Thời gian dịch cảm của Đoạn Ngôn kéo dài ba ngày, bên ngoài phỏng đoán sôi nổi, thậm chí có người nói anh và Hứa Dặc đã bí mật làm thủ tục ly hôn.
Ba ngày sau, Đoạn tổng đích thân gửi thư luật sư cho tài khoản bịa đặt hắn ly hôn.
Trận phong ba này rốt cục lấy đương sự tự mình đi ra thanh minh kết thúc.
Thư ký Chu cũng điều tra ra, người mua hắc hot tìm kiếm cho Đoạn Ngôn chính là Thịnh Thế, bữa tiệc không đứng đắn của Tạ Thiên Kỳ bị một khui lên, Thịnh Thế nhanh chóng đẩy Đoạn Ngôn ra để đánh lạc hướng, sau đó xóa hết tất cả video và đề tài của mình đi, hơn nữa còn cảnh cáo tiểu netizen kia.
Đoạn Ngôn biết được chân tướng "chậc" một tiếng: "Lão già không biết xấu hổ này, anh đã sớm đoán được chỉ có thể là hắn mà."
Hứa Dặc từ phía sau ôm hắn nói: "Nói cho cùng, vẫn là bộ phận quan hệ công chúng của công ty phản ứng chậm, để cho bọn họ chiếm ưu thế."
"Lần này không phải em đã phỏng vấn người mới sao? Có phù hợp không?"
Hứa Dặc trầm mặc một chút nói: "Có hai người, nhưng vẫn phải hỏi ý của anh."
"Loại chuyện này luôn là em phụ trách, tại sao lại hỏi anh chứ?" Đoạn Ngôn quay đầu nhìn anh.
Hứa Dặc: "Trong công ty anh là người lớn nhất, đương nhiên phải để anh vui vẻ mới được."
Đoạn Ngôn đột nhiên nhớ tới cái gì, nhéo nhéo mũi Hứa Dặc hỏi: "Bởi vì có người quen sao? Để anh đoán xem, có phải Tống Liên hay không?"
Hứa Dặc vỗ tay: "Anh thật lợi hại." Dừng một chút lại nói: "Ứng cử viên có hai người, nhưng vẫn phải xem ý anh thế nào."
Hứa Dặc biết hắn để ý Tống Liên, nhưng không thể không nói, kinh nghiệm làm việc của Tống Liên quả thật rất phong phú, hơn nữa năng lực cũng rất tốt, cho nên điều này làm cho Hứa Dặc không cách nào lựa chọn, vì thế đem quyền lựa chọn giao cho Đoạn Ngôn.
Đoạn Ngôn cũng biết, lão bà hắn làm như vậy, là muốn cho hắn an tâm một chút.
"Vậy thì Tống Liên đi." Đoạn Ngôn nắm tay anh hôn.
"Hểh?"
"Công là công, tư là tư, huống hồ, người kia cũng không tệ lắm, ngoại trừ miệng chán ghét một chút ra." Đoạn Ngôn thành thật đánh giá.
Hứa Dặc cười khẽ hai tiếng: "Miệng ann cũng không kém cạnh đâu."
Đoạn Ngôn nắm cằm Hứa Dặc cùng anh hôn hai cái, ái muội không rõ nói: "Miệng của anh chỉ làm cho em thoải mái."
"Anh câm miệng!"
Văn tự tin đồn từ trước đến nay không có sức thuyết phục gì, Đoạn Ngôn cùng Hứa Dặc cũng khinh thường dùng phương thức cố ý tú ân ái để chứng minh tình cảm của hai người tốt đến mức nào.
Bởi vì thời gian sẽ chứng minh tất cả mọi thứ.
Lúc hai người rảnh, Hứa Dặc thật đúng là bảo Đoạn Ngôn dẫn anh đi gặp Ason.
Lần trước Ason để lại danh thiếp cho Đoạn Ngôn, dựa theo địa chỉ trên đó, rất dễ dàng tìm được phòng làm việc của Ason.
Trước khi xuất phát, Hứa Dặc cố ý chỉnh kiểu tóc, còn đem theo cặp túi mà Đoạn Ngôn mua cho anh.
