“Mọi người dừng bước, tình hình hiện tại của Lệ Kình hơi đặc biệt.

Những nhân viên rời khỏi công ty chỉ được mang theo đồ dùng cá nhân của mình.

Những đồ có liên quan tới công ty đều phải để lại.

Rất xin lỗi mọi người".
Hứa Vĩ Quân đi tới trước giải thích với bọn họ.

Mấy nhân viên bảo vệ đi tới lấy hộp giấy khỏi tay họ, mấy người họ nhìn thấy tình hình như vậy, lại thấy bên ngoài có phóng viên nên ầm ĩ lên.
“Lệ Kình tại sao lại có người quản lý như vậy chứ? Nhân viên bị ép từ chức lại còn phải chịu đủ kiểu làm nhục như vậy nữa, chúng tôi sẽ báo cảnh sát! Chúng tôi nhất định phải bảo vệ quyền lợi của mình."
“Đúng! Phải bảo vệ quyền lợi của mình, Lệ Kình nhất định phải đưa ra một câu trả lời cho chúng tôi".
Mấy người bọn họ làm ầm lên khiến phóng viên cũng nghe thấy, bọn họ liên tục chụp ảnh, còn có người định vào bên trong phỏng vấn nhưng đã bị bảo vệ chặn ở bên ngoài.
Đường Thanh Tâm chỉ chờ đợi giây phút này, mấy người cứ làm ầm đi, làm càng to càng tốt.
Việc điều động nhân sự hôm nay, bọn họ vẫn chưa nhận được thông báo.

Vừa bị cách chức, bọn họ nhất định chưa kịp xử lý các tài liệu gốc, vậy nên Đường Thanh Tâm đoán định rằng trong hộp giấy của bọn họ nhất định có bí mật của công ty.
Cô cũng không sợ bọn họ báo cảnh sát, cô đương nhiên có lý của mình khi ngăn bọn họ lại.

Bây giờ mấy người bọn họ ầm ĩ, cầu cứu đến Lệ Bách Nhiên chứng tỏ bọn họ có tật giật mình.

Nếu không thì cần gì phải lớn tiếng, phải sợ hãi như vậy?
Trong lúc đợi cảnh sát, bảo vệ trông chừng mấy hộp giấy không để cho bọn họ lại gần, Hôm nay Đường Thanh Tâm nhất định phải cho mấy người bọn họ lộ nguyên hình, đó cũng là cách để dạy dỗ cho Lệ Bách Nhiên một bài học.

Anh ta đừng tưởng hãm hại người khác sẽ không phải trả giá.
Mấy người bọn họ đang ồn ào ầm ĩ thì cảnh sát tới.

Đường Thanh Tâm đi lên trước kể lại lý do vì sao cô giữ không thả bọn họ đi.

Cảnh sát cũng rất khó xử, nhưng ngại danh tiếng của Lệ Thiên Minh nên vẫn cho bọn họ ra để kiểm tra.

Mấy người kia vô cùng hoang mang, một người trong số đó mặt biến sắc.

Đường Thanh Tâm chỉ vào người đó: "Kiểm tra của người đó trước".
Người đàn ông đó lập tức ngã ngồi ra đất.

Trong quyển sổ ở cuối cùng của thùng giấy có một chiếc USB, bên trong có thông tin số liệu của công ty.

Lúc anh ta thu dọn đồ đạc hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Đường Thanh Tâm sẽ dẫn người tới kiểm tra.
Mà những tài liệu bên trong USB đó cũng đủ để anh ta ngồi tù, những người khác nhìn thấy vậy đều không dám lên tiếng, chỉ dám để Đường Thanh Tâm tùy ý lục soát, dù sao mấy người bọn họ đều không thoát nổi sự trừng trị của pháp luật.
Nhìn chiếc USB trong lòng bàn tay, Đường Thanh Tâm cười châm biếm: "Tôi e rằng mấy vị tạm thời không thể đến gặp Lệ Bách Nhiên để báo cáo rồi.

Tôi xin chúc các vị cải tạo vui vẻ, một lát nữa công ty sẽ có luật sư liên hệ với các vị”.
Nói xong, Đường Thanh Tâm liếc nhìn đám phóng viên ngoài cửa.

