Bị Đường Thanh Tâm và Lệ Thiên Minh làm bẽ mặt như thế, sắc mặt Trần Dĩnh trở nên vô cùng khó coi, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ cả lên, đây là đang tức giận chứ không phải là vì thẹn thùng mắc cỡ.
“Có lẽ cô Thanh Tâm đã nghe nhầm rồi, Trần Dĩnh và Thiên Minh cũng đã quen biết nhau được một thời gian, lần này về nước là bởi vì hai gia đình có ý định hợp tác, nhưng không muốn lại lan truyền ra scandal như thế này, về chuyện cái tát kia, tôi thay mặt Trần Dĩnh xin lỗi cô, có được không?"

Lời xin lỗi của Trần Dịch chính là nói với Đường Thanh Tâm về chuyện cái tát kia, lúc này trước mặt nhiều người như vậy, ánh mắt cầu xin của anh ta chính là muốn Đường Thanh Tâm tạm thời buông tha cho cô ta.

Thế là gật đầu, thừa nhận bản thân nghe lầm.

Lúc này mọi người mới dần dần tản ra.
Ánh mắt sắc bén của Trần Dĩnh lườm Đường Thanh Tâm, đi tới trước mặt uy hiếp cô:
"Cô đừng tưởng rằng có anh ấy bảo vệ cho cô thì cô muốn làm gì thì làm, đợi đến khi cô nằm trong tay tôi xem tôi sẽ đối phó với cô như thế nào!”
“Chúng ta hãy cùng chờ xem!"
Đường Thanh Tâm không hề sợ, ngay từ lúc cô quyết định trả thù thì cô đã đem tất cả bỏ sang một bên, không sợ bất cứ thứ gì, ngược lại là bọn họ, cái gì cũng sợ.
Trong lần đối đầu đầu tiên, Đường Thanh Tâm giành chiến thắng.

"Dường như em không thích Trần Dĩnh và Trần Dịch".
Giọng nói Lệ Thiên Minh truyền đến, Đường Thanh Tâm cảm thấy buồn cười: "Em nên thích cô ta sao, Trần Dĩnh cũng không phải là cô gái tốt, nhưng mà ngược lại, Trần Dịch đối với em rất tốt".
Hai anh em này tạo cho cô sự tổn thương sâu sắc không cách nào diễn tả được, cô muốn trả thù thay cho Lệ Thiên Minh.
Người đàn ông nhìn cô một cái thật lâu, gật đầu và không nói thêm gì nữa.
"Các ông chủ, bà chủ, buổi tiệc từ thiện sắp bắt đầu, xin mời mọi người di chuyển đến đại sảnh ở phía trước".
Đám đông chậm rãi di chuyển, Đường Thanh Tâm cùng Lệ Thiên Minh cũng đi đến nơi tổ chức, tìm một vị trí kín đáo ngồi xuống, ngay sau đó anh em Trần Dịch cũng đi đến, đúng lúc ngồi ở trước mặt cô.
“Thật là trùng hợp, cô Trần Dĩnh."
Đường Thanh Tâm chủ động chào hỏi, ngay lúc này điện thoại đột nhiên run lên, cô liếc nhìn một cái, là Trần Dịch nhắn: "Đừng chọc cô ấy”.
Chọc giận cô ta.

Đường Thanh Tâm nhíu mày, không chỉ là chọc giận, cô còn muốn cắt thịt cô ta.
“Hôm nay anh mang đến buổi đấu giá này một chiếc nhẫn ngọc bích à".
Đặc biệt đem hai chữ ngọc bích nhấn mạnh, chắc chắn rằng Trần Dĩnh có thể nghe được, lần trước mặt dây chuyền bị Lệ Thiên Minh cướp đi, nếu chiếc nhẫn này có thể bù đắp lại tổn thất thì cũng không tệ.
Trần Dĩnh vểnh tai lên khi nghe được hai chữ "ngọc bích".

"Nghe nói trong của hồi môn của bà nội có cả một bộ trang sức bằng ngọc bích, chủ tịch Thiên Minh, không phải là anh trộm đồ trang sức của bà nội để đem đi bán đấu giá đó chứ?"
Lệ Thiên Minh cười không nói gì, trong lòng Trần Dĩnh chấn động, nếu như cô ta có chiếc nhẫn này, đến lúc đó có thể nở mày nở mặt, nói rằng bà nội cho cháu dâu.
Nghĩ đến đây cô ta liền cảm thấy vui mừng, trong lòng Trần Dĩnh nghĩ gì sao Trần Dịch không biết được, chỉ là không ngờ rằng Đường Thanh Tâm trở mặt và lừa anh ta.
Chẳng qua món đồ đấu giá đầu tiên chỉ là bức tranh chữ thư pháp cổ, khiến người khác không có hứng thú, nhưng mà vẫn có người vui mừng khi có được.
Sau bốn lượt đấu giá, rốt cuộc cũng đến món đồ đấu giá của Lệ Thiên Minh, Đường Thanh Tâm dựa vào ghế, nhìn thấy Trần Dĩnh ưỡn lưng thẳng hơn một chút, ngay lập tức biết cô ta sẽ hành động.
Giương mắt nhìn xung quanh, ngồi xéo trước mặt cô là một người phụ nữ có dáng người quý phái, cô lập tức nhận ra ngay, đây chính là vợ của tổng giám đốc công ty quốc tế Đại Thành, bình thường bà ta thích nhất là ngọc bích, hôm nay gặp được món đồ đấu giá này, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Trời vừa sáng mới phát hiện cô đã trở về, vì lẽ đó mà cố ý chọn món đồ đấu giá này, bình thường Lệ Thiên Minh sẽ không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, là một người thư ký của riêng anh, thay anh sắp xếp những chuyện này thì cũng rất bình thường.
Trò hay bắt đầu.
“Nhẫn ngọc bích, món đồ đấu giá của công ty Lệ Kình, anh Lệ Thiên Minh, giá khởi đầu là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng, mỗi lần tăng thêm ba trăm năm mươi triệu!"
Thực ra chiếc nhẫn chỉ có giá trị bảy trăm triệu, cái giá này cũng không cao, ở đây tăng thêm một tỷ cũng là vì để cho Trần Dĩnh cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo, đối với loại cô chủ này mà nói một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng cũng chẳng là gì.

Quả nhiên vừa mới nêu giá khởi điểm, Trần Dĩnh đã nhiều lần giơ bảng, Đường Thanh Tâm không quan tâm cô ta, chỉ nhìn người phụ nữ quý phái kia, xem ra cũng biết phân biệt hàng tốt xấu, nếu như giá cả quá cao, bà ta liền dừng thì làm sao có thể chơi với Trần Dĩnh được nữa.

Thời điểm giá lên đến bảy tỷ, đại sảnh cũng không còn một tiếng động, Đường Thanh Tâm mượn cớ đi ra ngoài rửa tay, nhanh chóng viết một tờ giấy ra hiệu cho người phục vụ giúp mình đem lại cho người phụ nữ quý phái kia, trả thêm cho anh ta một ít tiền boa, sau khi thấy anh ta đưa đến tay bà ta mới bước vào rửa tay.