Phải biết rằng cái túi kia từ khi được mua về vẫn để ở trong tủ, Hứa Dặc cho tới bây giờ chưa từng dùng qua.
Anh có thói quen đến công ty liền lấy một cái cặp bình thường, cảm thấy cái túi Đoạn Ngôn mua cho anh quá mức hào nhoáng.
Hôm nay với tư thế này, rất có loại cảm giác muốn thể hiện mị lực.
Lúc nhìn thấy Ason, Hứa Dặc rốt cục cũng nhớ tới y là ai.
Ason đã chiêu đãi họ nồng nhiệt và xin lỗi vì những ảnh hưởng mà y đã gây ra cho Đoạn Ngôn sau khi uống rượu ngày hôm đó.
Hứa Dặc tinh tế quan sát y, xác định y và đối tượng scandal trên mạng là một người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ba người ra ngoài ăn một bữa cơm, coi như là ôn lại chuyện xưa.
Ason phàn nàn với hai người: "Nhát gan, vẫn không trả lời điện thoại của tôi."
Đoạn Ngôn: "Cậu ấy nghẹn, mấy ngày lên hot search còn gọi cho tôi vài cuộc điện thoại, hỏi người trong ảnh có phải là cậu không, còn hỏi tôi tại sao hơn nửa đêm lại ở bên cậu."
Ason nghe thấy liền hơi hé miệng lộ ra hàm răng trắng, mái tóc xoăn vàng buông xuống má của y đã được vén ra phía sau tai của mình, y nói: "Tôi sẽ đi đến Mỹ để tìm anh ấy, sau đó, đưa anh ấy trở về."
Hứa Dặc: "Dù thế nào đi nữa, đều chúc phúc cho hai người."
"Cám ơn, rất vui được gặp lại các cậu." Ason cười cong mắt.
Chỉnh đốn quá trình ăn tối, Hứa Dặc chú ý tới Ason căn bản là không ăn, khẩu vị của y hình như không tốt lắm, chỉ uống vài ngụm nước.
Khi chia tay y, Hứa Dặc có chút lo lắng, anh nói với Đoạn Ngôn: "Anh vẫn nên để cho tiểu béo gặp cậu ấy, em luôn cảm thấy trạng thái của cậu ấy không tốt lắm."
"Hả?" Đoạn Ngôn cảm thấy không có gì, thoạt nhìn rất khỏe mạnh, có thể nói có thể nhảy có thể nhảy.
Nhưng lời nói của lão bà, hắn vẫn nghe vào, nói chờ nước Mỹ hừng đông liền gọi điện thoại cho tiểu béo.
Về đến nhà Đoạn Ngôn thấy Hứa Dặc thong dong lấy từ trong túi ra một viên gạch đặt trên bàn trà.
Đoạn Ngôn:???
"Em mang cái thứ kia đi làm gì?"
Hứa Dặc chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn hắn nói: "Em nghĩ kỹ rồi, nếu anh lừa gạt em, em sẽ đánh chết anh."
"Thôi đi, ngay cả tát cũng không nỡ tát anh mà tự đánh mình, giơ một viên gạch này để dọa anh sao? Sao em lại dễ thương như vậy cơ chứ?" Đoạn Ngôn cọ cọ chóp mũi anh.
____
Cái gọi là sóng gió ngoại tình chậm rãi qua đi, Đoạn Ngôn và Hứa Dặc trải qua sự kiện Ô Long này, tình cảm càng thêm sâu đậm.
Không lâu sau đó, Tạ Thiên Kỳ hẹn hắn đi chơi golf.
Cho dù biết trận phong ba lúc trước là Tạ Thiên Kỳ đẩy hắn ra làm lá chắn, nhưng Đoạn Ngôn vẫn theo hẹn.
Hai công ty có hợp tác, bên ngoài không dễ xé da mặt, thế giới người lớn không giống trẻ con, tôi không thích anh thì không phải sẽ không chơi với anh nữa, bên trong liên quan đến quá nhiều lợi ích.
Đoạn Ngôn là người có thù tất báo, Tạ Thiên Kỳ cùng hắn hợp tác lâu như vậy, cũng hiểu rõ tính cách của hắn.
Cho nên trận golf này, Tạ Thiên Kỳ cố ý thua hắn mấy quả bóng, thua bóng mất ba mươi vạn, tính ra cũng có hơn trăm điểm vạn, xem như cùng Đoạn Ngôn bồi lễ xin lỗi.
Đoạn Ngôn theo lý nên nhận tiền, bất luận thái độ nào cũng không biểu hiện, phảng phất không hiểu ám chỉ của Tạ Thiên Kỳ.
Tiền này của hắn, một ngày nào đó hắn nhất định cũng phải dùng phương thức này trả lại cho Tạ Thiên Kỳ.
Mùa hè đến, ngay cả vào ban đêm không có ánh nắng mặt trời cũng làm cho mọi người buồn bực và khó chịu.
Bữa tiệc mà Đoạn Ngôn tham gia tan rã đã là chuyện của hai giờ sáng.
Hắn nhắm mắt tựa vào ghế sau, mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm, mơ màng híp lại một lát.
Khi về đến nhà, tài xế gọi hắn dậy, Đoạn Ngôn từ trên xe xuống trực tiếp vào nhà.
Hắn ở phòng tắm lầu một rửa sạch xong toàn thân đầy mùi rượu lúc này mới trở về phòng ngủ lầu hai.
Lúc mở cửa, cho rằng Hứa Dặc đã ngủ say, kết quả người nọ giống như một cây nấm nhỏ, từ trong chăn thò ra một cái đầu nhỏ.
"Sao em còn chưa ngủ?" Đoạn Ngôn nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi qua ôm anh.
Hứa Dặc trèo lên vai hắn chậm lại một lát, mở miệng nói: "Em có chuyện muốn nói với anh."
"Có chuyện gì không thể đợi đến ngày mai sao, còn thức đêm chờ anh làm gì." Đoạn Ngôn cười cười.
"Rất quan trọng." Hứa Dặc lấp lánh thanh âm.
"Hả? Vậy thì em nói đi anh nghe đây." Đoạn Ngôn lại nhét anh vào chăn, cùng anh nằm xuống.
Khóe miệng Hứa Dặc bắt đầu nhếch lên, thoạt nhìn rất vui vẻ, anh nói: "Em có thai rồi."
"Hả?" Đoạn Ngôn giật mình từ trên giường bật lên: "Em làm sao cơ?"
"Thì là... Có thai đó."
"Thật sao? Thật sao?" Đoạn Ngôn quả thực không thể tin được.
Hai người ở với nhau lâu như vậy, Hứa Dặc luôn uống thuốc, ban đầu là bởi vì vẫn chưa tốt nghiệp đại học, sau đó là bởi vì khó khăn của công ty, lúc đó mà có con thật sự không hợp thời, sau đó, cuộc sống của hai người tốt lên, nhưng Hứa Dặc lại đâm đầu vào công việc, không có ý định có con. Đoạn Ngôn cho rằng ít nhất phải đợi thêm một hai năm nữa, không nghĩ tới, đứa nhỏ nói đến liền đến.
"Ở đâu? Ở đâu? Để anh xem xem, không, không, anh không có ý đó..." Đoạn Ngôn kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Hắn sắp làm cha rồi.
Loại tâm tình này cùng tâm tình trước kia khi xuyên đến trên người Lão Đoạn không giống nhau.
Tuy rằng đều là làm cha, nhưng lần này có cảm giác tham dự, lần trước ngủ một phát tỉnh lại đột nhiên làm cha khiến hắn bối rối rất lâu.
"Cái gì ở đâu chứ, đương nhiên ở trong bụng em rồi, có phải anh bị ngốc hay không..." Hứa Dặc mắng.
"Nào nào, em nằm xuống, để anh nghe một chút." Đoạn Ngôn đỡ Hứa Dặc để anh tựa vào đầu giường.
"Mới ba tháng, anh nghe được cái gì chứ, xem kìa anh có kiến thức thông thường hay không đấy." Hứa Dặc cười khanh khách túm mái tóc mà hắn vừa mới sấy khô.
