Người trong ngực vẫn cọ tới cọ lui, thân thể Đoạn Ngôn căng thẳng.
Có lẽ tin tức tố của hắn đã phát huy tác dụng, vì vậy Omega ngủ rất nhanh.
Lần trước hắn ôm Hứa Dặc ngủ, vẫn là lúc xuyên đến trên người lão Đoạn, lúc đó Hứa Dặc bụng to, cơ bản không xoay người được, đại khái cũng là bởi vì không xoay được... Cho nên Đoạn Ngôn lầm tưởng Hứa Dặc ngủ rất thành thật.
Không ngờ... Quên đi vậy.
Cũng không biết là thói quen gì, Hứa Dặc vẫn hướng vào trong ngực hắn, còn dùng chân câu bắp chân hắn nữa.
Hứa Dặc ngủ thiếp đi, ngược lại Đoạn Ngôn lại khổ sở.
Hắn tốt xấu gì cũng là thiếu niên mười tám tuổi huyết khí phương cương, tuy nói còn chưa có một chút kinh nghiệm thực tiễn, nhưng thứ nên hiểu hắn đều hiểu, nên tưởng tượng, cũng đều tưởng tượng qua.
Huống hồ, người hắn ngày đêm nghĩ đến, giờ phút này đang ở trong ngực hắn.
Đêm dài đằng đẵng, chỉ có thể tự niệm cho thanh tịnh nhiều hơn hai lần.
Mắt thấy từ đêm tối đến bầu trời nổi lên bụng cá trắng, rồi đến ánh mặt trời chiếu rọi.
Đoạn Ngôn đã học thuộc lòng từ bảng nhân chín chín đến phương trình chức năng, quá khó, thật sự quá khó.
Cái đầu nhỏ ôm vào trong ngực rốt cục cũng giật giật, giống như một cây nấm nhỏ nhú lên.
Omega vừa tỉnh lại còn có chút bối rối, nhìn chằm chằm mặt Đoạn Ngôn hồi lâu, mới chậm rãi chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Sáng sao... Cậu đùa à? Đã gần 10 giờ rồi đấy...
Đoạn Ngôn:...
Hứa Dặc cào mái tóc rối bời của mình, thấy Đoạn Ngôn ngốc trệ như một con rối, lại hỏi: "Không ngủ được sao?"
Không, không phải là không ngủ được, là hoàn toàn không ngủ.
"Cậu bị sao vậy?" Hứa Dặc lại gần Đoạn Ngôn.
Đối mặt với nhan sắc thịnh thế chợt phóng đại, Đoạn Ngôn bật lên, *Cốp* một cái, trán hai người đụng vào nhau.
Hứa Dặc bị đụng đến kêu đau một tiếng che trán, hốc mắt đều đỏ lên.
Xong rồi!
"Bảo bối, để tôi xem một chút." Đoạn Ngôn bất chấp chính mình cũng đau, đưa tay kéo cánh tay Hứa Dặc.
Cánh tay Hứa Dặc co rút mạnh, đưa lưng về phía Đoạn Ngôn, không nói một tiếng.
"Có phải làm cậu đau rồi không?" Đoạn Ngôn luống cuống tay chân nói.
Không thể trách hắn được, tình huống kia ai mà có thể trấn định tự nhiên cơ chứ?
Nghe xong lời này, Hứa Dặc càng tức giận. Anh xoay người dùng chân đá vào mông Đoạn Ngôn, vừa đá vừa rống: "Cậu có đau lòng tôi không? Cậu có làm thế không? Mẹ kiếp, cả đêm cậu giống như một cái cọc gỗ ấy!"
Hả? Làm sao nó lại khác trong tưởng tượng của hắn vậy? Hắn còn tưởng rằng Hứa Dặc sẽ khen hắn định lực tốt. Kết quả là...
"Cậu... Tôi, vậy, làm thế nào tôi có thể làm điều đó?" Đoạn Ngôn vẻ mặt ngây thơ.
Hứa Dặc xoay người xuống giường, dép lê cũng không mang liền muốn đi ra ngoài.
Lúc này nhất định là muốn dỗ rồi, Đoạn Ngôn vội vàng đi theo phía sau, đem tiểu xù lông đang muốn mở cửa phòng ngủ ôm trở về.
"Đi đâu vậy?" Đoạn Ngôn hỏi.
"Đi học!" Hứa Dặc tức giận nói.
"Đã mấy giờ rồi, cậu đi học để ăn trưa đấy à? Hơn nữa Alpha trong trường học nhiều như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người khống chế không tốt pheromone, cậu bây giờ như vậy làm sao chịu được?"
Nói xong, Đoạn Ngôn kéo cổ áo anh ra nhìn một chút, trải qua một đêm trấn an của hắn, tuyến thể của Hứa Dặc bớt đỏ hơn rất nhiều.
"Được rồi, đừng tức giận nữa, ca mua đồ ăn ngon cho cậu." Đoạn Ngôn đem cổ áo y phục của anh khép lại, sủng nịch sờ sờ tóc anh.
Hứa Dặc vẫn phồng má như cũ không để ý tới hắn, bụng lại không chịu thua kém ọc ọc kêu lên.
Đoạn Ngôn bị anh chọc cười *chụt* một tiếng, hôn lên sườn má anh một cái sau đó xuống giường.
Phía sau truyền đến thanh âm mặc quần áo, Hứa Dặc rất muốn quay đầu lại nhìn nhưng hiện tại nếu bị Đoạn Ngôn phát hiện mình đang nhìn trộm hắn, vậy anh chẳng phải là không phải là mất mặt sao?
"Mua sủi cảo hấp cho cậu có được không? Mua ở nhà mà cậu yêu thích ấy." Đoạn Ngôn cùng anh thương lượng nói.
Cách một hồi lâu, ngay khi Đoạn Ngôn đi lấy chìa khóa trên bàn, truyền đến một thanh âm khô cằn: "Nhớ lấy nước chấm để tưới."
Cho dù là đang tức giận, nhưng cùng hắn nhắc tới vấn đề ăn uống, anh vẫn không quên nói ra nhu cầu của mình, thật sự là con mèo nhỏ ham ăn mà.
"Được~" Đoạn Ngôn ôn nhu đáp.
Trước khi đi hắn lại lo lắng dặn dò: "Cậu đừng ra ngoài, ngoan ngoãn chờ tôi trở về, biết chưa?"
Hai tay Omega đan xen trước ngực, tức giận, không nặng không nhẹ hừ một tiếng.
Đoạn Ngôn ngay cả mua điểm tâm cũng không dám đi xa, sợ mình không trông chừng, tiểu thiên nga lại bị người ta lừa ra ngoài.
Chuyện tối hôm qua có tạo thành bóng ma tâm lý cho Hứa Dặc hay không hắn không biết, dù sao hắn cũng bị dọa ra bóng ma tâm lý rồi.
Bây giờ hắn nhìn ai cũng cảm thấy nguy hiểm, cảm giác đều là tên khốn muốn bắt cóc tiểu thiên nga của hắn.
Mua xong bữa sáng, Đoạn Ngôn cũng không dám trì hoãn một khắc bèn nhanh chóng trở về nhà.
Đặt đồ lên bàn ăn, hắn ở dưới lầu kêu vài tiếng, nhưng một chút đáp lại cũng không có.
Đoạn Ngôn chạy lên lầu, người quả nhiên lại không thấy đâu.
Cái này thật đáng sợ, chẳng lẽ lại bị người ta lừa gạt chạy mất?
Đoạn Ngôn một bên gọi điện thoại cho Hứa Dặc, một bên chuẩn bị ra cửa tìm.
Cửa vừa mới mở ra, thấy thiếu niên vẫn mặc đồ ngủ của hắn như trước, một tay cầm điện thoại di động, một tay để sau lưng.
Anh nhìn chằm chằm Đoạn Ngôn hỏi: "Gọi điện thoại làm gì?"
"Ai bảo cậu ra ngoài?" Giọng nói của Đoạn Ngôn hơi lớn.
Sau khi hô xong, hắn lập tức sợ, sắc mặt lão bà trở nên khó coi.
"Cậu có biết tôi lo lắng như thế nào không?" Thanh âm Đoạn Ngôn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đưa tay kéo Hứa Dặc vào phòng.
"Tôi về nhà lấy đồ, ở ngay đối diện, mới đi được vài bước mà."
"Cậu ra khỏi cửa này nên nói với một tiếng, cậu muốn dọa chết tôi sao?"
Hiện tại chỉ cần Hứa Dặc không ở dưới mí mắt hắn, hắn sẽ thấp thỏm bất an.
Bàn tay Omega giấu ở phía sau vươn tới trước mắt Đoạn Ngôn, ra vẻ bình tĩnh nói: "À, cho cậu này."
"Hả?" Đoạn Ngôn nhất thời có chút không kịp phản ứng: "Đây là cái gì?"
"Cậu không biết mở ra xem sao?"
Trên hộp quà tặng màu đen vuông vắn còn buộc một cái nơ, nó quả thật không hợp với cái hộp thoạt nhìn nam tính mười phần này, vừa nhìn đã biết là tâm tư khác của người nào đó.
Hôm nay cũng không phải sinh nhật hắn, cũng không phải là ngày lễ đặc biệt gì, Đoạn Ngôn sợ mình có phải quên cái gì hay không.
"Cậu, hôm qua cậu thắng trận bóng rổ mà, đây là phần thưởng." Hứa Dặc tận lực làm cho thanh âm của mình nghe không có bất kỳ gợn sóng nào.
Đoạn Ngôn cẩn thận mở nơ mở hộp ra, bên trong đặt một cái ví màu đen, kiểu dáng đơn giản hào phóng, da ví thoạt nhìn lại là lợi tốt thượng đẳng.
Đoạn Ngôn nhận ra thương hiệu này, giá cả của nó không hề rẻ.
Nhìn hắn vẫn luôn cầm cái hộp ngẩn người, Hứa Dặc có chút khẩn trương, lại vân đạm phong khinh nói: "Thế nào? Cậu không thích à? Không thích thì trả lại cho tôi."
Đoạn Ngôn trở tay giấu ví tiền ở phía sau, lại đưa ra một bàn tay ôm anh vào trong ngực nói: "Quà đưa ra rồi làm gì được lấy lại về chứ."
Omega ngẩng đầu nhìn hắn, Đoạn Ngôn yêu đôi mắt biết nói của anh nhất, tất cả cảm xúc đều chứa đầy bên trong, làm cho người ta chống lại không được, luyến tiếc rời đi.
"Tôi thích lắm, cực kỳ thích luôn."
"Thật sao?"
Đoạn Ngôn hôn mí mắt anh từng chút một, hôn đuôi mắt hơi ướt của anh nói: "Thật đấy."
Hai người ăn điểm tâm xong, Đoạn Ngôn ôm Hứa Dặc ngồi trên sô pha nhét tiền vào ví.
Suy nghĩ một chút, Đoạn Ngôn còn cắt một tấm ảnh chụp chung của mình và Hứa Dặc xuống, đặt ở vị trí dễ thấy nhất.
"Nếu có thể, tôi thực sự muốn treo ví của tôi trên cổ mỗi ngày."
"Vì sao?" Ví treo trên cổ, nhìn như thằng đần ấy.
"Khoe khoang nha."
"Một cái ví có gì để khoe khoang?"
Đoạn Ngôn nghiêng đầu nhìn anh, ôn nhu nói: "Cậu có ngốc không? Tôi muốn khoe khoang về cậu đấy."
Tôi muốn khoe khoang về cậu đấy. Những lời này đại khái là lời tình cảm động lòng nhất mà Hứa Dặc từng nghe qua.
Anh giơ tay gẩy vành tai Đoạn Ngôn, cười nói: "Tôi cũng vậy."
____
Vì Hứa Dặc mà nghĩ, hôm nay hai người đều không thể ra ngoài.
Omega ngồi trên mặt đất ghép Lego, Đoạn Ngôn ngồi sau lưng anh, ôm người vào trong ngực.
Bắt đầu từ tối hôm qua Đoạn Ngôn liền liên tục phóng thích pheromone của mình.
Hơn nữa hắn phát hiện, Hứa Dặc hôm nay cực kỳ dính người.
Ngay cả hắn vừa mới đi WC một tí, Hứa Dặc cũng chờ ở cửa.
Đoạn Ngôn hỏi anh làm sao vậy, Hứa Dặc nói vừa rời đi hắn anh liền không thoải mái.
Nói thật, cảm giác bị dính chặt như vậy, Đoạn Ngôn rất thích.
Lego ghép được hơn phân nửa, Hứa Dặc mệt mỏi, dụi mắt được dỗ lên giường, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Đoạn Ngôn cùng Hứa Dặc nằm thêm một lát, điện thoại di động rung lên hai tiếng.
Là ba hắn gửi tin nhắn cho hắn, đại khái ý tứ là đã đến nơi an toàn, đã đến khách sạn.
Đoạn Ngôn lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài gọi điện thoại, nói chuyện của Hứa Dặc với ba mình.
Tư Văn bên kia nhất định sẽ mời luật sư tiến hành bào chữa, Đoạn Ngôn cũng phải sớm chuẩn bị.
Nếu cặn bã kia không bị trừng phạt, về sau nhất định sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.
Đầu dây bên kia ba Đoạn Ngôn im lặng một chút nói: "Ba lập tức đặt vé nhanh chóng trở về, ba sẽ liên lạc tốt luật sư trước ngày hôm nay."
"Ba, hai người mới đến. Hay là..."
"Hay là cái gì? Xảy ra chuyện này làm sao còn có thể vui vẻ được nữa? Chúng ta không có ở đây, hai đứa trẻ chúng mày biết gì? Bên kia nhất định sẽ tới cửa tìm hai đứa hòa giải, nhớ kỹ, đừng có mơ hồ ký bất kỳ hiệp ước nào, cũng đừng nói lung tung." Ba Đoạn dặn dò.
"Con biết rồi ba."
"Tiểu Dặc thế nào rồi?" Ba Đoạn quan tâm hỏi.
"Cậu ấy không thoải mái lắm, nhưng may mắn là hai bọn con có độ phù hợp cao, bác sĩ bảo con trấn an cậu ấy, hiệu quả cũng không tệ lắm." Đoạn Ngôn thành thật nói.
"Cũng tốt, nhớ không nên phóng thích quá thường xuyên."
Đầu dây bên kia trầm mặc, ba Đoạn có dự cảm không tốt, ông lại hỏi: "Mày trấn an bao nhiêu lần rồi con?"
Đoạn Ngôn nói: "Từ tối hôm qua đến giờ, chưa từng dừng lại..."
"Mày có phải là hổ không đấy? Để mày trấn an thằng bé chứ không yêu cầu mày tưới pheromone? Hai đứa có mức độ phù hợp cao, mày có biết như vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra không?" Ba Đoạn gầm nhẹ lên.
Ông ta cũng là Alpha, giữa các vấn đề AO, ông biết rất rõ.
"Vậy... vậy, cậu, cậu ấy sẽ như thế nào?" Đoạn Ngôn ấp úng.
"Còn không mau đi mua thuốc ức chế đi! Bây giờ thằng bé không có sức đề kháng, mày sẽ để thằng bé tiến vào kỳ ph.át tình trước thời hạn bây giờ!"
Không còn kịp nữa rồi... Đoạn Ngôn đã ngửi thấy mùi mật đào xuyên qua khe cửa mãnh liệt mà đến, Omega vốn nên ngủ say đang ở trong phòng khóc lóc gọi tên hắn.
Đoạn Ngôn làm sao chịu được khi nghe được Hứa Dặc khóc bèn vội vàng cúp điện thoại của ba mình, liền chạy vào nhìn anh.
Cổ áo của anh, kỳ thật chỉ có thể coi như nhẹ nhàng nắm lấy, anh khóc nói: "Cậu đi đâu vậy? Cậu đi đâu vậy? Sao cậu lại để tôi một mình..."
Anh nói năng lộn xộn, lại khóc thê thảm, Đoạn Ngôn đau lòng dỗ dành: "Không có bỏ cậu, không có bỏ cậu mà, Dặc bảo đừng khóc."
"A Ngôn, khó chịu, khó chịu quá..." Hứa Dặc vẫn cọ vào trong ngực hắn, lại dùng mũi ngửi tuyến thể của hắn.
Anh gần như điên cuồng cần pheromone, giống như tên nghiện lên cơn.
"Trong nhà cậu có thuốc ức chế không, tôi đi lấy cho cậu?" Đoạn Ngôn hỏi.
Cằm bị người ta hung hăng cắn một cái, Hứa Dặc nghiến răng quát: "Không cần thuốc ức chế, tôi muốn cậu đánh dấu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT