Buổi trưa lúc ăn cơm, Đoạn Ngôn lướt diễn đàn, quả nhiên lại có người cập nhật ảnh chụp của Hứa Dặc.
Trong đó có mấy tấm là Hứa Dặc chạy xong lui sang một bên, đang sờ vòng cổ của mình, sau đó lại đem vòng cổ nhét trở lại trong cổ áo.
[Mọi người có thấy rõ cậu ấy đeo gì không?]
[Có thể là tín vật định tình?]
[Tôi thấy nó rõ ràng hơn trong các bài viết khác, giống như là một mặt dây chuyền, có phải là một cặp kiểu vợ chồng không?]
[Mẹ kiếp, lầu trên chỉ đường đi!]
[Chẳng lẽ danh thảo có chủ?]
Đoạn Ngôn quả thực muốn túm cổ áo bọn họ hô to, đúng, có chủ rồi, là lão tử đây này!
"Nhìn cái gì đấy, còn không ăn cơm sao." Hứa Dặc ngồi bên cạnh hắn đẩy đẩy vào khuỷu tay hắn.
"Tôi biết rồi." Đoạn Ngôn ngoan ngoãn cất điện thoại.
Buổi chiều trước khi chạy ba ngàn mét, Đoạn Ngôn cởi áo khoác đưa cho Hứa Dặc, hắn thay bộ đồ thể thao nhẹ nhàng, còn cố ý cho sợi dây chuyền trên cổ bị kẹt ở ngoài cổ áo.
"Ngôn ca, không tháo vòng cổ ra sao? Như thế chạy có bất tiện không?" Tả tiểu béo hỏi.
"Không tháo, bùa may mắn của tôi đấy." Đoạn Ngôn cười nói.
Hắn ở một bên nhìn chằm chằm Hứa Dặc, người nọ mặt đỏ đến vành tai.
"Tôi là vận động viên chạy nước rút, cũng không biết chạy đường dài, không biết có thể phát huy tốt hay không." Đoạn Ngôn chậc chậc nói.
Hứa Dặc: "Không sao, cố gắng là được rồi."
Đoạn Ngôn hoạt động tay chân, đột nhiên cúi người ở bên tai Hứa Dặc nhỏ giọng nói một câu.
Lâm Dương và Tả tiểu béo không nghe thấy hắn nói gì, chỉ thấy mặt Hứa Dặc càng ngày càng đỏ lên, còn không nhẹ không nặng trừng mắt nhìn Đoạn Ngôn một cái.
"Thế nào?" Đoạn Ngôn hỏi.
"Nghĩ đẹp quá ha." Hứa Dặc cười khẩy.
Lâm Dương thay hắn dán xong mã số, Đoạn Ngôn hướng bọn họ phất phất tay nói: "Chờ ca trở về nha!"
Tuyển thủ chạy ba ngàn mét đã bắt đầu tập hợp ở điểm xuất phát. Đoạn Ngôn không ngờ trận này lại có đối thủ cũ- Chu Chi Hằng, hai người liếc nhau, trong nháy mắt ánh lửa b.ắn ra bốn phía.
Nhan Trần Viễn từ trong lớp mình chạy đến lớp Đoạn Ngôn, cầm cho Giang Điềm Điềm hai gói đồ ăn vặt nhỏ, nhìn thấy Lâm Dương cùng Tả tiểu béo lại gia nhập tiểu đội cổ vũ của bọn họ.
Nhan Trần Viễn: "Đoạn Ngôn cùng Chu Chi Hằng chạy, có trò hay rồi đây."
Tả tiểu béo: "Hy vọng Ngôn ca có thể ổn định."
Hứa Dặc không hiểu rõ lắm, lờ mờ nghe bọn họ đối thoại.
Tiếng súng báo chạy 3000 mét vang lên, các lớp học đều bùng nổ tiếng cổ vũ nhiệt liệt.
Theo lý thuyết loại chạy đường dài này, đều sẽ chậm rãi khởi động ổn định trước, tiếp theo tăng lực, chính là vì sợ ngay từ đầu liền đem thể lực tiêu hao sạch sẽ, hậu kình liền không đủ.
Đoạn Ngôn và Chu Chi Hằng lại ngược lại, khi tiếng súng vang lên, hai người giống như mũi tên rời cung, một người chạy nhanh hơn một người còn mãnh liệt hơn, trực tiếp khiến ba tuyển thủ còn lại đang chạy đơ luôn.
Nhan Trần Viễn: "Mẹ nó chạy ba ngàn mét đúng không?"
Tả tiểu béo: "Tôi nghĩ rằng họ đang chạy ba trăm mét á."
Lúc hai người ở vòng đầu tiên liền bỏ lại những người khác hơn phân nửa vòng, tất cả mọi người chỉ thấy Đoạn Ngôn cùng Chu Chi Hằng trong chốc lát xuất hiện, lúc thì người kia lại đuổi kịp người này.
Đây có vẻ như đây là trận đấu của cả hai.
Hứa Dặc có chút lo lắng: "Chạy như vậy không được tốt."
Lâm Dương: "Lúc này mới chạy một vòng, kế tiếp có bao nhiêu mệt hai người bọn họ chịu đủ."
Ngay cả giáo viên thể dục ngồi trên bục chủ tịch cũng không thể chịu được, ông hét lên trong micro: "Đây là 3000 mét, 3000 mét, tôi có dạy các anh chạy như thế không!!!"
Mặc kệ, Đoạn Ngôn và Chu Chi Hằng vẫn hiếu thắng ngư ngựa non háu đá.
Tiếng hò hét cổ vũ không dứt bên tai.
Đoạn Ngôn cảm giác tất cả thanh âm xung quanh đều dần dần nhỏ đi, bên tai là tiếng th.ở dốc nặng nề của mình.
Hắn vội vàng thuận hơi, ngực cùng cổ họng mơ hồ phát đau, đây là di chứng chạy quá nhanh.
Chu Chi Hằng bên cạnh cũng không khá hơn bao nhiêu, bước chân hai người đều chậm lại.
Đoạn Ngôn có chút hối hận, vừa rồi không nên lỗ mã.ng như vậy, giữ lại chút thể lực hiện tại vượt qua hắn không tốt sao? Còn có thể chế giễu hắn nữa.
Hai người đều dùng dư quang nhìn đối phương, khoảng cách giữa hai người cơ hồ là sóng vai mà đi, ai muốn có xu thế vượt qua, người còn lại lại lập tức đuổi kịp.
Khi còn nửa vòng cuối cùng, hai người đều có thể nhìn thấy người đang chờ ở đích.
Tầm mắt Đoạn Ngôn có chút mơ hồ, Hứa Dặc đâu?
Mẹ kiếp, cái tên Tống Liên ngốc nghếch kia lại bắt cóc lão bà hắn à?
Đoạn Ngôn có chút khổ sở, một cỗ cảm giác nóng nảy cùng vô lực đang lan tràn.
"Ngôn ca, cũng không thể thua cậu như vậy ta được!" Đó là giọng nói của Lâm Dương.
Đúng, không thể thua Chu Chi Hằng.
Tại sao hắn và Chu Chi Hằng lại xảy ra chuyện này?
À, đúng rồi, hai người vốn ở trong đội trường không có giao nhau nhiều, cho đến một ngày, một đám nam hài vây quanh nói chuyện phiếm, Chu Chi Hằng nói muốn quen biết một Omega lớp Đoạn Ngôn, Đoạn Ngôn ở một bên chơi điện thoại di động không để ý tới hắn, Lâm Dương đáp lời hỏi muốn quen ai.
Chu Chi Hằng nói: "Hứa Dặc."
Đoạn Ngôn và Hứa Dặc khi đó còn đang ở trong trạng thái thường xuyên cãi vã, cũng không có ý thức tình cảm yêu thương thức tỉnh, nhưng khi nghe được tên Hứa Dặc, hắn vẫn thu điện thoại di động nhìn về phía Chu Chi Hằng.
Chu Chi Hằng nói: "Ở căng tin gặp vài lần, cảm thấy mông rất cong, hẳn là rất thú vị."
Không sai, hắn thấy rất thú vị.
Không biết vì sao đáy lòng Đoạn Ngôn lại dâng lên một ngọn lửa vô danh.
Khi trận đấu luyện tập bóng rổ bắt đầu, Đoạn Ngôn và hắn xảy ra va chạm về thể xác, hai người nổi lên tranh chấp, bình thường Đoạn Ngôn đều rất dễ nói chuyện, hi hi ha ha liền cho qua.
Nhưng ngày đó, Đoạn Ngôn đè Chu Chi Hằng xuống đất, cứ từng quyền tùng quyền đánh hắn hỏi: "Thú vị sao? Thú vị sao?"
Không ai kéo được hắn, hắn đánh cho Chu Chi Hằng nằm liệt giường hai tuần.
Đoạn Ngôn cự tuyệt không nhận sai, còn bị xử phạt.
Kể từ đó, hai người đã kết thù.
Chu Chi Hằng cảm thấy bị Đoạn Ngôn đánh cho không có sức đánh trả là một chuyện vô cùng mất mặt, cho nên sau này bất kể là thi đấu luyện tập hay là thi đấu chính thức đều muốn thắng Đoạn Ngôn.
Lần này Đoạn Ngôn chạy nước rút trăm mét phá vỡ kỷ lục thành phố, trở về rất nhiều người khen ngợi hắn, mà Chu Chi Hằng thi nhảy cao ngay cả top 3 cũng không lấy được.
Hôm nay trùng hợp cùng Đoạn Ngôn lại có một cơ hội đấu nhau, ba ngàn mét cũng không phải thế mạnh của hai người, ai cũng không chiếm được tiện nghi của ai, hắn không thể thua!
Mắt thấy Đoạn Ngôn tựa hồ tụt lại phía sau một chút, Chu Chi Hằng dốc sức chuẩn bị xông lên, ít nhất phải thắng hắn một lần trước mặt nhiều người mới được!
Trong đám người cuối cùng xuất hiện một cái đầu nhỏ, có người chen ra.
Đoạn Ngôn nhìn thấy Hứa Dặc ôm y phục của hắn có chút lo lắng nhìn mình, trong miệng còn hô theo mọi người cổ vũ hắn.
Chu Chi Hằng đã vượt qua hắn một đoạn rồi, mẹ nó, không thể để hắn nổi bật như vậy được!
Đoạn Ngôn hao hết khí lực rồi lại gia tốc, hai má đỏ bừng đã lan tràn đến cổ.
Chỉ còn một đoạn, một đoạn cuối cùng là hắn có thể ôm được Hứa Dặc rồi.
Chu Chi Hằng vốn sắp chạm được vạch đích đột nhiên nhận ra có người lướt qua bên cạnh mình, chờ hắn phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa rồi, người nọ đã nhanh chóng xông qua hắn một bước...
"Mẹ kiếp, có phải là thắng rồi hay không?" Lâm Dương kinh hô.
"Mẹ kiếp, chạy như vậy cũng được sao! Người khác còn chưa chạy xong một vòng đâu đấy!" Nhan Trần Viễn không tin.
"Nhan Trần Viễn ông có phải là phản lớp không? Ông nói còn có người ngay cả một vòng còn chưa chạy hết, trong đó có một người là lớp các ông nữa đấy..." Lâm Dương nhắc nhở.
Chung quanh tất cả đều là tiếng nói chuyện rầm rĩ, Đoạn Ngôn hiện tại ngay cả nói một chữ cũng phí sức, chân cũng mềm đến sắp quỳ xuống.
Tả tiểu béo đang muốn đỡ hắn lại bị Lâm Dương kéo lên một cái hỏi: "Không hiểu chuyện à?"
Hứa Dặc tiến lên đón lấy hắn, Đoạn Ngôn giống như một đống lớn nằm sấp trên người anh, cằm cũng thuận thế đặt ở trên vai anh.
"Cậu giỏi quá." Hứa Dặc cười nhẹ một tiếng, nhẹ giọng khen ngợi bên tai hắn.
Đoạn Ngôn rốt cục khôi phục chút khí lực nói: "Đi cùng tôi một chút."
Vừa mới chạy đường dài xong không thể đột nhiên ngồi xuống, như vậy đối với thân thể không tốt, làm không tốt còn có thể dẫn đến đột tử.
Cho nên cho dù Đoạn Ngôn hiện tại mệt muốn lết trên mặt đất nhưng cũng không thể không đi thêm một vòng nữa, cho trái tim nghỉ một chút.
Tả tiểu béo chạy tới pha một ly nước glucose cho Đoạn Ngôn uống một chút.
Hứa Dặc khoác áo cho Đoạn Ngôn lên, nửa ôm nửa đỡ hắn chậm rãi đi lại.
Hai người cách sân thể dục càng ngày càng xa, tiếng ồn ào náo nhiệt phía sau cũng dần dần nhỏ đi.
Đi đến bên sườn dưới lầu, Hứa Dặc nhịn không được lên tiếng nói: "Cậu vừa rồi chạy cũng quá liều mạng rồi đấy."
Đoạn Ngôn: "Tôi gọi đây là cảm giác vinh dự tập thể mạnh mẽ, cậu nên khen tôi mới phải."
Hứa Dặc: "Nhưng tôi cảm thấy cậu và người thứ hai kia giống như có thù thì hơn."
Đoạn Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi màu hổ phách của Hứa Dặc dưới ánh mặt trời thật sự là quá xinh đẹp.
"Không có thù, chính là không thích cách làm người của hắn mà thôi, hơn nữa, cậu đang ở đích chờ tôi, tôi muốn cậu mau chóng ôm tôi."
Hứa Dặc quay đầu nhìn bốn phía, sau đó cúi đầu nói một câu: "Lão công giỏi lắm."
Đoạn Ngôn trong nháy mắt lấy lại tinh thần, thanh âm cũng lớn lên: "Cậu lại gọi một tiếng đi."
Hứa Dặc: "Không, cậu vừa mới nói, chỉ cần cậu chạy về đích đầu tiên, liền gọi một tiếng, không nói phải gọi hai tiếng."
"Lại thưởng thêm một tiếng nữa đi, tôi vừa rồi não thiếu oxy không nghe rõ, Bảo, Bảo tốt của tôi ơi..."
"Không..."
Buổi tối Đoạn Ngôn tắm rửa xong nằm lên giường, trên diễn đàn quả nhiên lại có bài viết mới.
Lần này ai đó đã mở một bài đăng mới, tiêu đề khá bắt mắt: Có nên đu CP này không?
Ảnh chụp là Đoạn Ngôn nhào vào lòng Hứa Dặc, Hứa Dặc cẩn thận ôm lấy hắn.
[Học bá và Học cặn bã... Cũng không phải không thể...]
[Hai người bọn họ gần đây rất thân thiết, mọi người không phát hiện sao?]
[Chờ đã, sợi dây chuyền mà Đoạn Ngựa Hoang đeo hôm nay có phải giống với Hứa Thiên Tiên* không?]
*Hứa Dặc= Hứa Tiên= Hứa Thiên Tiên (Hứa Tiên là 1 nhân vật thư sinh trong thanh xà bạch xà, là chồng của Bạch Tố Trinh)
[Tôi đi so sánh cái đã, chờ tôi trở về.]
Đúng! Rốt cục cũng phát hiện ra rồi, không uổng công Đoạn Ngôn một phen khổ tâm muốn phô ra.
Đoạn Ngôn lại dùng acc nặc danh một lần nữa để lại bình luận: Ah ah, vòng cổ của họ hướng xuống dưới như kiểu có nhẫn cặp ấy!
Ok, hoàn hảo! Có thể yên tâm đi ngủ được rồi! ♡( ◡‿◡)
Ngày hôm sau Đoạn Ngôn còn phải thi đấu nhảy xa, đây thật sự là lựa chọn không sáng suốt, hôm nay chân hắn mỏi đến không chịu được, phát huy bình thường.
Hứa Dặc thì thi ném bóng xa, không đến xem hắn thi đấu.
Đợi đến khi Đoạn Ngôn thi đấu xong, phát hiện trận đấu bóng ném nam đã kết thúc, hắn trở lại lớp cũng không thấy bóng dáng Hứa Dặc.
Đoạn Ngôn đột nhiên nhớ tới trong nhật ký của lão Đoạn có viết qua, tiểu thiên nga hôm nay phá.t tình, một mình trốn trong nhà vệ sinh không dám đi ra.
Thế nhưng, cách đây không lâu hắn đã để cho tiểu thiên nga sớm trải qua kỳ ph.át tình rồi, không có lý nào hôm nay còn có thể có, nhưng Đoạn Ngôn không dám đánh cược. Omega bị ph.át tình có rất nhiều nhân tố, nhỡ may bị tin tức tố của người khác ảnh hưởng thì sao.
Đoạn Ngôn vội vàng gọi điện thoại cho Hứa Dặc, không có ai nghe máy, hắn lập tức chạy về phía nhà vệ sinh của tòa nhà giảng dạy.
Vừa mới tìm đến lầu hai hắn liền thấy Hứa Dặc lau nước trên tay đi ra.
"Bảo, cậu không sao chứ?" Đoạn Ngôn một bước vọt tới, cầm mặt anh nhìn trái nhìn phải.
Hứa Dặc:???
"Tôi gọi điện thoại vì sao không nghe máy?"
"Tôi vừa mới ném bóng xa xong, điện thoại di động bảo Trần Khang giúp tôi cất, bật chế độ im lặng có thể không nghe thấy."