Từ tổng tài bá đạo trở lại thời trung học, Đoạn Ngôn thích ứng rất nhanh.
Sáng thứ hai, mặt trời chiếu sáng, hắn liền mang theo hai quả trứng, hai hộp sữa đến gõ cửa nhà Hứa Dặc.
Người đến mở cửa chính là mẹ của Hứa Dặc, Đoạn Ngôn lộ ra một nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời hô: "Dì~ con đến rủ Hứa Dặc cùng nhau đi học."
Ngày hôm qua Lưu Nhã đã cảnh cáo hắn, bảo hắn không được kêu gọi lung tung nữa, như vậy đối với Hứa Dặc không tốt.
Đoạn Ngôn suy nghĩ một chút cũng đúng, dù sao hai người bọn họ hiện tại còn chưa bắt đầu cái gì, danh bất chính ngôn bất thuận, da mặt lão bà lại mỏng, bức bách khiến người chạy đi thì làm sao bây giờ?
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Đoạn Ngôn đều cảm thấy hẳn là thu liễm một chút.
"Ngôn Ngôn đến đó sao, mau vào nhà đi, Tiểu Dặc vừa mới rời giường đấy." Mẹ Hứa tránh ra một chút để cho Đoạn Ngôn vào phòng.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng ngủ của Hứa Dặc "lạch cạch" một tiếng, mở ra.
Ánh mắt người nọ còn chưa mở ra, tóc rối sau đầu vẫn còn dựng đứng, ngáp dài lười biếng nói: "Chào buổi sáng mẹ."
"Hứa Dặc!" Đoạn Ngôn vui vẻ chào hỏi anh.
Người vốn mệt mỏi lập tức lên tinh thần, anh quay đầu nhìn về phía Đoạn Ngôn, ánh mắt người nọ đều sắp cười không nổi, Hứa Dặc kỳ quái nói: "Cậu sớm như vậy tới đây làm cái gì đấy?"
"Chờ cậu đó." Đoạn Ngôn hợp tình hợp lý nói.
"Con xem con kìa, luôn thích ngủ nướng, Ngôn Ngôn người ta chạy bộ đều đã trở về." Mẹ Hứa vừa nói, vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hứa Dặc:"Mau đi rửa mặt đi, đừng để Ngôn Ngôn chờ lâu."
Hứa mama nấu sủi cảo, Đoạn Ngôn ân cần đi theo vào phòng bếp hỗ trợ.
Đợi đến khi Hứa Dặc rửa mặt đi ra, nhìn thấy Đoạn Ngôn bóc một quả trứng gà bỏ vào trong chén của mình, còn cắm ống hút sữa vào cho cho mình, sắp xếp thựuc quy củ.
"Mau qua đây ăn cơm đi." Đoạn Ngôn vẫy tay với anh.
Từ sau khi tiểu tử kia bị anh đấm cho một phát, tựa hồ liền ăn vạ anh.
Hứa Dặc suy đoán, có phải là Đoạn Ngôn muốn trả thù mình hay không, cho nên hiện tại làm như vậy, nước ấm nấu ếch?
"Tôi không ăn được nhiều như vậy." Hứa Dặc kéo ghế ngồi xuống, dùng đũa gạt trứng gà bên trong.
"Ăn không hết còn lại tôi ăn." Trong miệng Đoạn Ngôn đút sủi cảo, hàm hồ nói.
"Trứng gà là do tôi tự mình nấu đấy, cậu yên tâm ăn đi."
Hứa Dặc ăn hai miếng sủi cảo, suy nghĩ một chút, cũng không nên phụ tâm ý của tiểu tử ngốc kia.
Anh vừa mới cắn một miếng trứng gà, lòng đỏ bên trong liền chảy ra.
Đoạn Ngôn cũng thấy, hắn ngượng ngùng nói: "Có thể thời gian nấu không đủ, cậu đừng ăn, cho tôi đi."
Hứa Dặc bưng bát chặn lại nói: "Tôi đã cắn một miếng rồi."
"Không có việc gì đâu Ngôn Ngôn, lòng đỏ trứng có chút lòng đào có thể ăn." Hứa ma ma thiện giải nhân ý nói.
Hôm nay Hứa Dặc ăn được nhiều, tất cả mọi thứ đều ăn sạch, ăn no căng đến phát ngốc.
Trước khi hai người ra khỏi cửa, Đoạn Ngôn còn nói với mẹ Hứa: "Dì, buổi sáng dì cứ ngủ nhiều thêm một chút không cần dậy sớm nấu cơm đâu, sau này điểm tâm của Hứa Dặc con đem tới cho."
Hứa Dặc cầm lấy cặp sách, đổi giày ở cửa ra vào, anh hỏi: "Cậu rảnh đấy à?"
Hứa ma ma đưa hai người ra cửa, nghe thấy hai tiểu tử vừa đi vừa cãi nhau, lắc đầu mỉm cười.
____
Đoạn Ngôn và Hứa Dặc đi xe đạp song song đồng hành, hắn nói: "Hứa Dặc, buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, hôm nay tôi hẹn cậu trước rồi đấy, cậu không thể cùng người khác đi ăn được."
"Buổi sáng tôi ăn nhiều như vậy, buổi trưa có lẽ không muốn ăn." Hứa Dặc nghiêm túc nói.
"Như vậy sao được? Đối với sức khỏe sẽ không tốt, thứ hai căng tin có sườn hấp, cậu thực sự không muốn ăn một chút sao?" Đoạn Ngôn từng bước dụ dỗ.
Thức ăn ở trường cao trung quả thực không tệ, đặc biệt là món sườn hấp vào thứ hai, hấp rất ngon. Có rất nhiều học sinh còn chưa kết thúc tiết học cuối cùng đã trộm chạy ra ngoài xếp hàng mua sườn hấp.
Nghe thấy sườn hấp, Hứa Dặc quả nhiên do dự.
"Tiết học cuối cùng hôm nay là lịch sử, tôi sẽ ra ngoài mua cho cậu."
Hứa Dặc nghiêng đầu liếc hắn một cái hỏi: "Đoạn Ngôn, cậu bị làm sao đấy? Chỉ có hôn mê một ngày mà cậu lại như đổi thành người khác."
"Đối xử tốt với cậu còn không được sao?" Đoạn Ngôn nhướng cổ nói.
"Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi?"
"Bởi vì cậu là lão bà của tôi." Đoạn Ngôn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang trả lời.
Phải sủng lão bà từ thuở thiếu thời, miễn cho sau khi kết hôn cậu ấy không có cảm giác an toàn.
"Đánh rắm!" Hứa Dặc đạp xe trượt một chân, nhẹ nhàng đá xe đạp Đoạn Ngôn, lại nói: "Cậu đừng tưởng hôn một chút liền gì kia, đó chỉ là một dấu hiệu nhẹ mà thôi, cậu mau quên đi."
Đoạn Ngôn "Haiz" một tiếng hỏi: "Không phải cậu nói không cho nhắc lại chuyện này hay sao?"
Mặt Hứa Dặc nhanh chóng biến thành đỏ, anh tăng tốc nhanh hơn rồi hô một câu với Đoạn Ngôn: "Cút!"
Tiểu thiên nga mười tám tuổi da mặt cũng quá mỏng đi, chỉ cần nói hai ba câu đã bị xấu hổ đến hoảng loạn chạy trốn, không biết sau khi kết hôn hai người triền miên hôn môi, bộ dáng độ.ng tình của cậu ấy sẽ mê người cỡ nào đây.
Đến trường, hai người đi nhà để xe cất xe, gặp Giang Điềm Điềm trước mặt.
Đoạn Ngôn nhìn thấy cô thật sự trăm ngàn cảm xúc.
Giang Điềm Điềm bây giờ vẫn là cô bé thanh thuần kia, đeo túi xách kiểu cũ, mái tóc đuôi ngựa buộc sau đầu, đồng phục học sinh ăn mặc quy củ chỉnh tề.
Cô nhìn thấy Đoạn Ngôn và Hứa Dặc, lễ phép lại xa cách chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Trong lúc nhất thời, những ảnh nóng khó coi của Giang Điềm Điềm, hình ảnh Giang Điềm Điềm tuyệt vọng cắt cổ tay, bóng lưng cuối cùng của Giang Điềm Điềm rời đi, đều ở trong đầu hắn chạy qua một lần.
"Nếu như có thể làm lại, tôi nhất định sẽ chú trọng yêu thương chính mình." Đây là lời Giang Điềm Điềm nói với Đoạn Ngôn lúc ở bệnh viện.
Cậu còn có thể làm lại! Đoạn Ngôn hắn muốn giúp người bạn học này.
"Tròng mắt đều sắp rớt ra rồi kìa." Hứa Dặc khẩu khí lạnh như băng nói.
"Không phải..."
"Tránh ra." Hứa Dặc cầm cặp sách lên, hung hăng đụng vào bả vai hắn cùng hắn lướt qua.
Thế quái nào lại giận rồi?
____
Tiếng chuông báo vào lớp vang lên, chỗ ngồi của Đoạn Ngôn ở hàng cuối cùng, Hứa Dặc ở đối diện hắn, hắn chống cằm liền có thể nhìn thấy mặt nghiêng của Hứa Dặc đang chăm chú lắng nghe.
Bất kể tuổi tác, người này vẫn xuất sắc như cũ.
"Cậu nhìn ai đấy?" Bạn cùng bàn Lâm Dương theo ánh mắt của hắn nhìn qua: "À, Giang Điềm Điềm à? Cậu còn không biết đâu, gần đây có một phú nhị đại vẫn luôn theo đuổi cậu ấy đấy, cậu mà thích người ta thìn nhanh chóng tấn công đi."
Chỗ ngồi của Giang Điềm Điềm ở ngay trên bàn trước của Hứa Dặc, Lâm Dương đương nhiên sẽ không cho rằng Đoạn Ngôn đang nhìn Hứa Dặc, dù sao hai người bọn họ ở cùng một chỗ, luôn nhìn nhau không vừa mắt, mỗi lần gặp thì nhất định phải cãi nhau.
"Cậu nói sao? Phú nhị đại?" Đoạn Ngôn đột nhiên giống như bừng tỉnh: "Có phải họ Tư không?"
Lâm Dương cổ quái nhìn hắn một cái nói: "Cái này tôi cũng không rõ cho lắm."
Đoạn Ngôn nhíu mày, hắn nhớ rõ lúc trước Tả tiểu béo nói cho hắn biết, người nọ từ trung học đã xum xoe với Giang Điềm Điềm, sau khi tốt nghiệp hai người liền ở cùng một chỗ.
Chẳng lẽ...
"Đoạn Ngôn, em đứng lên nói tiếp xem câu này giải như thế nào?" Giáo viên toán gọi tên hắn.
Đệt, hình lập phương kia gì mà nhiều gạch gạch thế cơ chứ? Lại còn được đánh dấu bằng các chữ cái ABCD, hắn sao biết được cách giả như nào?
Đoạn Ngôn cọ tới cọ lui đứng lên: "Ờm..." Hồi lâu cũng không nói ra phương pháp giải đề.
"Chỗ đấy có gì mà em lại nhìn đến không chớp mắt thế? Tôi còn tưởng bảng đen ở bên đó cơ đấy." Thước tam giác trong tay thầy giáo dạy toán chỉ vào phương hướng nhìn của Hứa Dặc.
"Có Giang Điềm Điềm!" Trong lớp học không biết ai ồn ào hô lên một tiếng.
"Tôi, tôi không có." Đoạn Ngôn xua xua tay.
"Tuổi dậy thì đều có rung động, có điều là tâm tư phải thu lại cho tốt. Các em đã lên lớp 12 rồi, phải gây áp lực cho mình, biết chưa?"
Đoạn Ngôn không nghe giáo viên toán nói gì nữa, hắn thấy Hứa Dặc quay đầu, nhàn nhạt liếc hắn một cái, lại xoay đầu trở về.
Xong rồi, có phải là hiểu lầm không? Hắn đúng thậtt là không nhìn Giang Điềm Điềm mà.
"Ngồi xuống đi." Sau khi giáo viên toán lải nhải một hồi rốt cục cũng để cho Đoạn Ngôn lại ngồi xuống.