Khi cô quay lại chỗ ngồi, sắc mặt của Trần Dịch đã rất khó coi, Trần Dĩnh còn liều lĩnh giơ tấm biển, giá của chiếc nhẫn được nâng lên mười sáu tỷ bốn trăm năm mươi triệu đồng.
"Mười sáu tỷ tám trăm triệu đồng!"
Phía sau Đường Thanh Tâm truyền tới một giọng nữ, bên trong đại sảnh quá tối nên không thể thấy rõ, cô cũng không biết cô gái này là ai, chỉ biết đây là một cô gái trẻ tuổi.
Trần Dĩnh nôn nóng, ngay khi cô muốn giơ tấm bảng lên liền bị Trần Dịch đập mạnh vào tay cô ta: “Trần Dĩnh!"
“chủ tịch Thiên Minh, xem ra có không ít người thích chiếc nhẫn ngọc bích của bà nội như thế".
“Mười bảy tỷ năm mươi triệu!"
Trần Dĩnh không để tâm lắm, trực tiếp hét lên, điều này làm cho mọi người xôn xao, nhưng không ai lên tiếng nữa, bỏ ra mười bảy tỷ năm mươi triệu để mua một chiếc nhẫn, quả thực nhà họ Trần rất giàu.
Sắc mặt của Trần Dịch trở nên trắng bệch, Trần Dĩnh đi lên sân khấu đeo chiếc nhẫn kia vào trong ngón tay, vui mừng đi xuống, quay về chỗ Lệ Thiên Minh khoe với anh: "Thiên Minh, anh xem đi em có được chiếc nhẫn của bà nội rồi này."
"Chúc mừng cô".
Lệ Thiên Minh không giải thích gì, chỉ là liếc nhìn Đường Thanh Tâm ngồi bên cạnh, người phụ này nhíu mày nở nụ cười tươi rói: “Chúc mừng cô Trần Dĩnh, thực sự là quá hào phóng".
Trần Dĩnh cười đắc thắng, Trần Dịch thì đè nén nổi tức giận trong lòng nhắc nhở cô em gái ngu xuẩn này: "Mười bảy tỷ năm mươi triệu này em phải xem xét cho cẩn thận, nếu không bố sẽ xé xác em ra".
Nghe anh ta nhắc tới bố, lúc này Trần Dĩnh mới nhớ bản thân mình không có tiền, số tiền này không thể lấy từ gia đình được, là mười bảy tỷ năm mươi triệu! Cô không kiếm được đồng nào, cả ngày chỉ biết dùng tiền gây ra rắc rối, còn khiến cho bố tức giận suýt chút nữa thì ngất đi, lần này thì nguy to rồi.
Gương mặt Trần Dĩnh đỏ hồng vì phấn khích chuyển sang trắng bệch vì sợ hãi, ánh mắt nhìn anh trai để cầu cứu, Trần Dịch tức giận cùng cô ta, Lệ Thiên Minh và người tổ chức bàn bạc, lúc nãy anh ta đập mạnh vào tay cô ta nhưng không ngăn cản kịp, bây giờ biết sai thì cũng đã muộn.
“Thiên Minh, em."

“Cô Trần Dĩnh là không chấp nhận kết quả này sao? Không sao cả, chỉ cần người tổ chức nói một tiếng, nếu bọn họ đồng ý tôi cũng không có ý kiến gì cả."
Giọng điệu Lệ Thiên Minh đều đều, nhưng mà âm thanh không hề nhỏ, những người xung quanh đều nghe thấy cả, nhất thời Trần Dĩnh trở thành tiêu điểm, cô ta chỉ có thể nuốt xuống cơn giận này, ngượng ngùng cười nói: "Không, không phải đâu, em chỉ là đang đùa với anh thôi".
Đi về chỗ ngồi của mình, trong lòng Trần Dĩnh hoảng sợ trước ánh mắt tức giận của Trần Dịch, bồn chồn lo lắng.
“Đường Thanh Tâm, là em cố ý phải không?”
Lệ Thiên Minh ôm cô vào trong vòng tay, nhân lúc ánh đèn mờ mờ áp sát cô vào lòng ngực mình.
Lo lắng bị người khác phát hiện, Đường Thanh Tâm ngắt mạnh vào chân anh một cái, người đàn ông kêu đau một tiếng nhỏ rồi buông ra, Đường Thanh Tâm cột lại tóc, tự sờ sờ vào mặt mình, giả bộ bình thản nói: "Em không biết anh đang nói gì cả".
"Nhẫn ngọc bích của bà nội, tại sao anh không biết đến nó vậy?"

"Em không nói đó là của bà nội, chỉ nói là bà có một bộ, là do tự anh hiểu lầm."
"Ha Ha Ha!"
E rằng không phải anh hiểu lầm mà là cô gái ngu ngốc kia hiểu lầm, mười bảy tỷ năm mươi triệu sao.

Xem ra Đường Thanh Tâm đã giúp anh trút giận một phần nên tạm thời anh bỏ qua cho cô, chẳng qua là chuyện Đại Vũ không biết là do ai tiết lộ đây?
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Trần Dĩnh mang mười bảy tỷ năm mươi triệu tiền mua nhẫn mà mình mượn được nhìn Trần Dịch, Đường Thanh Tâm cố ý đi chậm lại một chút, bước đến trước mặt bọn họ nói: "Chủ tịch Trần, chủ tịch Thiên Minh nói nếu như cô Trần Dĩnh đổi ý thì có thể trả lại cho anh ấy."
Cô vừa nói vừa đưa tay ra để cô ta trả lại, nhưng Trần Dĩnh không cảm kích mà đem giấu chiếc nhẫn này làm của riêng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play