Đoạn Ngôn nằm sấp trên bụng anh hôn một cái: "Bảo, cám ơn em."
Hứa Dặc ôn nhu nhìn hắn: "Cảm ơn cái gì? Anh cũng đã làm việc chăm chỉ mà."
Đoạn Ngôn nghe ra đây là một câu nói đùa, liền cười ra tiếng: "Ngốc."
Từ sau khi Hứa Dặc mang thai, Đoạn Ngôn càng không cho phép anh đến công ty, sợ anh đụng chạm mệt mỏi.
Hứa Dặc cũng không muốn bởi vì loại chuyện này cùng hắn cãi nhau nữa, hơn nữa sau khi mang thai, anh trở nên cực kỳ buồn ngủ, dứt khoát cũng tùy ý Đoạn Ngôn.
Bản thân Đoạn Ngôn cũng giảm bớt các buổi xã giao, buổi tối có thể về nhà sớm một chút.
Đại khái là cuộc sống ở nhà của Hứa Dặc quá mức nhàm chán, thỉnh thoảng lại gọi video cho Đoạn Ngôn.
Omega trong thai kỳ thường không có cảm giác an toàn, Đoạn Ngôn đã sớm biết.
Mỗi lần nhận được video, Đoạn Ngôn đều ôn nhu dỗ dành anh: "Bảo bối lại nhớ anh sao?"
Hứa Dặc kiêu ngạo nâng cằm lên nói: "Không phải em nhớ anh, là Bách Tuế nhớ anh."
Bộ dạng ngạo kiều này, thật sự đáng yêu chết mất.
Gần đây, công ty đã vào đợt phê duyệt người mới.
Một người đại diện nào đó tự cho mình là thông minh, chọn một Tiểu Idol có dáng người tương tự Hứa Dặc đến bảy phần đưa vào văn phòng Đoạn Ngôn.
Toàn bộ công ty đều biết ngày đó Đoạn tổng nổi giận đùng đùng, sau đó liền vội vàng chạy về nhà.
Ngày đó qua đi, Hứa tổng liền mặt âm trầm, ưỡn bụng lớn đi theo Đoạn tổng đến công ty làm việc.
Mỗi lần có người đẩy cửa phòng làm việc của Đoạn tổng ra đều sẽ nhìn thấy Hứa tổng từ trước đến nay lạnh lùng không gần người kia, ấy thế lại ngoan ngoãn khéo léo ngồi trên đùi Đoạn tổng, có khi ôm cổ hắn ngủ, có khi đang ăn bánh quy nhỏ.
Đối với người đi vào, anh đều giống như không nhìn thấy, cũng không có ý thẹn thùng.
Hai người mỗi ngày từ công ty về đến nhà, Đoạn Ngôn đều giúp Hứa Dặc tắm rửa, chiếu cố tiểu phu mang thai, hắn chưa bao giờ giả vờ với người khác.
Lúc rảnh rỗi, hắn lại cầm lấy DV, bắt đầu ghi chép từng chút trong thời kỳ mang thai của Hứa Dặc.
Từ bụng phẳng phẳng, lại nhô lên từng chút một, đến bây giờ áo thun rộng thùng thình cũng không che được cái bụng to vểnh lên kia.
Động tác của Hứa Dặc càng ngày càng cồng kềnh, nhưng bụng càng lớn lại càng diễm lệ.
Đoạn Ngôn thường xuyên ôm anh, nói chuyện với đứa bé trong bụng: "Con trai, con nhất định phải giống ba con, đừng giống cha con."
Hứa Dặc khó hiểu: "Vì sao?"
Đoạn Ngôn: "Giống như anh nó còn tranh sủng với anh, anh nhìn thấy càng tức giận hơn, giống như em, ít nhiều anh có thể tha thứ."
Hứa Dặc cười nhẹ sờ người nằm sấp trên bụng anh, ngón tay xen kẽ qua sợi tóc mềm mại.
"A Ngôn, hình như anh có tóc bạc rồi này."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT