẩm không đi cùng anh sao?"
Ăn được một nửa, Đường Thanh Tâm đột nhiên hỏi, sắc mặt của Trần Dịch liền thay đổi, gượng cười nói: "Tính cách cô chủ lớn của cô ta lại hiện lên rồi.

Tôi nói cái gì cũng không có tác dụng, chỉ có thể thờ ơ bỏ đi khỏi cô ta hai ngày".
“Anh có hối hận không? Trần Dịch, ở bên cạnh cô ta anh được nhiều hơn hay mất nhiều hơn?"

Câu hỏi của Đường Thanh Tâm khiến Trần Dịch trầm tư suy nghĩ, người đàn ông nghĩ ngợi rồi bình tĩnh trả lời với cô: "Được hay mất đều không quan trọng.

Tôi lựa chọn ở bên cạnh cô ta.

Ngay từ lúc đầu, mục đích đã không đơn giản, tôi lợi dụng cô ta, muốn có được một vài thứ thì ất rằng phải từ bỏ một vài thứ khác.

Còn cô, cô có hối hận khi chọn Lệ Thiên Minh không? "
Đem vấn đề một lần nữa quăng qua cho cô, Đường Thanh Tâm nhặt những hạt cơm trong bát lên, nhìn những hạt cơm căng tròn chắc nịch, một lúc lâu sau rồi mới nói: "Không phải tôi lựa chọn anh ấy, mà là số phận đã khiến tôi và anh ấy vướng lấy nhau không dứt.

Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, tôi tuyệt đối sẽ không dính líu tiếp xúc với bất kì người nào của nhà họ Lệ, tuyệt đối sẽ không!”
Giọng nói chắc như đinh đóng cột của cô làm cho mắt của Trần Dịch bừng sáng lên, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bản thân, có lẽ đã muộn rồi.
"Thanh Tâm, nếu như có kiếp sau, tôi nhất định sẽ tìm một người phụ nữ giống như cô, không nói chuyện kinh doanh cũng không cần tính toán, chỉ cần hẹn hò một cách yên yên ổn ổn, kết hôn rồi sinh con cái".
"Thật đáng tiếc, anh sẽ không có kiếp sau!"
Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ và tiếng ăn uống khiến hai người đồng thời bị sốc, Đường Thanh Tâm ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt giận hờn của Thẩm Thiên Vi, không nhịn được mà bật cười lớn, chẳng lẽ là không phải oan gia không gặp mặt, vào những lúc như thế này còn gặp phải cô ta, thật đúng là nghiệt duyên.
"Trần Dịch, Đường Thanh Tâm! Hai người là đôi nam nữ lăng loạn! Tôi còn nói lúc Lệ Thiên Minh xảy ra chuyện, tại sao lại không thấy bóng dáng của cô đâu cả, hóa ra là ở đây dụ dỗ đàn ông của người khác, cô có biết thể diện là gì không vậy!”
Đường Thanh Tâm cũng không tức giận, khoanh hai tay nhìn cô ta: "Cô Thẩm, nói chuyện là phải đi qua não đã.

Ban ngày ban mặt ngồi ăn chung với nhau gọi là dụ dỗ sao? Có phải là cô đã xem quá nhiều bộ phim drama rồi không? Chủ tịch Trần, nhớ coi chừng người phụ nữ của anh, đừng có vô cớ đi kiếm chuyện!"
Đường Thanh Tâm trợn mắt nhìn cô ta, đứng dậy rời đi, tâm trạng tốt bị cô ta phá hỏng rồi, cô cũng nuốt không xuống nữa.
Khi Trần Dịch đang định đuổi đi theo, thì bị Thẩm Thiên Vi ngăn lại, đôi mắt đẹp của người phụ nữ nhìn chăm chăm, lên giọng quát mắng: "Trần Dịch, anh còn nói rằng anh yêu tôi, anh chính là đồ dối trá, anh chỉ muốn tiền của gia đình tôi, không có nhà họ Thẩm, Trần Dịch như anh có thể có như ngày hôm nay sao!"
Người phụ nữ oán trách một cách điên cuồng, đem tất cả sự giận dữ đổ hết lên người anh ta, nhưng trong mắt Trần Dịch chỉ có bóng hình xinh đẹp màu trắng ấy, đối với sự trút giận của Thẩm Thiên Vi thì anh không hề thèm quan tâm.
“Cô đủ rồi đó!"
Dùng hai tay nắm chặt cổ tay cô ta và ép buộc cô ta bình tĩnh lại.

"Có phải là tôi ở bên ngoài không được nói chuyện với người khác giới đúng không, Thẩm Thiên Vi, cô lén lút sau lưng tôi mang thai và sảy thai, đừng tưởng rằng tôi không biết".
Trong đôi mắt của Trần Dịch như muốn b ắn ra lửa, Thẩm Thiên Vi sau khi nghe thấy lời anh nói thì đã thụt lùi lại hai bước, hai mắt rưng rưng, giọng nói lạnh lùng: "Trần Dịch, anh biết tôi đi phẫu thuật, tại sao anh không tức giận? Anh không chất vấn ba của đứa con tôi là ai? Tôi vẫn luôn biết rằng là anh không hỏi tôi, anh có biết rằng đó chính là vì anh không quan tâm nên tôi mới thành ra như này không? "
"Không phải tất cả những người khác giới đều có thể khiến anh rung động, tôi không thích Đường Thanh Tâm, bởi vì cô ta quá thông minh để giúp đỡ anh.

Mà tôi không có gì ngoài tiền, anh cũng sẽ không nhìn thẳng vào tôi, Trần Dịch, tôi nói cho anh biết, sinh mạng của Đường Thanh Tâm là của tôi.

Nếu một ngày cô ta chết oan uổng, thì chắc chắn là do anh hại chết cô ta!"
Sau khi lau nước mắt trên mặt, Thẩm Thiên Vi vội vàng chạy ra ngoài, Trần Dịch dừng lại một chút rồi vẫn là đuổi theo, trên bàn ăn chỉ còn lại nồi cá kho chua cay chưa ăn hết, hai bộ bát đũa nằm ở trong đó một cách lẻ loi trơ trọi.
Người phục vụ đi ra vừa nhìn thấy liền không nhịn được mà mắng chửi: "Mẹ kiếp, ăn không ăn quỵt".
“Không thể chứ, loại người này không thể là loại ăn rồi không trả tiền được, đợi một chút!"
Ông chủ ở một bên an ủi, dường như ông ta nhìn người rất chuẩn, nhưng chỉ là không biết ai sẽ quay lại.
Đường Thanh Tâm đi được nửa đường thì cuối cùng khách sạn cũng gọi cho cô, có người trả phòng, vừa đúng lúc có phòng trống, cô chẳng qua chỉ ở lại một đêm, ở tạm một lát là được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play