Mấy người bọn họ sợ hãi không dám quay đầu lại nhìn.

Cảnh tượng trước mắt càng khiến Hứa Vĩ Quân phục sát đất.
Liếc mắt nhìn thấy ánh mắt của Hứa Vĩ Quân như vậy, Đường Thanh Tâm mỉm cười: "Em đừng nhìn chị như vậy vội.

Đợi mọi chuyện giải quyết xong, em ngưỡng mộ chị cũng không muộn đâu".
Hai mắt Hứa Vĩ Quân nhìn cô vẫn phát sáng long lanh, thiếu chút nữa là cô ùa vào lòng Đường Thanh Tâm để thể hiện tình yêu.
Lệ Thiên Minh thật sự không nghĩ tới việc Đường Thanh Tâm sẽ dùng cách như vậy.

Nhanh như vậy mà cô đã xử lý xong đống rác rưởi đó rồi, anh không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ cô.

Đường Thanh Tâm mỉm cười tiếp nhận sự tán thưởng của anh vì đây là thực lực của cô.
Sau khi giải quyết xong vấn đề về nhân sự sẽ đến việc lấy lại khách hàng và đơn đặt hàng.
Lệ Thiên Minh chỉ có một yêu cầu với những nhân viên mới nhậm chức, đó chính là phải lấy lại được toàn bộ lượng khách hàng đã mất.

Những lúc cần thiết, anh có thể đi cùng.

Đường Thanh Tâm không rời vị trí của mình.

Lệ Thiên Minh vừa mới ra viện không lâu, cô vẫn phải đốc thúc người đàn ông này đi thay thuốc.

Những lúc như vậy có cô ở bên cạnh, Lệ Thiên Minh cho dù có bận thế nào thì cô cũng sẽ nhắc nhở anh.
Một tháng sau, nhìn những báo cáo số liệu, Đường Thanh Tâm cuối cùng cũng có thể mỉm cười.

Những người mà cô lựa chọn quả thật không nhầm, lượng khách hàng mất đi đã nhanh chóng tìm lại được.

Mặc dù không phải là tất cả nhưng như vậy đối với Lệ Kình cũng là đủ rồi.
Cùng lúc đó, hai bố con Lệ Bách Nhiên ở bên ngoài gặp phải những tấn công trước đây chưa từng có, điều đó làm hai người bọn họ trở tay không kịp.
“Choang!”
Lệ Bách Nhiên nhìn thấy cha anh ta tức giận đến mức đập tan cả bình.

Trên mặt đất đầy những mảnh vỡ thủy tinh và nước đọng.

Mấy con cá vàng há hốc mồm, bật nhảy tanh tách trên mặt đất, giống y hệt tình cảnh cá đớp oxy của hai người bọn họ.
“Bố, ngay từ đầu con đã nói rồi, nhà họ Trần không tốt đẹp gì để giúp đỡ chúng ta đâu.

Bây giờ thì bố cũng nhìn thấy mọi chuyện rồi đấy”.

Lúc mới đầu hợp tác, Lệ Bách Nhiên cũng nhắc nhở bố anh ta không nên dễ dàng tin lời Trần Dịch.

Nhưng chỉ một lần rò rỉ thông tin cũng khiến Trần Dịch cảm thấy hai người bọn họ có thể lợi dụng được.
Bây giờ thì hay rồi, bố anh ta không nghe lời khuyên bảo, cố đem tất cả tài sản đặt ở chỗ của nhà họ Trần.

Kết quả bây giờ Trần Dịch lật lọng, bán đứng bọn họ, khách hàng bị giành mất, hai bố con anh ta không kiếm được một đồng nào, lại còn phải chịu sự báo thù điên cuồng của Lệ Thiên Minh.
Khoản tiền lúc trước lấy được từ Lệ Kình chỉ đủ để duy trì hoạt động bình thường, nếu hai bố con anh ta không thể tìm ra được lối thoát thì công ty đó nhất định sẽ sập.
Đến lúc này hai bố con Lệ Bách Nhiên mới cảm thấy hối hận, rời khỏi Lệ Kình, hai người bọn họ chẳng còn là cái gì cả.

Những đối tác hợp tác trước đây cũng nói thẳng bọn họ chỉ vì nể mặt Lệ Thiên Minh.

Bây giờ Trần Dịch ra tay, bọn họ hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.

Cũng may mấy dự án Lệ Bách Nhiên phụ trách vẫn còn, nếu không công ty thật sự không chống đỡ nổi.
Bố Lệ Bách Nhiên nghe thấy con trai nói vậy, đột nhiên nổi nóng, ông ta chỉ vào mặt Lệ Bách Nhiên nổi điên: "Nếu như không phải mày có những suy nghĩ không đúng đắn với Đường Thanh Tâm thì làm sao chúng ta có thể bị Lệ Thiên Minh báo thù.

Không những đuổi người đi, còn báo cảnh sát tìm ra được người làm lộ bí mật.

Nếu như bọn họ tiếp tục điều tra, tra đến những chuyện trước đây thì chúng ta toi rồi".
Lệ Bách Nhiên đứng nguyên chỗ cũ không nói gì, phóng viên cũng không phải do anh ta mời tới.

Anh ta không ngờ tới cô thực tập sinh kia lại đột nhiên xông vào, tất cả mọi thứ giống như một ma trận.

Anh ta cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại biến thành như vậy, đột nhiên có những ý định không đứng đắn với Đường Thanh Tâm.
Lệ Bách Nhiên đứng nguyên một chỗ nhìn những con cá vàng đang há hốc mồm, nhảy loạn xạ trên mặt đất.

Anh ta cảm thấy mình không khác gì một thằng hề.

Mọi chuyện đã đến nước này thì Lệ Thiên Minh nhất định sẽ không đưa tay ra giúp nữa.

Chỉ có sự nỗ lực của bản thân anh ta mới có thể giúp anh ta khôi phục lại mọi thứ.
Đối diện với tình huống hiện tại, hai cha con Lệ Bách Nhiên vẫn chưa từ bỏ.

Lệ Thiên Minh biết được điều đó thì mỉm cười, nhà họ Trần không tốt bụng để giúp đỡ Lệ Bách Nhiên đâu.

Chỉ có thằng nhóc con đó mới tưởng rằng trèo lên được cây cao là sẽ đạp đổ được anh.

Bây giờ nhóc con bên ngoài biết thế giới bên ngoài tàn khốc như thế nào chưa?
Tập đoàn Lệ Kình khôi phục lại hoạt động bình thường, Trần Dịch cũng kiếm được lợi lộc từ chuyện này.

Xem ra trong chuyện của Lệ Kình lần này, nhà họ Trần là người thắng lớn nhất.

Trần Dịch vì thế mà kiêu ngạo rất lâu.Trong một nhà hàng cao cấp, để chúc mừng nguy cơ lần này được hóa giải thành công, Lệ Thiên Minh đặc biệt đặt chỗ mới Đường Thanh Tâm đi ăn cơm.

Thực ra chuyện ăn cơm chỉ là cái cớ, Lệ Thiên Minh muốn nhân cơ hội lần này để tỏ tình với Đường Thanh Tâm.

Chuyện lần này cũng là lần đầu tiên Trương Mỹ Lan không nói những lời cay nghiệt với Đường Thanh Tâm, bà nội lại càng khen ngợi cô hết lời.
Nhưng nghĩ lại chuyện Đường Thanh Tâm không thể sinh con nữa, trong lời nói cũng thể hiện một chút tiếc nuối.
Nhưng Lệ Thiên Minh không hề để ý, có cô đã là đủ.

Chuyện con cái phải trông vào duyên phận, nếu hai người thật sự không có con có thể xin con nuôi.

Từ nhỏ Đường Thanh Tâm đã có suy nghĩ không có gì là quá to tát, thấy Lệ Thiên Minh dẫn cô đến một nhà hàng cao cấp như vậy thì ngây ra không hiểu.

Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, cần gì phải đến những nhà hàng như vậy?
Những người đi vào đều nằm trong danh sách hội viên, nhà hàng này mỗi ngày cũng chỉ tiếp đón 100 bàn.

Không đặt bàn trước thì cho dù là lần đầu tới cũng không được ưu tiên.

Cho dù như vậy nhưng bên trong vẫn hết sạch chỗ ngồi.

Đây gần như là nơi tập trung của những người giàu nhất trong thành phố, các món ăn rất được mọi người yêu thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play