Đoạn Ngôn hai mươi hai tuổi, trời vừa mới sáng, hắn liền như một con cá chép từ trên giường lật lên, thuận tay móc Omega đang ngủ ra khỏi chăn, ôm người đi rửa mặt, sấy tóc.
Hứa Dặc mãi đến khi mang giày mới mở mắt ra.
Anh ngáp một cái, lười biếng hỏi: "Làm gì mà sớm như vậy?"
"Hôm nay anh hai mươi hai tuổi rồi." Đoạn Ngôn vui vẻ nói.
Hứa Dặc đương nhiên nhớ rõ, còn chuẩn bị lễ vật cho hắn, có điều là Đoạn Ngôn mong ngóng sinh nhật hưng phấn như vậy sao? Chỉ mới 7 giờ thôi mà.
"Chúng ta có thể lĩnh chứng rồi." Đoạn Ngôn ngồi xổm trên mặt đất nắm chân anh ngửa đầu cười với anh.
Hứa Dặc miệng khẽ há, phản ứng một lúc lâu mới biết hắn nói cái gì.
"Nào có sớm như vậy, người ta còn chưa đi làm đâu." Omega cúi xuống vuốt tóc xịt đầy keo xịt của mình.
Khóe miệng và đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, cho thấy hai người đều rất chờ mong ngày này.
Thẳng đến khi sổ đỏ cầm trên tay, Hứa Dặc cùng Đoạn Ngôn đều còn có chút bối rối.
Đoạn Ngôn lật lại nó, nhìn tên hai người trong ảnh chụp chung của hai người trên quyển sổ, hắn nhịn không được hô to một tiếng: "Tôi đã kết hôn rồi!"
Lên xe Đoạn Ngôn lập tức chụp hai tấm ảnh, kèm theo lời nói: Có giấy phép lên chức, xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Chỉ chốc lát sau, đã nhận được phước lành và lượt like phô thiên cái địa.
Đoạn Ngôn gọi điện thoại cho Lưu Nhã nói chuyện lĩnh chứng.
Lưu Nhã giống như đã sớm đoán được, bà nói mấy ngày trước đã cùng mẹ Hứa Dặc thương lượng chuyện hôn lễ.
Con trai nhà mình mỗi ngày đều đếm ngón tay từng ngày, lúc nghỉ phép về nhà còn khoanh vòng tròn trên lịch, người làm mẹ như bà khẳng định hiểu rõ tâm tư của hắn.
Đoạn Ngôn cười hề hề: "Mẹ, con yêu mẹ~"
Vào tháng 6 Lưu Nhã cư nhiên lại nổi da gà.
Đầu bên này Hứa Dặc cũng không nhàn rỗi, anh đem chuyện cùng Đoạn Ngôn lĩnh chứng nói cho Chu Tĩnh.
Giọng nói của người phụ nữ ở đầu dây bên kia nghẹn ngào, bà nói: "Thật tốt, Tiểu Dặc, mẹ hy vọng con luôn hạnh phúc như vậy."
Chi tiết hôn lễ người lớn hai nhà đang thương lượng, cũng muốn tham khảo ý nghĩ của bọn họ, ý tứ của Đoạn Ngôn là làm càng long trọng càng tốt, hắn hận không thể dùng kiều tám khiêng đưa Hứa Dặc trở về.
Nhưng Hứa Dặc lại cảm thấy, hết thảy đều là đơn giản ấm áp là được.
Đây là lần đầu tiên hai người nảy sinh bất đồng.
Khó trách người bên ngoài đều nói, tình nhân tốt đến đâu, cũng không thoát khỏi sự cãi nhau của trang trí và hôn lễ.
Tranh giành nửa ngày, hai người còn giận dỗi.
Hứa Dặc ngồi trên ghế treo trên sân thượng một lát, suy ngẫm lại vấn đề của mình, hôm nay là sinh nhật Đoạn Ngôn, anh không nên như vậy, anh hẳn là làm cho Đoạn Ngôn vui vẻ một chút.
Đám cưới không muốn được tổ chức lớn, là cảm thấy không cần phải chi phí lớn như vậy.
Anh cảm thấy đó chỉ là một hình thức, nhưng Đoạn Ngôn lại không nghĩ như vậy, Đoạn Ngôn luôn muốn đem những điều tốt nhất đến cho anh.
Hứa Dặc bình tĩnh một lát, chuẩn bị đi ra ngoài xin lỗi Đoạn Ngôn, không nghĩ tới Đoạn Ngôn lại đến trước.
Hắn nghiêm mặt ra vẻ hung dữ nói: "Đi ra ngoài ăn tối, ăn no em mới có sức để giận tiếp."
Hứa Dặc bị hắn chọc cười, cười lên một tiếng phá vỡ thế cục bế tắc.
Thấy Hứa Dặc cười, Đoạn Ngôn cũng nhịn không được khóe miệng giương lên.
Hứa Dặc vươn cánh tay về phía hắn nói: "Ôm~"
Đoạn Ngôn lập tức cúi người xuống ôm anh, hắn hôn lên tóc Hứa Dặc, ủy khuất nói: "Em đừng lúc nào cũng khi dễ anh."
Hứa Dặc kinh hô: "Em làm gì có?"
Đoạn Ngôn: "Sao không có? Có ai chiến tranh lạnh vào ngày đầu tiên kết hôn không? Em biết là anh không thể không để ý đến em được mà."
Hứa Dặc nâng mặt hắn lên, đem hắn bóp miệng nói: "Chẳng lẽ em liền bỏ anh sao? Vậy em nhận sai~ xin lỗi chồng~"
Omega cố ý kéo âm cuối dài ra, chọc cho trái tim Đoạn Ngôn đều run rẩy.
"Bảo~ em có đói không?" Ánh mắt Đoạn Ngôn nguy hiểm nheo lại.
Hứa Dặc không hiểu tại sao, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Hình như vẫn chưa đói..."
Chữ "đói" kia vừa mới phát ra tiếng, anh liền bị người ôm trở về phòng.
Ngay sau đó, anh bị ném xuống ghế sofa, Alpha giống như một con sư tử đực bắt được con mồi, ức hiếp anh và nói: "Vậy chúng ta sẽ làm điều gì đó để khiến em đói đi?"
Hứa Dặc trong nháy mắt hiểu được hắn muốn làm gì, anh mím môi đỏ tươi, chân gầy cọ cọ cạo thắt lưng Alpha, lấy khí âm câu người hỏi: "Ở đây sao?"
Đoạn Ngôn chọc trán anh, cười giảo hoạt: "Không phải em thích ghế sofa, máy giặt, còn có tủ, những nơi như này sao?"
Hứa Dặc một tay ôm cổ hắn, một tay theo lưng hắn nói: "Vậy anh không cần quá đáng, nếu không buổi tối anh sẽ ngủ trên mặt đất."
Đoạn Ngôn gào một tiếng rồi nhào tới.
Có điều là Tiểu Đoạn hôm nay thật sự rất nghe lời, giày vò một lần liền dẫn Hứa Dặc đi tắm rửa, tuy rằng sau đó, ở trong phòng tắm lại lăn qua lăn lại một lần...
Gần đến giờ cơm chiều, Hứa Dặc bắt đầu thu dọn mình.
Hiếm khi anh nghiêm túc cắt tóc, còn xịt một ít nước hoa, thay trang phục tình nhân giống như Đoạn Ngôn, kéo hắn ra ngoài.
Hứa Dặc đã sớm đặt nhà hàng, Đoạn Ngôn chỉ cần hưởng thụ kinh hỉ là được.
Trong phòng ăn có các cặp đôi có tính riêng tư, trong phòng ánh đèn lờ mờ, những bài hát tiếng Anh mập mờ nhẹ nhàng vang lên, trên bàn bày mấy ngọn nến.
Yo, lão bà mình vẫn còn rất tình cảm, còn có bữa ăn tối dưới ánh nến.
Hứa Dặc ngoắc tay với hắn, Đoạn Ngôn tới gần anh.
Người nam nhân bắt đầu c.ởi thắt lưng của mình, động tác cố ý làm chậm.
Đoạn Ngôn nuốt nước bọt, nhướng mày nhìn anh hỏi: "Bảo, không phải là em muốn thử ở chỗ này chứ?"
Hứa Dặc trừng mắt nhìn anh một cái, mở hộp đặt trên bàn ra, từ bên trong rút ra một cái thắt lưng mới, từng tấc từng tấc lại vây quanh hắn.
Omega rất nhẹ nhàng và quyến rũ: "Em nghe mọi người nói rằng gửi một nửa còn lại của thắt lưng có nghĩa là để trói anh ta lại."
Nói tới đây, tay Hứa Dặc dùng chút lực, kéo Đoạn Ngôn vào trong ngực một chút, Alpha lảo đảo nghiêng về phía trước, khoảng cách giữa hai người càng gần, Đoạn Ngôn thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của Hứa Dặc.
"Em hiện tại trói chặt anh rồi."
Đoạn Ngôn giơ tay lên dùng ngón tay cọ cọ vào gò má anh, người nọ nghe lời nhắm mắt lại, đưa mặt vào tay anh, Đoạn Ngôn nói: "Anh cam tâm tình nguyện."
Thắt lưng bị khóa lại, Đoạn Ngôn có chút tiếc nuối nói: "Anh tưởng em còn rất thích nơi này cơ."
Tay Hứa Dặc ở bụng hắn thuận theo, gợn sóng mắt nhìn hắn nói: "Nơi này không cách âm nhiều."
Hai người ăn tối rất vui vẻ, ngoại trừ lão bà vẫn cố ý quyến rũ hắn mà không cho hắn ra.
Cơm nước xong, Đoạn Ngôn khẩn cấp muốn dẫn Hứa Dặc về nhà, nhưng Hứa Dặc nói anh đã sớm đặt khách sạn, còn nói Đoạn Ngôn nhất định sẽ thích.
Anh đưa cho Đoạn Ngôn một tấm thẻ phòng, bảo hắn mười phút sau lại lên lầu.
Tiểu Đoạn ngồi xổm ở ven đường hút hai điếu thuốc, cố gắng bình ổn tâm tình, để cho mình không cần có vẻ như chưa từng thấy qua thế giới như vậy.
Mười phút sau Đoạn Ngôn theo số phòng tìm tới.
"Két~" Cửa phòng được mở ra.
Ánh đèn màu cam trong phòng bao phủ, tiểu thiên nga dùng dây thừng đỏ trói mình thành một món quà, cười với Đoạn Ngôn: "Có muốn đến phá món quà sinh nhật cuối cùng của anh ngày hôm nay không?"
Đoạn Ngôn trở tay đóng cửa lại, vừa đi vừa cởi áo khoác, vớt người từ trên giường lên: "Được."
"Đinh Linh~" Một tiếng chuông trong trẻo hấp dẫn sự chú ý của Đoạn Ngôn.
Hắn nhìn thấy mắt cá chân trắng nõn kia treo một chuỗi chuông nhỏ, dây đỏ phối với làn da trắng, cực kỳ phong tình.
"Em xem trong video đều như vậy." Hứa Dặc nhìn Đoạn Ngôn nắm chân mình, thần sắc không rõ mềm giọng giải thích.
"Bảo~ lần sau xem video, mang cho anh một cái nữa nhé?"
"Ngốc." Hứa Dặc đá hắn một cái.
Đoạn Ngôn nghiêng đầu hôn mu bàn chân anh một cái, lại ôm anh vào trong ngực, khẽ gõ mặt anh nói: "Tân hôn vui vẻ, Bảo."
"Tân hôn vui vẻ, lão công, còn có chúc mừng sinh nhật."
"Còn nữa thì sao? Còn có một câu chưa nói."
Hứa Dặc nghiêng đầu nhìn hắn: "Em yêu anh."
____
Hôn lễ được tổ chức tại Mạc Thành, ngày cưới, khách mời như nước.
Lâm Dương và Tả tiểu béo là phù rể, Tả tiểu béo mặc đồ phù rể, bụng to đem quần áo chen ra sắp rách.
Thật vất vả mới cài được cúc lên, Đoạn Ngôn vỗ bụng hắn một cái nói: "Đã bảo cậu ăn ít một chút rồi."
Tả tiểu béo ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Màn cướp dâu cực kỳ thuận lợi, đoàn huynh đệ của Đoạn Ngôn trước kia đều là sinh viên thể thao, nếu không phải tầng cao, phỏng chừng bọn họ phá cửa cũng đều làm được.
Cửa phòng Hứa Dặc bị mở ra, Đoạn Ngôn nhìn anh mặc âu phục màu trắng tinh khiết, trên cổ đeo nơ đỏ, yên lặng ngồi ở bên giường, tựa như tiểu vương tử từ trong truyện cổ tích.
"Nhanh, mau tuyên thệ, bằng không sẽ không đi theo cậu đâu." Đoàn thân hữu thúc giục nói.
Đoạn Ngôn quỳ một gối xuống, trịnh trọng nói: "Lão bà, sau này anh sẽ nộp ví, việc nhà anh phụ trách, nhiệm vụ hàng ngày của em là: Yêu anh, yêu anh và yêu anh, em nguyện ý đi với anh không?"
Hứa Dặcgiống như không đợi được, lập tức đứng lên: "Đi, đi, đi."
Người xem náo nhiệt liền phá lên cười to, Đoạn Ngôn rải xuống một đống bao lì xì rồi dắt Hứa Dặc chạy ra ngoài.
Trên màn hình lớn của khách sạn luôn có một đoạn video về cuộc sống.
Phần lớn đoạn clip bên trong đều là Hứa Dặc, bộ dáng anh nấu cơm trong phòng bếp, dáng vẻ anh ngồi trên ghế xích đu đọc sách, bộ dáng anh cười to với ống kính.
Tân khách ngồi dưới đài đều có thể cảm nhận được, Hứa Dặc đến tột cùng có bao nhiêu vui vẻ.
Cuối video là một đoạn tỏ tình của Đoạn Ngôn, hắn nói: "Đây là vợ tôi, thông minh, xinh đẹp, nóng tính. Tự hiểu chuyện, mục tiêu cuộc sống của tôi là nhặt ve chai để nuôi em ấy, may mắn thay, bây giờ tôi không cần phải nhặt ve chai mà cũng có thể nuôi được rồi. Hứa Dặc, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi."
Sau khi video phát sóng xong, hai người mới lên sân khấu, trao đổi chiếc nhẫn trong lời chúc phúc của người thân và bạn bè, hoàn thành buổi lễ.
Từ trên sân khấu đi xuống, dựa theo nghi thức, tân nhân phải mời rượu mỗi bàn.
Đi tới bàn bạn bè, mọi người cùng nhau đứng lên, Nhan Trần Viễn bưng chén rượu dẫn đầu hỏi: "Rượu đầy tháng có phải cũng nên sắp xếp hay không?"
Đoạn Ngôn cười nói: "Cút đi, nào có nhanh như vậy?"
Nhan Trần Viễn: "Nào, vậy chúc Tiểu Đoạn và Dặc ca, đầu bạc giai lão, sớm sinh quý tử~"
Đoạn Ngôn: "Ông đúng là bạn tốt đấy."
Những người khác đều cười ha ha theo, bảy miệng tám lưỡi nói lời chúc phúc.
Sau khi uống một ly rượu xuống bụng, Hứa Dặc chào hỏi: "Đợi lát nữa nếu muốn chơi bài có thể đánh bài, muốn bơi cũng có thể đi bơi, mọi người nhất định phải vui vẻ đấy."
"Được rồi, chị dâu, chị không cần quản chúng tôi đâu, chúng tôi rất tùy ý."
Sau bữa trưa, Đoạn Ngôn gom bàn cho các bạn cùng lớp muốn chơi bài, bản thân hắn không thích những hoạt động giải trí này, cho nên quyết định đi bơi.
Cảnh quan khách sạn nhìn ra biển rất đẹp, liếc mắt nhìn làn nước trong xanh giống như bầu trời xanh ngọc bích nối liền với nhau.
Hứa Dặc vẫn được bọc kín mít như trước, Đoạn cẩu không làm người, luôn lưu lại rất nhiều dấu vết trên người anh.
Đoạn Ngôn thoải mái mặc quần bơi liền đi ra, vết trầy xước trên lưng tương đối rõ ràng, còn có hai dấu răng trên vai.
Ánh mắt mọi người ở trên người Đoạn Ngôn rơi xuống một chút, đều lộ ra nụ cười hiểu rõ, mặt Hứa Dặc thoáng cái liền đỏ lên.
Anh thì thầm hỏi: "Anh cố ý đúng không?"
Đoạn Ngôn: "Kết hôn cũng đã kết hôn, em sợ cái gì? Nhưng bây giờ mọi người đều biết em đang rất hung dữ đấy~ thích gãi người và cắn người, giống như gì nhỉ? Một con mèo con đi?"
Hứa Dặc đưa tay vặn thịt hai má hắn: "Vậy anh chính là đại cẩu cẩu!"
"Vì sao chứ? Mèo và chó bất hòa..."
"Bởi vì thích liế.m người!"
"Lão bà, ban ngày ban mặt, đừng có mà lái xe chứ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT