Chớp mắt đã tới Tết âm lịch, ông bà nội của Tô Tễ Tinh đều ở Úc, những năm trước cậu với Tô Nghĩa Thịnh đều sẽ bay qua Úc cùng hai ông bà ăn Tết, nhưng từ sau khi Tô Nghĩa Thịnh để Tô Tễ Tinh dần dần tiếp quản mọi việc trong Thước Tinh, thì Tết năm nào cậu cũng bận đến tối tăm mặt mày, nên cũng đã hai năm rồi cậu chưa đến Úc ăn Tết.
Hai ông bà biết cháu trai bận công việc, năm nay cố ý từ Úc về nước ăn Tết, cho nên Tô Tễ Tinh cũng cố gắng hoàn thành công việc trước vài ngày, đến 29 Tết thì về Thông Thành ăn Tết.
Hạ Xán về trước cậu một ngày, mấy năm nay anh dành phần lớn thời gian của mình đi đóng phim, thời gian về Thông Thành càng ngày càng ít, bình thường cũng chỉ có mấy ngày Tết là có thời gian ở cùng Hạ Tinh.
Hạ Xán mua một căn hộ lớn cho Hạ Tinh ở khu sầm uất nhất giữa trung tâm thành phố, ngày thường chỉ có một mình bà ở, căn phòng lớn như vậy mà chỉ có một mình khó tránh khỏi quạnh quẽ, nên bà nuôi một con chó và một con mèo, lúc nhà rỗi thì đùa nghịch với chúng nó, cuộc sống cũng rất tự tại.
Điều Hạ Xán lo lắng nhất là thân thể của bà, cũng may sau ca phẫu thuật, thân thể bà hồi phục rất tốt, mỗi tháng cũng đi kiểm tra định kỳ đều đặn, vẫn chưa từng phát hiện gì khác thường, có lẽ được sống thoải mái, nên thân thể cũng khỏe khoắn hơn.
Biết con trai về, Hạ Tinh đã mua đồ Tết từ sớm, nhét đầy một tủ lạnh còn chưa đủ, bà còn bày kín đồ ăn hết các tủ kệ trong nhà bếp.
Tối ngày 29 Tết, hai mẹ con ăn cơm xong, Hạ Xán bị mẹ kéo vào bếp chuẩn bị làm các món ăn ngày Tết.
Hạ Tinh đặt một chiếc chảo nhỏ lên bếp để làm há cảo trứng, kỹ thuật làm há cảo trứng rất khó, không chỉ phải chú ý độ lửa mà còn phải đảm bảo phần trứng bên ngoài tròn và dày đều, có vậy thì nhân thịt bên trong mới không vỡ ra ngoài, như thế những chiếc há cảo làm ra sẽ như những thỏi vàng căng mọng.
Hạ Xán ở bên cạnh thái hành giúp bà, anh nhìn bà bận rộn có chút bất đắc dĩ, “Mẹ, trong nhà chỉ có hai người chúng ta, mẹ làm nhiều như vậy làm gì, định ăn đế hết tết Nguyên Tiêu luôn ạ?”
“Con đừng quan tâm có ăn hết hay không, ăn Tết mà không có há cảo trứng thì sao gọi là ăn Tết?” Hạ Tinh thuần thục gắp một há cảo trứng đã xong ra khỏi chảo, nói, “Hơn nữa, Tết nhất không cho mời khách tới chơi sao?”
Hạ Xán: “Khách, ai vậy?”
“Tiểu Tô đó, thằng bé thích ăn nhất há cảo trứng của mẹ.” Hạ Tinh quay đầu nhìn anh, hỏi, “Đúng rồi, năm nay thằng bé cũng về đây ăn Tết đúng không?”
Hạ Xán: “Vâng, hôm nay vừa mới về.”
Hạ Tinh thuận miệng hỏi: “Hai đứa về cách nhau có một ngày à, sao không về cùng nhau luôn?”
Hạ Xán như nghĩ tới điều gì đó cúi đầu cười, “Cậu ấy ngượng.”
Máy hút khói kêu hơi lớn, làm Hạ Tinh không nghe rõ, “Cái gì?”
Hạ Xán sửa lời: “Cậu ấy bận chút việc.”
“Hai đứa các con đều hệt như nhau, trong đầu chỉ toàn là công việc.” Bà lắc lắc đầu thở dài, “Tiền thì kiếm đến bao giờ mới hết, vừa đủ là tốt rồi, đừng để mình mệt quá.”
“Vẫn ổn, con gần đây cũng không có việc gì, vẫn luôn nghỉ ngơi.” Hạ Xán thái hành xong, để hành vào trong bát, rửa tay xong rồi hỏi Hạ Tinh, “Còn gì muốn con làm không?”
Hạ Tinh tùy tiện chỉ vào túi trên đất, “Con nhặt giúp mẹ mớ rau cần kia đi, mẹ muốn dùng làm nhân sủi cảo.”
“Rồi làm vằn thắn luôn không?” Hạ Xán choáng váng, “Mẹ, tủ lạnh này của mẹ còn chỗ để không?”
Hạ Tinh nhìn cậu oán tránh, nói: “Chỗ này làm gì mà nhiều, nếu con có thể dẫn về cho mẹ một người con dâu, thì chỗ này còn chưa đủ đâu! Cô Vương trước ở trên tầng nhà mình con còn nhớ không? Con trai bà ấy lớn hơn con hai tuổi, năm nay đã dẫn bạn gái về ăn Tết rồi đó!”
Hạ Xán ngồi xổm xuống lục đám túi ni lông tìm túi đựng rau cần, “Sao vậy mẹ, hâm mộ con trai người ta dẫn bạn gái về nhà ăn Tết sao? Mẹ đừng quên nghề nghiệp của con là gì.”
“Đương nhiên mẹ biết,” Hạ Tinh thở dài, “Cũng không phải mẹ bắt con tìm đối tượng, nhưng mà, mẹ cũng phải nhắc con một câu, nếu gặp được người thích hợp thì tuyệt đối đừng bỏ lỡ, tiền có nhiều hơn nữa mà sống lẻ loi một mình cũng đâu có gì thú vị.”
“Con cũng đâu phải một mình,” Hạ Xán tìm được túi rau cần, đổ rau cần vào bồn rửa, vừa rửa rau vừa cười nói, “Không phải vẫn luôn có Tô Tễ Tinh ở bên con sao.”
“Con nhắc đến tiểu Tô mẹ mới nhớ!” Hạ Tinh vỗ trán, dường như nhớ ra chuyện gì quan trọng, hai mắt tỏa sáng hỏi Hạ Xán, “Tiểu Tô đã có người yêu chưa?”
Hạ Xán nhìn vẻ mặt của mẹ liền đoán ngay được bà định nói gì, “Sao vậy, mẹ định giới thiệu một người cho cậu ta?”
Bà gật đầu, “Đúng vậy, mẹ có một người bạn, con gái bà ấy tốt nghiệp ở một trường đại học nổi tiếng, giờ đang là giáo viên ở trường đại học, cô bé lớn lên xinh đẹp, cha mẹ đều là bác sĩ, gia cảnh cũng tốt...”
Ở cái tuổi trung niên như bà, ai cũng thích nối dây tơ hồng cho những người trẻ tuổi.
Nhưng Hạ Xán không ngờ mẹ mình lại muốn giới thiệu đối tượng cho Tô Tê Tinh, chẳng lẽ bà định ghép đôi lung tung cho con dâu tương lai của mình sao, nhưng anh không thể nói thẳng ra đành ngắt lời bà, nói cho có lệ, “Mẹ không cần Lo chuyện này, cậu ấy không thích kiểu này.”
“Con cũng không phải thằng bé, làm sao biết nó thích hay không?” Hạ Tinh mất hứng tắt bếp ga, móc di động ra khỏi túi, giơ lên trước mặt Hạ Xán, “Ảnh chụp con bé người ta cũng gửi cho mẹ rồi, nhìn đi, xinh như vậy, có học thức lại lễ phép, mẹ thấy rất xứng đôi với Tô Tễ Tinh!”
Hạ Xán chỉ quét mắt qua màn hình một cái, đến mắt mũi cô gái còn chưa nhìn rõ đã quay đầu, “Mẹ thấy xứng cũng vô dụng, con hiểu thẩm mỹ của cậu ấy, cậu ấy không thích kiểu con gái thế này.”
Hà Tinh cho rằng Hạ Xán là đang chê thẩm mỹ của mình, bà xoa xoa tay đi sang một bên, bất mãn hừ một tiếng, “Con nói không tính, đợi mẹ gửi ảnh cho tiểu Tô, rồi để thằng bé tự nói xem có thích hay không.”
Hạ Xán vội bỏ rau cần trong tay xuống nhưng đáng tiếc vẫn không ngăn được Hạ Tinh, di động vang lên tiếng ‘tinh’, ảnh chụp đã gửi thành công.
Đúng lúc Tô Tễ Tinh đang nghịch điện thoại, thấy Hạ Tinh đột nhiên gửi cho mình ảnh chụp một cô gái thì khó hiểu, cậu gửi lại cho bà một tin nhắn thoại.
Hạ Tinh sợ tin nhắn thoại nói không rõ liền gọi điện thẳng cho Tô Tễ Tinh.
“Tiểu Tô à, cô nghe Hạ Xán nói cháu vẫn còn độc thân, cô giới thiệu cho cháu một người nhé? Ảnh cô vừa gửi cho cháu đấy, cháu thấy cô bé trong hình thế nào? Cô bé là bạn của cô, là giáo viên đại học, điều kiện không tồi, vừa hay đều nghỉ tết ở nhà, hay là gặp mặt một lần?”
Tô Tễ Tinh trăm triệu lần không ngờ tới Hạ Tinh sẽ làm mối cho cậu, cậu lại chợt nghĩ đến một khả năng, có khí nào Hạ Tinh biết chuyện của cậu và Hạ Xán, nên đang thử cậu không?
Tô Tễ Tinh ho khan, “Chuyện này thì, cô ơi, Hạ Xán có ở bên cạnh không cô?”
Hạ Tinh quay đầu nhìn vẻ mặt vô cảm của Hạ Xán, vui tươi hớn hở nói vào điện thoại: “Nó ở đây, làm sao, cháu tìm nó có việc à?”
Tô Tễ Tinh: “... Cậu ấy có biết cô giới thiệu đối tượng cho cháu không?”
“Biết chứ.” Hạ Tinh thấy tự nhiên Tô Tễ Tinh hỏi điều này có chút là lạ, nhưng bà không để trong lòng, chỉ lo lải nhải khuyên Tô Tễ Tinh, “Tiểu Tô à, cô biết cháu yêu cầu cao, nhưng cô bé này thật sự không tệ, hai cháu có thể gặp mặt thử một lần tìm hiểu nhau xem sao, thế cũng đâu có mất gì đúng không, nhỡ đâu lại có cảm giác thì sao?”
Có cảm giác cái rắm!
Hạ Xán nghe không nổi nữa, đi lên định cướp điện thoại khỏi tay mẹ mình, “Mẹ, để con nói chuyện với cậu ấy.”
Nhưng Hạ Tinh ngăn lại.
Bà che chở điện thoại lườm con trai mình, “Con nói với thằng bé cái gì, con quen người ta hay sao mà nói rõ ràng được? Đừng cản trở mẹ!”
Tô Tễ Tinh xem như hiểu rồi, Hạ Tinh vẫn chưa biết chuyện của Hạ Xán với cậu, chỉ đơn giản là có lòng tốt muốn giới thiệu đối tượng cho cậu thôi.
Cậu tưởng tượng cảnh Hạ Xán ở trước mặt Hạ Tinh không nói được lời nào chỉ có thể nghẹn khuất, thì ôm điện thoại cười trộm, “Cô ơi, cháu cảm ơn cô đã giới thiệu đối tượng cho cháu.”
Hạ Tinh lập tức dồn chú ý về bên Tô Tễ Tinh, hứng thú dạt dào hỏi: “Vậy cháu đồng ý gặp mặt cô bé một lần?”
Tô Tễ Tinh ra vẻ trầm ngâm chốc lát nói, “Chỉ cần Hạ Xán đồng ý, cháu không có ý kiến.”
Hạ Tinh nhíu mày nghĩ, lại quay sang nhìn con trai mình, “Việc này sao lại cần nó đồng ý?”
Tô Tễ Tinh cười nói: “Cháu sợ mình thoát kiếp độc thân mà cậu ta vẫn còn là chó độc thân, thì sẽ sinh ra ý kiến với cháu.”
“Nó dám?” Hạ Tinh vỗ cánh tay Hạ Xán một cái, “Chính nó không muốn kiếm người yêu, còn không cho người khác kiếm nữa à?”
“Cháu cũng là sợ thôi mà, thời buổi này người làm công mới là chủ, ông chủ cũng phải cẩn thận hầu hạ, giờ Hạ Xán là cây rụng tiền của Thước Tinh, vạn nhất cậu ấy không hài lòng chạy đi ăn máng khác, thì cháu khổ rồi.” Tô Tễ Tinh ngồi trên sô pha trong nhà, bắt chéo chân, bắt chước ngữ điệu trà xanh, cười nói, “Cho nên cô ơi, cháu vẫn nên nghe Hạ Xán, cậu ấy đồng ý cháu gặp cô bé kia thì cháu sẽ...”
“Tôi không đồng ý.”
Hạ Tinh quay đầu trừng anh, “Con dựa vào cái gì không đồng ý? Con quá vô lý rồi đấy?”
“Không đồng ý chính là không đồng ý.” Hạ Xán nhân lúc Hạ Tinh không chú ý, cướp điện thoại từ tay bà, nhẹ gằn giọng với điện thoại, “Có bản lĩnh, giờ còn biết làm bộ làm tịch nữa rồi phải không?”
Tô Tễ Tinh cậy Hạ Xán không ở bên cạnh, không làm gì được mình nên cố ý khiêu khích: “Đây là ý tốt của cô, tôi cũng không tiện từ chối, với lại, cô gái đó đúng là không tồi, là giáo viên đại học đúng không? Tôi cũng rất thích người có văn hóa.”
Hạ Tinh nghe thế thì mừng rỡ, vỗ tay nói: “Đúng đúng đúng, giáo viên đại học rất tốt, nếu thích thì gặp mặt một lần! Để cô sắp xếp!”
“Mẹ ——” Hạ Xán tức đến suýt chút nữa đứng tim, lại không thể trách người không biết rõ đầu đuôi như Hạ Tinh, vì vậy cúp điện thoại trước, trả điện thoại cho bà, “Được rồi được rồi mẹ không cần lo chuyện này đâu, cậu ta không tìm đối tượng.”
Hạ Tinh cũng bị con trai chọc giận, bà có ý tốt muốn giúp Tô Tễ Tinh tìm đối tượng, sao tên nhóc thối này cứ nhất quyết phải ngăn bà? Rảnh quá à! Tức chết bà mất thôi!
Cũng may mai là đêm giao thừa, Hạ Tinh bận rộn đến mức tạm thời quên mất chuyện này.
Vào đêm ba mươi, người phương Nam không quá quan trọng phong tục đêm giao thừa, nên Hạ Tinh ăn xong cơm tất niên với Hạ Xán liền ra ngoài tìm mấy chị em tốt của mình chơi mạt chược.
Hạ Xán ở nhà một mình xem Xuân Vãn có chút chán, điện thoại thì vang không ngừng, đều là tin nhắn chúc tết.
Hạ Xán nhìn thời gian đã sắp chín giờ tối, anh cầm điện thoại gửi tin nhắn wechat cho Tô Tễ Tinh.
[Hạ Xán]: Giao thừa vui vẻ.
Tô Tễ Tinh trả lời rất nhanh.
[Tô Tễ Tinh]: Cậu cũng vui vẻ ~ ăn cơm xong?
[Hạ Xán]: Ừm, còn cậu?
[Tô Tễ Tinh]: Tôi cũng ăn xong rồi, đang nói chuyện phiếm với ông bà, cô đâu?
[Hạ Xán]: Ra ngoài chơi mạt chược rồi.
[Tô Tễ Tinh]: Vậy cậu ở nhà một mình à?
[Hạ Xán]: Ừm.
[Tô Tễ Tinh]: Đứa trẻ đáng thương nha ~
[Hạ Xán]: Tới chơi với tôi? Nhân lúc nhà không ai.
[Tô Tễ Tinh]:? Đừng có mà tưởng bở!
[Hạ Xán]: Vậy tôi tới tìm cậu.
[Tô Tễ Tinh]: Tìm tôi làm gì?
[Hạ Xán]: Đưa cậu đi xem pháo hoa.
[Tô Tễ Tinh]: Thôi đừng, cậu là ngôi sao lớn đấy, nhỡ bị người ta nhận ra trên phố, gây ra rối loạn thì biết làm sao, đừng gây thêm phiền phức cho chính phủ.
[Hạ Xán]: Yên tâm, chỗ này không có ai.
[Tô Tễ Tinh]: Không có ai? Chỗ nào thế?
Hạ Xán không giải thích, chỉ nhắn thêm một câu ‘hai mươi phút nữa đón cậu’, rồi không nhắn thêm nữa.
Tô Tễ Tinh bắt đầu tò mò không biết Hạ Xán muốn dẫn cậu đi đâu, còn ra vẻ thần thần bí bí.
Tò mò rồi lại thấy vui mừng, Hạ Xán vì theo đuổi cậu, mà nghĩ ra rất nhiều trò.
“A Tinh, A Tinh!”
Ông nội Tô Tễ Tinh thấy cậu cầm điện thoại ngẩn người, gọi cậu hai tiếng, Tô Tễ Tinh hồi thần, “Ông nội, sao vậy?”
Ông cậu cười hỏi: “Cháu vừa nói chuyện với ai vậy? Gọi mấy câu cũng không phản ứng.”
Bà Tô Tễ Tinh thấy khóe miệng cậu còn ngậm cười, mặt mày hàm xuân, đôi mắt nhộn nhạo, là người từng trải sao bà không nhận ra, bà đoán: “A Tinh có phải cháu đang yêu đương không?”
Tô Tễ Tinh lắc đầu, “Đâu có.”
Bà bán tín bán nghi: “Không cần ngại, cháu đã từng tuổi này rồi cũng nên tìm đối tượng đi thôi, hai ông bà con đang chờ ôm chắt đây! Rốt cuộc có hay không? Đừng giấu bà.”
“Không có, thật sự không có.” Tô Tễ Tinh dở khóc dở cười, chỉ là có người theo đuổi cậu thôi, còn chưa coi bát tự đâu.
Thấy cậu phủ nhận, bà hơi thất vọng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy bà giới thiệu cho cháu một người nhé?”
Tô Tễ Tinh sửng sốt: “A?” Sao thế này, sao hết người này đến người khác đều muốn làm mối cho cậu thế? Chẳng lẽ trông cậu giống người không tìm được đối tượng đến thế sao?
Bà chỉ vào ông nói: “Ông này, ông xem trong mấy đồng nghiệp cũ ở trường, có ai có cháu gái đột tuổi thích hợp, giới thiệu cho A Tinh một người!” Bà lại nhìn Tô Tễ Tinh, “A Tinh cháu thích kiểu con gái thế nào?”
Tô Tễ Tinh: “...” Cháu có thể nói cháu không thích con gái không?
“Ngẩn ngơ cái gì đó? Nói đi!” Bà thúc giục.
Còn ở lại trong nhà thêm nữa, Tô Tễ Tinh chỉ sợ đến sáng mai khéo mình bị người trong nhà ép đi xem mắt mất, cậu vội đứng lên cầm lấy áo khoác, chạy ra ngoài, “Bà ơi! Bạn cháu kiếm cháu có việc! Ông bà xem Xuân Vãn tiếp đi, cháu đi ra ngoài một chuyến!”
Tô Tễ Tinh chạy ra khỏi nhà, đứng ở ngoài khu nhà chờ Hạ Xán tới đón.
Qua chừng mười phút Hạ Xán lái xe tới, Tô Tễ Tinh hứng gió lạnh nãy giờ, mặt cũng sắp đông cứng, cậu vội leo lên xe.
Gió lạnh cũng theo vào trong xe, Hạ Xán điều chỉnh nhiệt độ cao hơn, “Sao lại đứng chờ bên ngoài?”
Hạ Xán nhìn sắc mặt Tô Tễ Tinh trắng bệch, duỗi tay sờ mặt cậu, thấy lạnh lẽo liền cau mày, “Lạnh thành như vậy? Ở ngoài đợi bao lâu?”
Tô Tễ Tinh quay đầu tránh tay anh, nửa thật nửa giả oán giận, “Không lâu lắm, chắc cỡ mười phút, này tôi cảnh cáo cậu, tuy tôi đồng ý đi ra ngoài với cậu nhưng đừng có mà động tay động chân, chúng ta còn chưa chính thức hẹn hò đâu.”
Lần trước bị hôn một cái, Tô Tễ Tinh vẫn nhớ đến giờ, đó chính là nụ hôn đầu tiên của cậu đó! Cậu còn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị Hạ Xán cướp mất! Bao nhiêu ảo tưởng tốt đẹp về nụ hôn đầu tiên của cậu đều bị anh hại tan biến hết!
Hạ Xán đoán được Tô Tễ Tinh vẫn còn ghim chuyện nụ hôn lần trước, yên lặng bĩu môi, “Tôi còn tưởng cậu không chờ nổi muốn gặp tôi, cho nên mới chạy ra ngoài chờ.”
“Ít ảo tưởng đi!” Tô Tễ Tinh quay đầu định cho anh một ánh mắt xem thường, nhưng nhìn thấy trang phục của Hạ Xán hôm nay, thì ngẩn ra.
Hạ Xán không bị cận, nhưng giờ đang đeo một chiếc kính gọng vàng, có điều kính chỉ có gọng không có mắt kinh, chỉ là đồ trang trí.
Trong xe ấm áp, nên anh không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với áo len cổ chữ V, là phong cách preppy tiêu chuẩn, khí chất học thức tỏa ra mạnh mẽ, thoạt nhìn như một phần tử tri thức cao.
Nếu không phải Tô Tễ Tinh hiểu rõ Hạ Xán, nói không chừng cũng sẽ bị vẻ ngoài học thức này của anh lừa.
Nhưng cậu biết rõ, tên này văn nhã toàn là giả, bại hoại mới là thật.
Cố ý mặc thế này, chỉ sợ là hồ ly tinh đang giả thành thư sinh thanh thuần quyến rũ người thành thật thôi.