Tô Tễ Tình nhìn tên Sở Điềm trên áp phích, thất thần.
Lúc thi đại học, Hạ Xán đã trúng tuyển vào Học viện Điện ảnh Thủ đô với tổng điểm đứng thứ ba trong kỳ thi nghệ thuật, Tô Tễ Tinh cũng thuận lợi đỗ một trường đại học loại hai ở thủ đô.
Ngay năm nhất Hạ Xán đã ký hợp đồng với Thước Tinh, Tô Tễ Tinh làm người đại diện cho anh, sau đó hai người vẫn luôn ở lại thủ đô để phát triển, họ bận rộn với việc quay phim và gặp gỡ đoàn phim mỗi ngày, nên ít khi về quê.
Sau dần Hạ Xán đóng phim ngày càng nổi tiếng, sự nghiệp của Tô Tễ Tinh cũng ngày càng thành công, nên họ cùng những người bạn học cũ dần trở thành người ở hai thế giới, không còn điểm chung.
Nếu không phải hôm nay lại nhìn thấy tên Sở Điềm, Tô Tễ Tinh gần như đã quên mất mình là người xuyên tới, cũng quên còn có một người gọi là nữ chính.
Mấy năm nay, cậu ít nhiều gì cũng nghe được vài tin tức về Sở Điềm.
Sở Điềm thi trượt đại học và chỉ đỗ đợt tuyển sinh thứ hai, nhưng đã bỏ học trước khi học xong đại học, nghe nói người cha nghiện cờ bạc của cô thua người ta một khoản tiền lớn, chủ nợ đến tận nhà đòi chặt tay ông ta, Sở Điềm không còn cách nào, chỉ đành thôi học đi làm công để trả nợ cho cha, cũng là người mệnh khổ.
Không phải Tô Tễ Tinh không nghĩ đến việc ký hợp đồng với Sở Điềm, nhưng lúc đó cậu còn trẻ, cái gì cũng phải bắt đầu từ con số không, dẫn dắt một Hạ Xán đã rất khó khăn, nên thật sự không còn dư chút sức lực nào bồi dưỡng thêm Sở Điềm nữa.
Nhưng xem ra, Sở Điềm vẫn phát triển đúng theo cốt truyện, cho dù cậu không ký hợp đồng, thì cô vẫn vào giới giải trí.
“Giám đốc!”
Tô Tễ Tinh nghe thấy có người gọi mình liền định thần lại, là trợ lý của cậu, Evan đang đứng ở lối rẽ hành lang thầm vẫy tay gọi cậu.
Tô Tễ Tinh đi qua, “Người tới cả rồi?”
Evan: “Trừ đạo diễn cùng nhà sản xuất, những người khác cơ hồ đều đã tới.”
Hai người này đều là nhân vật chính của đêm nay, đương nhiên sẽ đến cuối cùng.
Tô Tễ Tinh gật đầu, nhìn quanh bốn phía rồi hạ giọng: “Đồ đã đổi chưa?”
Evan chớp chớp mắt, cười thần bí, “Đổi, tôi đã nói với nhân viên phục vụ rồi, đến khi rót rượu cho ngài, cô ấy sẽ dùng loại rượu tôi chuẩn bị, ngài yên tâm!”
Vào ngành này, nếu bạn muốn có tài nguyên tốt, không thể thiếu mạng lưới quan hệ.
Mạng lưới quan hệ từ đâu mà tới? Chính là trên bàn rượu.
Nhưng có vết xe đổ từ đời trước, Tô Tễ Tinh không muốn lại uống đến chết trên bàn tiệc lần nữa, cho nên mỗi lần xã giao, ngoại trừ mang theo người chắn rượu cho mình, cậu còn bảo trợ lý mua chuộc nhân viên phục vụ trước, để khi rót rượu cho cậu, sẽ đổi thành nước sôi để nguội, dù sao bàn tiệc nhiều người như thế sẽ không có ai chú ý.
Tô Tễ Tinh vỗ vai Evan ý bảo làm không tồi, đang chuẩn bị vào phòng, bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện phía sau.
“Lát nữa trên bàn tiệc cô chủ động một chút, biết chưa? Cô có biết vì giúp cô giành được vai diễn này tôi đã phải tiếp đãi người ta bao nhiêu lần không? Che cái gì mà che? Bỏ tay xuống!”
“Nhưng thế này lộ quá, anh...”
“Tiểu thư, mời cô nhìn rõ hiện thực đi, giờ cô đã 25 rồi, giờ không lộ chờ thêm hai năm nữa, cô có lộ cũng chưa chắc đã có người xem đâu! Tôi nâng đỡ cô là để cô kiếm tiền cho tôi, chứ không phải để cô ở đây ra vẻ đại tiểu thư băng thanh ngọc khiết, bớt giả thanh cao trước mặt tôi đi!”
Tô Tễ Tinh quay đầu nhìn thầy một người đàn ông mặc âu phục đen, lôi kéo một cô gái trẻ mặc váy trễ ngực đang đi về phía họ, người đàn ông vừa đi vừa quở trách, còn cô gái trẻ không dám cãi lại, chỉ xấu hổ cúi đầu.
Tô Tễ Tinh ho khan một tiếng, người đàn ông nghe được mới nhìn về phía này, nhận ra là Tô Tễ Tinh, anh ta liền buông cô gái ra, tươi cười nịnh nọt chào hỏi Tô Tễ Tinh, “Ai da, đây không phải giám đốc Tô sao? Giám đốc Tô cũng tới tham gia tiệc tối nay sao?”
Tô Tễ Tinh từng gặp người này, không mặn không nhạt “Ừm” một tiếng, nhìn cô gái phía sau anh ta đầy hứng thú, đó không phải ai khác, chính là Sở Điềm.
Nhiều năm không gặp, ngũ quan Sở Điềm đã nảy nở, càng tinh xảo diễm lệ hơn hồi còn đi học, không thua Lục Miểu chút nào.
Sở Điềm cũng nhận ra cậu, sau một thoáng kinh ngạc cô chỉ còn cảm thấy xấu hổ, theo bản năng muốn giơ tay che ngực, lại bị người đại diện trừng mắt cảnh cáo đành phải buông tay, cô gục đầu tựa hồ không muốn nhận người quen với Tô Tễ Tinh.
“Người mới?” Tô Tễ Tinh cũng coi như không quen cô, hỏi người đại diện của Sở Điềm.
Người đại diện cười nói: “Không phải người mới, nhưng gần đây công ty yêu cầu tôi giúp dẫn dắt, Điềm Điềm, đây là giám đốc Tô của Thước Tinh, chào hỏi đi.”
Sở Điềm không ngẩng đầu, hơi khom lưng: “Chào ngài.”
“Anh Tinh!” Lúc này Lục Miểu đã trang điểm xong đi xuống tìm Tô Tễ Tinh, cô mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, trang điểm tinh tế, phong thái hài hòa, sau khi đi đến cô rất tự nhiên khoác tay Tô Tễ Tinh, mỉm cười ngọt ngào, “Mọi người đứng đây nói chuyện gì thế?”
Người đại diện của Sở Điềm nhìn Lục Miểu tự nhiên hào phóng, lại nhìn vẻ sợ hãi rụt rè của Sở Điềm mình đang dẫn dắt, âm thầm cảm thán sao mình không có được ánh mắt tốt như Tô Tễ Tinh, để tìm những hạt giông tốt như thế này chứ?”
“Mấy ngày không gặp, Miểu Miểu lại xinh đẹp hơn rồi.” Người đại diện khen Lục Miểu vài câu, kéo Sở Điềm đang trốn phía sau lên giới thiệu, “Đây là Sở Điềm, hai người chắc đã gặp nhau rồi, sau này sẽ đóng chung một đoàn phim, mong sẽ được chiếu cố nhiều hơn.”
“Đều là đồng nghiệp làm chung với nhau, hẳn nên như vậy.” Lục Miểu nhìn chiếc váy trễ ngực trên người Sở Điềm, trong mắt lóe lên tia khinh thường, nhưng vẫn cố ý giả bộ như quan tâm hỏi, “Bên ngoài nhiệt độ còn đang âm, cô mặc ít như vậy không lạnh sao? Hay để tôi bảo trợ lý lấy cho cô một chiếc áo khoác nhé?”
Sở Điềm còn chưa trả lời, người đại diện đã xua tay từ chối giúp cô, “Không cần, cô ấy không lạnh, mấy cô không phải luôn nói thời trang hơn thời tiết sao?”
Sở Điềm bị hỏi đến lúng túng, nghe người đại diện trả lời thì càng cảm thấy không còn chỗ dung thân, hoàn toàn bẽ mặt trước mặt người quen, cô như rơi xuống hầm băng, đầu óc trở lên tê dại.
Tô Tễ Tinh đã nhìn quen mấy trò móc mỉa nhau của mấy nữ diễn viên, sao không nhận ra Lục Miểu đang cố ý làm Sở Điềm xấu mặt, cậu lên tiếng cắt ngang họ, “Được rồi, đừng đứng đây nữa, chúng ta vào thôi.”
Vào phòng ngồi được một lúc, nhà sản xuất cùng đạo diễn mới tới, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Rượu quá ba tuần, bầu không khí trên bàn ăn dần trở nên sôi nổi.
Hôm nay tới tiệc tối, ngoại trừ ba người nữ chính Lục Miểu nữ phụ Sở Điềm cùng nhà sản xuất phim là phụ nữ ra, còn lại đều là đàn ông.
Đàn ông mà, ba ly rượu vào bụng là đã quên mất mình tên họ là gì, bắt đầu tuôn hết những lời thô tục đao to búa lớn.
Mà tác dụng của phụ nữ lúc này, cũng chẳng khác đồ nhắm trên bàn là bao, dùng để trợ hứng.
Nhà sản xuất phim tay cầm quyền to, dĩ nhiên không ai dám chọc, còn Lục Miểu là diễn viên đang nổi, lại có chỗ dựa là Tô Tễ Tinh ở đây, cũng không ai dám đùa giờ, cho nên có thể trở thành ‘đồ nhắm’ chỉ còn Sở Điềm vừa không nổi tiếng vừa không chỗ dựa mà thôi.
Sở Điềm bị thay phiên mời mấy ly rượu, đặc biệt là phó đạo diễn, vẫn luôn híp mắt ngắm đường sự nghiệp của Sở Điềm, nhân cơ hội nâng cốc chúc mừng ôm lấy Sở Điềm chiếm tiện nghi.
Sở Điềm vừa vội vừa giận, tránh không thoát cũng chẳng thể trở mặt, chỉ có thể nhìn người đại diện xin giúp đỡ, nhưng người đại diện không những không giúp cô, ngược lại còn hùa theo những người đó ầm ĩ hơn.
Ngay lúc Sở Điềm lòng tràn đầy sợ hãi, Tô Tễ Tinh đặt mạnh ly rượu xuống bàn, từ tốn nói: “Được rồi, mấy ông già các người hợp lại chuốc một cô gái, có biết xấu hổ không hả?”
Phó đạo diễn bị cắt ngang, nhếch miệng nhìn Tô Tễ Tinh: “Làm sao? Giám đốc Tô thương hương tiếc ngọc sao?”
Lục Miểu nhìn Tô Tễ Tinh kỳ quái, những việc kiểu này trước đây ở mấy bữa tiệc cô đã thấy nhiều, cô không hiểu vì sao Tô Tễ Tinh lại lên tiếng giúp một người mới gặp lần đầu như Sở Điềm.
“Thương hương tiếc ngọc thì không có,” Tô Tễ Tinh cười, “Nhưng mà cô Sở Điềm đây là bạn học cũ của tôi, chúng tôi còn hẹn lát nữa sẽ cùng nhau ôn chuyện, mấy người chuốc cô ấy say rồi, tôi còn ôn chuyện với ai đây?”
“Hả? Giám đốc Tô vậy mà lại là bạn học cũ của Điềm Điềm nhà tôi à?” Người đại diện của Sở Điềm thốt lên kinh ngạc, rồi quay sang nhìn Sở Điềm oán trách, “Sao cô không nói với tôi?”
“Quan hệ cá nhân của nghệ sĩ cũng đâu cần phải báo lại hết cho công ty đúng không?” Tô Tễ Tinh đứng lên, bưng chén rượu ra hiệu người phục vụ đứng phía sau rót rượu, sau đó giơ chén lên cười nói với mấy người phó đạo diễn, “Sở Điềm cũng uống không ít rượu rồi, nếu say thật, ảnh hưởng đến lễ khai máy ngày mai thì cũng không tốt, như vậy đi, tôi thay cô ấy uống với mọi người một chén, hôm nay đến đây thôi, thế nào?”
Tô Tễ Tinh đã nói đến thế, mọi người nhiều ít gì cũng phải nể mặt cậu, đạo diễn cũng quét mắt bảo phó đạo diễn về chỗ ngồi của mình, lúc này phó đạo diễn mới miễn cưỡng buông Sở Điềm ra.
Không còn ai để tiêu khiển, cuối cùng bữa tiệc cứ thế mà kết thúc.
Đêm nay Tô Tễ Tinh ở lại luôn khách sạn này, cho nên sau khi tiễn đạo diễn và nhà sản xuất, cậu lại quay vào đại sảnh khách sạn.
Lúc cậu đi đến thang máy chuẩn bị về phòng, thì người đại diện của Sở Điềm dẫn cô đi tới, lúc này anh ta cười với Tô Tễ Tinh càng thêm ân cần, “Không ngờ giám đốc Tô lại là bạn học cũ của Điềm Điềm, đúng là có duyên, sau này tôi và Điềm Điềm đều mong được giám đốc Tô chiếu cố nhiều hơn! Giám đốc Tô, hay là, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc?”
Người đại diện rõ ràng là muốn lợi dụng Sở Điềm móc nối quan hệ với Tô Tễ Tinh, nhưng Tô Tễ Tinh đâu thèm để thằng hề này vào trong mắt, cậu không thèm để ý đến anh ta, cười nhẹ hỏi Sở Điềm: “Có muốn lên phòng tôi uống chén trà không?”
Sở Điềm do dự, tuy cô không biết Tô Tễ Tinh có ý đồ gì, nhưng dù thế nào, cô cũng không muốn ở cạnh tên quản lý khiến người ta cảm thấy buồn nôn này nữa, vì thế cô gật đầu đồng ý.
Người đại diện bị thờ ơ cũng không giận, chỉ nghĩ Tô Tễ Tinh có ý với Sở Điềm, cười nói: “Tốt tốt tốt, vậy tôi không quấy rầy nữa, đi trước, Điềm Điềm, ôn chuyện với giám đốc Tô cho tốt đấy.”
Không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, cậu quay lại nhìn, thấy Sở Điềm vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, một tay che ngực, vẻ mặt đề phòng nhìn cậu.
Tô Tễ Tinh hiểu rõ cười cười, “Yên tâm, tôi không làm gì cô đâu.”
Sau đó cậu đi vào phòng tắm lấy một chiếc áo choàng tắm ra, ném cho Sở Điềm, “Mặc thêm đi.”
Sở Điềm bọc bản thân kín mít rồi mới bước vào phòng, nhẹ giọng cảm ơn Tô Tễ Tinh.
“Muốn uống gì không?” Tô Tê Tinh khách sáo hỏi.
Sở Điềm cũng khách khí đáp lại: “Nước ấm là được, cảm ơn.”
Tô Tễ Tinh rót nước cho cô, sau đó ngồi xuống sô pha đối diện, bắt đầu tán gẫu: “Cô bắt đầu nghiệp diễn từ lúc nào vậy? Vậy mà tôi chẳng biết gì cả.”
Sở Điềm uống một ngụm nước, cười khổ, “20 tuổi vào giới, lúc đầu chỉ làm người mẫu, sau đó ký hợp đồng với công ty quản lý hiện tại mới chuyển sang làm diễn viên, một nhân vật nhỏ như tôi, dĩ nhiên là cậu chưa nghe tới rồi.”
Tô Tễ Tinh nhướng mày, “Vậy à.”
Sau khi tốt nghiệp cấp ba hai người chưa từng gặp lại, giờ thì thân phận đã khác nhau một trời một vực, sau vài câu hàn huyên ngắn ngủi hai người không biết nên nói gì tiếp, căn phòng lâm vào yên tĩnh.
“Anh đẹp trai! Tới giờ uống thuốc rồi! Anh đẹp trai! Tới giờ uống thuốc rồi!”
Điện thoại để trên ghế sô pha của Tô Tễ Tinh đột ngột vang lên, là chuông báo do cậu cài đặt, cậu tắt chuông báo, từ trong túi xách lấy ra hộp đựng thuốc cá nhân luôn mang theo bên người, hộp thuốc được mở ra, bên trong là những ô nhỏ đựng đầy các viên thuốc đủ mọi màu sắc.
Tô Tê Tinh lần lượt lấy một hoặc hai viên thuốc từ mỗi ô, nhấp một ngụm nước uống tất cả
Sở Điềm cảm thấy tò mò, hỏi: “Cậu bị bệnh à?”
Tô Tễ Tinh cười: “Không, đều là thực phẩm chức năng.” Sau đó cầm hộp thuốc giới thiệu với Sở Điềm, “Đây là bổ mắt, đây là bổ gan, còn có bổ dạ dày, bổ thận...”
Sở Điềm: “... Không ngờ cậu còn trẻ như vậy đã chú trọng đến việc tu dưỡng thân thể đến thế.”
“Đương nhiên, thân thể chính là tiền vốn lớn nhất, dưỡng thân thì đâu kể tuổi tác.” Tô Tễ Tinh thuận tay để hộp lên bàn trà, “Bằng không khổ khổ cực cực kiếm tiền xong, chỉ sợ lại có mệnh kiếm nhưng không còn mệnh để tiêu.”
Những lời cậu nói khiến Sở Điềm bật cười, “Cậu nói chuyện vẫn thú vị hệt như hồi còn đi học.”
Nụ cười này làm bầu không khí đang xấu hổ dịu đi rất nhiều, hai người lại nói chút chuyện thú vị hồi còn đi học, cuối cùng Sở Điềm nhìn thời gian, buông cốc nói: “Hôm nay cám ơn cậu đã giúp tôi giải vây. Thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng phải về thôi, nếu cậu đồng ý, lần sau có thời gian rảnh tôi mời cậu ăn cơm.”
“Được, để tôi tiễn cậu.” Tô Tễ Tinh đứng lên lịch thiệp nói, bỗng như nhớ tới cái gì, cậu lấy danh thiếp từ trong túi áo khoác đưa cho Sở Điểm, “Đây là danh thiếp của tôi, nếu cần giúp đỡ, có thể gọi điện cho tôi.”
Sở Điềm cầm lấy danh thiếp nhìn, tấm giấy nhỏ mạ vàng cầm trên tay có hoa văn rất đẹp, ba chữ ‘Tô Tễ Tinh’ được thiết kế tinh xảo, như rồng bay phượng múa, khí chất tiêu sái, khiến cô nhớ tới chàng trai trẻ ngỗ nghịch thời đi học.
Cô cũng từng là ngôi sao sáng được mọi người ngưỡng mộ ở trường học, nhưng giờ đây, đến tôn nghiêm cơ bản nhất của mình cũng sắp duy trì không nổi.
Sở Điềm cất danh thiếp, quay người định đi ra ngoài, nhưng cửa đột nhiên mở ra, một bóng người cao lớn chặn lối đi của cô.
Sở Điềm sửng sốt, không ngờ trong vòng một ngày, lại có thể gặp được những hai người bạn học cũ ở đây.
Là Hạ Xán.
Nhiều năm không gặp, nam thần trong lòng tất cả nữ sinh trong trường ngày ấy, đã trưởng thành hơn thời còn đi học, cũng anh tuấn hơn, người thật ở ngoài còn đẹp hơn trên ti vi rất nhiều.
Nghe thấy tiếng mở cửa Tô Tễ Tinh thò đầu ra khỏi phòng nhìn, ngữ khí tự nhiên nói: “Ah, cậu đến rồi à? Còn tưởng một lát nữa cậu mới đến.”
“Một lát nữa, thì không phải bỏ lỡ mất khung cảnh tuyệt vời cỡ này sao?”
Gần nửa tháng không gặp, vốn dĩ Hạ Xán đang rất vui vẻ mở cửa, nhưng ai có thể ngờ rằng anh lại nhìn thấy một người phụ nữ trong phòng của Tô Tễ Tinh với chiếc áo choàng tắm trên người?!
Hạ Xán chỉ lạnh lùng liếc Sở Điềm một cái, lửa giận xộc thẳng lên đầu, dưới cơn giận dữ khiến anh không nhận ra Sở Điềm là ai.
“Nói gì thế? Đến cô ấy mà cậu cũng không nhận ra à?” Tô Tễ Tinh buồn cười đi qua, “Đây là Sở Điềm, cậu quên rồi à?”
Lúc nàyHạ Xán mới cẩn thận quan sát cô gái trước mắt, nhận ra thật sự là Sở Điềm, cơn giận trong lòng cũng không nguôi chút nào.
Anh nhớ hồi còn đi học Tô Tễ Tinh vẫn luôn có ý với Sở Điềm, nghe nói còn từng theo đuổi hoa khôi một thời gian, nhưng sau đó bị Sở Điềm từ chối.
Nhiều năm trôi qua, gặp lại vầng trăng sáng trong lòng hồi còn đi học, đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, xảy ra chuyện gì còn cần phải nghĩ sao?”
Ánh mắt Hạ Xán quá sắc bén quá lạnh lùng, Sở Điềm không hiểu sao bị Hạ Xán nhìn bằng ánh mắt này, hình như cô chưa từng đắc tội anh nhỉ?
Áp suất trong phòng quá thấp, Sở Điềm có chút khó thở, cô cố lấy dũng khí nói với Hạ Xán: “Xin lỗi đã làm phiền, tôi về trước.”
Hạ Xán vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích.
Tô Tễ Tinh đành đi qua kéo người ra, “Đứng ở cửa làm gì, người ta phải đi, cậu nhường đường chút.”
Sở Điềm vội nhân cơ hội nghiêng người ra ngoài, vừa muốn quay đầu nhìn lại, nhưng cửa đã bị ai đó đóng lại, tiếng đóng cửa còn rất lớn, giống như đang phát tiết cảm xúc.
Sở Điềm quấn chặt tấm áo choàng tắm trên người, vỗ vỗ ngực, bầu không khí trong phòng vừa rồi thật kỳ quái, sao cứ có cảm giác như mình vừa bị bắt gian nhỉ?
Vì sao Hạ Xán nhìn thấy cô lại giận dữ như vậy?
Còn nữa, sao trễ thế này, Hạ Xán còn tới tìm Tô Tễ Tinh?
Sở Điềm lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí như vậy cũng không phải vô ích, cho nên cô lập tức nghĩ tới một khả năng, Ah! Thì ra bọn họ là loại quan hệ này!
Cô nhớ lại hồi còn học cấp ba, hai người này hầu như lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng, cứ tưởng vốn chỉ là tình anh em, giờ cô mới hiểu, thì ra là tình anh em nhưng mà còn thiếu cụm từ ‘xã hội chủ nghĩa’ phía sau.*
*Tình anh em xã hội chủ nghĩa: Tiếng lóng bên Trung xuất phát từ việc kiểm duyệt phim ảnh bên Trung. Để chỉ những mối quan hệ yêu đương trên phim điện ảnh và truyền hình không thể công bố ra công chúng do hệ thống kiểm duyệt không cho phép. (Ngắn gọn là nam nam yêu nhau là cắt phim)
Sở Điềm đã nhìn rõ bí mật, trong lòng cũng không quá phập phồng
Mặc kệ họ là quan hệ gì, cũng chẳng liên quan đến cô, chỉ là có chút thổn thức mà thôi.
Đều từng là bạn học với nhau, cùng hoạt động trong giới, nhưng bọn họ thì quần áo chỉnh tề, địa vị lại cao, còn cô thì hèn mọn như cỏ rác, tiếp rượu mua vui, nếu không phải cô vẫn còn biết hai chữ tôn nghiêm viết thế nào, thì cách tiếp ngủ cũng chẳng xa nữa.
Nhưng ở giới giải trí, tôn nghiêm chính là thứ không đáng tiền nhất.
Sở Điềm bỗng nhớ tới một ngày nhiều năm về trước, cô bị Tô Tễ Tinh chặn lại trong con hẻm nhỏ, khi đó cô còn cho rằng Tô Tễ Tinh có ý đồ xấu gì với mình, nên đã cầu cứu Hạ Xán đúng lúc đi ngang qua.
Kết quả Tô Tễ Tinh lại hỏi hai người bọn họ, có muốn làm nghệ sĩ.
Khi đó cô nghĩ Tô Tễ Tinh chỉ lấy cớ để tự mình giải vây, lúc ấy cô còn khịt mũi coi thường.
Ai ngờ Tô Tễ Tinh lại nói thật, cậu thật sự khiến Hạ Xán nổi tiếng, biến anh thành diễn viên được vạn người chú mục.
Giờ nghĩ lại, nếu khi đó cô đồng ý, có phải tình cảnh lúc này của cô sẽ khác đi không? Ít nhất hôm nay ở trên bàn tiệc, cũng sẽ không bị đám đàn ông thúi đó bắt nạt.
Sở Điềm ở trong thang máy che mặt, hốc mắt ướt át, nhưng mà, đời người làm gì có nếu như?
***
Trong phòng, áp suất không khí vẫn rất thấp.
Tô Tễ Tinh đã không ngủ suốt hai mươi mấy giờ liền, ngáp liên tục, cậu lấy quần áo ngủ chuẩn bị vào phòng tắm để tắm, lại thấy Hạ Xán vẫn lạnh mặt từ lúc vào cửa tới giờ, trong lòng cũng nổi giận, liền lên tiếng châm chọc: “Làm sao? Cậu đến tận đây là để tôi nhìn cái mặt thối này của cậu hả? Ai đắc tội cậu thì đi kiếm người đó ấy, tôi không nhìn sắc mặt người khác.”
“Cậu còn không biết ai đắc tội tôi à?” Hạ Xán cởi áo khoác ném lên sô pha, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Tễ Tinh chớp mắt vô tội hỏi lại: “Không thể nào là tôi chứ? Tôi lại không trêu chọc gì cậu rồi.”
Hạ Xán hít sâu một hơi, sợ bản thân không nhịn được sẽ động thủ trói Tô Tễ Tinh lên giường nghiêm hình tra tấn mất.
“Sao cô ấy lại ở đây?”
“Ai? Cậu nói Sở Điềm hả?” Thì ra vì chuyện này, Tô Tễ Tinh cười khẽ, “Cậu không phải nghĩ là tôi với cô ấy có gì với nhau đấy chứ?”
Hạ Xán thấy cậu còn cười, thầm siết chặt nắm đấm, khắc chế hỏi: “Không có gì thì sao tối muộn thế này cô ấy còn vào phòng cậu? Còn mặc áo choàng tắm?”
Tô Tễ Tinh lắc đầu vừa thở dài vừa đi về phía phòng tắm, “Chuyện kể ra rất dài.”
Hạ Xán sắp mất hết kiên nhẫn, anh ngăn cậu không cho vào phòng tắm, “Không thể kể ngắn gọn sao?”
Tô Tễ Tinh ném quần áo trên tay lên người anh, cười mắng: “Này, sao cậu nói chuyện như đang tra hỏi phạm nhân thế hả?”
“Tra hỏi phạm nhân sẽ không nói chuyện dễ nghe thế đâu, tra hỏi phạm nhân thật sự, là phải dùng hình.”. Hạ Xán nheo mắt nguy hiểm, bỗng túm lấy cổ tay Tô Tễ Tinh, đẩy người vào tường, đè người lên, “Nói hay không?”
Tô Tễ Tinh nhăn mũi, bởi vì khoảng cách quá gần, cậu còn ngửi thấy được cả mùi thuốc lá trên người Hạ Xán, liền hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Cậu hút thuốc?”
Trước khi lên đây, quả thật Hạ Xán có hút một điếu, nhưng anh biết Tô Tễ Tinh không thích mùi thuốc lá, nên đứng ở bên ngoài một lúc, chờ gió lạnh thổi bớt mùi thuốc lá trên người mới lên tầng.
Hạ Xán không nghiện thuốc lá, bình thường một ngày cũng chỉ hút một hay hai điếu thôi.
Sở dĩ vừa rồi hút là muốn làm mình bình tĩnh chút.
Hơn mười ngày không gặp, không có ngày nào là anh không nhớ cậu, anh sợ lúc gặp mặt bản thân không nhịn được sẽ làm ra hành động gì quá khác thường.
Trên đường tới, không biết đã nói với tài xế ‘Lái nhanh chút’ bao nhiêu lần, hai giờ lái xe được rút lại còn tiếng rưỡi, thầm nghĩ dù chỉ dôi ra thêm mười phút gặp mặt nhau cũng được, kết quả vừa mở cửa lại nhìn thấy có phụ nữ từ trong phòng Tô Tễ Tinh đi ra.
Làm sao anh có thể không tức giận cho được?
“Hút ít thôi, không tốt cho phổi.” Tô Tễ Tinh nghiêm túc dặn dò.
“Rồi rồi rồi, tôi nói.” Tô Tễ Tinh cho là Hạ Xán chỉ đang đùa với mình cũng không nghĩ nhiều, nhấc tay ra vẻ đầu hàng, chậm rãi nói, “Chuyện là thế này...”
Tô Tễ Tinh kể hết chuyện tối nay gặp Sở Điềm như thế nào, trên bàn tiệc đám người đó bắt nạt cô ra sao, đến chuyện cậu nhìn không nổi liền giúp đỡ cô, kể hết từ đầu chí cuối cho Hạ Xán nghe.
“Tôi với cô ấy rất nhiều năm mới gặp lại, lần này là lần đầu tiên, hoàn toàn trong sáng, cậu đừng suy nghĩ nhiêud được không?” Tô Tễ Tinh giãy khỏi tay Hạ Xán, oán thầm, “Tôi xin cậu đừng nháo nữa, tôi buồn ngủ chết đi được, cậu để tôi tắm một cái ngủ một giấc thật ngon có được không? Tôi sợ mình còn không ngủ khéo đột tử mất!”
“Mồm quạ đen.” Hạ Xán nhíu mày, vẫn có chút không tin, “Cậu giúp cô ấy, chỉ bởi vì không quen nhìn đám người đó bắt nạt một cô gái trẻ như thế, không còn lý do nào khác?”
Tô Tễ Tinh nhún vai: “Dĩ nhiên là không.”
Hạ Xán thấy vẻ mặt Tô Tễ Tinh vẫn thản nhiên, trong lòng đã tin tám chín phần, liền nhường đường, “Đi tắm đi.”
Tô Tễ Tinh hừ lạnh, mở cửa vào phòng tắm.
Kỳ thật cậu lừa Hạ Xán, sở dĩ cậu giúp Sở Điềm, ngoại trừ việc không quen nhìn đám sắc lang kia bắt nạt người ra, còn bởi vì Sở Điềm sẽ là người yêu trong tương lai của Hạ Xán.
Quy tắc ngầm trong giới giải trí cậu đã thấy nhiều, nếu không phải nể mặt Hạ Xán, cậu cũng sẽ không mạo hiểm đắc tội với tổ đạo diễn để giúp Sở Điềm.
Nhóc thúi tha, còn dám hung dữ với cậu, chờ sau này ở bên Sở Điềm rồi, nhớ lại ngày hôm nay sợ là cảm kích cậu còn chẳng kịp.
Đêm đã khuya, ngày mai Hạ Xán còn phải dậy sớm quay lại đoàn phim để quay, cho nên sau khi Tô Tễ Tinh tắm xong, anh cũng không chậm trễ mà vào phòng tắm luôn.
Lúc anh đi ra, Tô Tễ Tinh đã nằm ngửa trên giường ngủ ngon lành, còn ngáy khò khè, nghe như tiếng mèo con kêu.
Hạ Xán nhét tay chân cậu vào trong chăn, rồi nằm xuống bên cạnh cậu.
Thỏ ngốc ngủ khì khì, anh lại ngủ không được.
Gần cuối năm rồi, năm nay có đến tám chín phần mười thời gian anh đều ở trong đoàn quay phim, Tô Tễ Tinh cũng đi công tác liên tục, vòng quanh khắp thế giới, càng ngày càng kiếm được nhiều tiền, công việc cũng ngày càng bận rộn, số lần gặp nhau trong năm có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Còn chẳng tự do bằng hồi học đại học, lúc đó vẫn còn chưa có tiếng tăm gì.
Khi đó Tô Tễ Tinh sẽ đi cùng anh đến các buổi thử vai, cùng anh đi quay phim khắp cả nước, hai người mỗi ngày đều ở bên nhau, vì tiết kiệm, hai người ở khách sạn đều chỉ thuê một phòng, ngủ chung giường, cũng giống như bây giờ, đều đã thành thói quen.
Thỏ ngốc không tim không phổi bạ đâu cũng ngủ được, anh lại không yên tâm.
Từ rất lâu về trước, anh đã luôn muốn đem người bên cạnh này chiếm làm của riêng.
Nhưng Hạ Xán chưa từng biểu lộ tâm ý cho Tô Tễ Tinh biết, một là anh chưa có chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí, hai là anh sợ khi mình nói ra, nếu Tô Tễ Tinh không chấp nhận được, thì hai người đến làm bạn cũng không được nữa.
Anh đã từng hỏi người bên cạnh, thẳng nam rất có thành kiến với đồng tính, có vài người còn cảm thấy nhìn là muốn phát bệnh, chán ghét vô cùng.
Tuy mấy năm nay Tô Tễ Tinh chưa từng có bạn gái, nhưng cậu từng theo đuổi con gái, hơn nữa không phải anh tự luyến, chứ nếu tên thỏ ngốc này không phải thẳng nam thì không thể nào ngủ thoải mái an tâm bên cạnh một người đàn ông nhan sắc và dáng người thượng thừa như anh thế này được.
Nhưng nếu không nói ra, mà vẫn có thể ở bên như bây giờ cũng không tệ, ít nhất người nằm bên cạnh Tô Tễ Tinh lúc này là anh mà không phải ai khác.
Hạ Xán tham lam nhìn gương mặt ngủ say của Tô Tễ Tinh, bỗng Tô Tễ Tinh trở mình, duỗi chân ra khỏi chăn gác lên đùi Hạ Xán, cái đầu của cậu như có ra đa dò nhiệt đang rúc vào người Hạ Xán.
Nếu không phải thấy Tô Tễ Tinh không mở mắt, hô hấp vững vàng, nhìn là biết đang ngủ say, thì có khi Hạ Xán sẽ cho rằng cậu đang cố ý quyến rũ mình.
Về mặt tinh thần Hạ Xán đã trưởng thành, nhưng thân thể thì vẫn là một chàng trai trẻ hai mươi lăm tuổi đang độ xung mãn, dù Tô Tễ Tinh có cố ý hay không, thì anh cũng không chịu nổi bị người trong lòng trêu chọc.
Vì thế Hạ Xán ngồi dậy, trước đẩy cái đầu xù của Tô Tễ Tinh ra một khoảng, lại kéo chăn ngăn ở giữa, tránh cậu lại rúc vào đây.
Cái chân cũng phải nhét lại vào trong chăn, anh nắm lấy bắp chân Tô Tễ Tinh, định nhấc cái chăn đang bị đè ra nhét chân vào, nhưng xúc cảm trơn mịn co giãn trên tay làm anh có chút luyến tiếc.
Bắp chân Tô Tễ Tinh thẳng tắp thon dài, phía sau đầu gối còn có một nốt ruồi son, chăn của khách sạn màu trắng, nên màu sắc duy nhất đọng lại trong mắt anh lúc này, chỉ còn nốt ruồi này, Hạ Xán giống như bị thôi miên, anh di chuyển ngón tay xuống nốt ruồi son, khẽ vuốt ve.
Càng sờ càng cảm thấy miệng mồm khô khốc.
Gần đây anh bận quay phim ở đoàn phim, lâu ngày chưa giải quyết vấn đề cá nhân nên mới dễ mất khống chế như vậy, chỉ sờ chân một chút đã sắp không kiềm chế nổi.
Hạ Xán lưu luyến buông chân Tô Tễ Tinh xuống, xốc chăn lên đi vào phòng tắm, mười phút sau mới mang theo cả người hơi nước lạnh lẽo quay trở lại giường.
Lúc tắt đèn chuẩn bị ngủ, anh nhìn thấy hộp thuốc Tô Tễ Tinh để trên bàn trà.
Từ hai năm trước khi Tô Tễ Tinh phát hiện trên đầu có một sợi tóc bạc liền bắt đầu dùng mấy loại thực phẩm chức năng này, rõ ràng chưa tới 25, mà còn sợ chết hơn cả mấy ông cụ ngoài tám mươi.
Không biết sao trong lòng anh bỗng nảy lên một ý tưởng hoang đường.
Nếu trên đời có loại thuốc nào khiến thẳng nam bị bẻ cong.
Anh nhất định sẽ đem loại thuốc đó nhét đầy hộp thuốc của Tô Tễ Tinh.
***
Sáng hôm sau, Tô Tễ Tinh bị mùi bánh bao thịt cua đánh thức.
Trợ lý của Hạ Xán đã đứng xếp hàng đợi mua từ sớm, lúc mang đến khách sạn vẫn còn nóng.
Tô Tễ Tinh xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, bò dậy thì thấy Hạ Xán đã ngồi trên sô pha đang thoải mái nhâm nhi bánh bao thịt cua, cậu lập tức tỉnh ngủ, tức giận đấm giường, “Chết tiệt, cậu dám ăn mảnh không gọi tôi!”
“Chẳng phải không gọi cậu cũng dậy rồi sao?” Hạ Xán ăn xong phần của mình, đóng nắp hộp nói, “Mau đánh răng đi, còn không ăn là nguội đấy.”
Đồ ngon trước mắt, Tô Tễ Tinh cũng lười so đo với anh, khi cậu từ trên giường đứng dậy, áo ngủ trên người đã sớm xộc xệch, còn định thắt dây lưng, để phanh ngực, đi chân trần. Kéo đôi dép lê dưới chân rồi ngênh ngang đi vào phòng tắm.
Nhưng khi đi ngang qua Hạ Xán, cậu thấy Hạ Xán đang nhìn chằm chằm mình, cậu theo ánh mắt anh nhìn xuống, thì ra là nhìn chú em đang chào buổi sáng của cậu.
Tô Tễ Tinh trợn mắt, tức giận hỏi: “Có gì đẹp mà nhìn? Đàn ông nào buổi sáng chả vậy.”
Hạ Xán cười như không nói, “Cậu không giải quyết đi à?”
Tô Tễ Tinh không để ý xua xua tay: “Không cần để ý, lát nữa nó sẽ tự hết.”
Hạ Xán nhướng mày, không nói gì thêm.
Tô Tễ Tinh sợ bánh bao bị nguội, dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, rồi quay lại phòng khách, cũng không thèm dùng đũa, lấy tay cầm luôn một cái bánh bao nhét vào mồm.
Bánh bao đã giao đến được một lúc, nhân bên trong không còn nóng hổi như lúc mới lấy ra khỏi lồng nhưng vẫn ngon, nước sốt sền sệt quyện với gạch và thịt cua thơm ngon, cắn một miếng, nước sốt tràn ngập khoang miệng. Đúng là bữa đại tiệc của vị giác.
Đây mới là mỹ vị nhân gian!
Tô Tễ Tinh, người đã phải ăn hơn mười ngày cơm Tây ở Hawaii sắp rơi cả nước mắt, cậu đập bàn gào khóc: “Bánh bao thịt cua, mãi mãi là thần!”
Hạ Xán ném khăn giấy cho cậu, “Lau miệng, nước chảy ra kìa.”
Tô Tễ Tinh cầm giấy lau qua loa, nhặt đũa tiếp tục ăn, a một ngụm là một cái, ăn rất vui vẻ, mãi đến khi ăn hết tám cái trong hộp, mới chưa đã thèm xoa xoa bụng.
Cậu thấy Hạ Xán vẫn còn ngồi trên sô pha đọc kịch bản, dường như chưa có ý định đi, nên kỳ quái hỏi: “Cậu không lại đoàn phim à?”
Hạ Xán: “Vừa nhận thông báo, bên đó mưa, không quay ngoại cảnh được, cảnh của tôi bị đẩy xuống buổi chiều.”
“Ah.” Tô Tễ Tinh đứng dậy cởi áo ngủ thay quần áo, “Vậy vẫn kịp cùng nhau ăn cơm trưa, muốn ăn gì? Tôi mời.”
“Tùy.” Hạ Xán gập kịch bản lại, “Buổi chiều cậu có lịch trình gì không?”
Tô Tễ Tinh mặc áo len, soi gương chỉnh tóc, “Đến công ty một chuyến, vừa mới nhận vào mấy thực tập sinh, giám đốc Dương muốn tôi nhìn xem có hạt giống nào tốt không để bồi dưỡng thêm.”
Nói xong cầm lấy di động gửi một tin nhắn thoại qua wechat cho trợ lý, “Evan, chuyển tư liệu cá nhân của mấy thực tập sinh đó qua wechat cho tôi.”
Rất nhanh Evan đã chuyển tư liệu qua cho cậu, Tô Tễ Tinh ngồi xuống cạnh Hạ Xán, “Đến nhìn cùng tôi xem, nghe nói tuổi trung bình chỉ có mười tám, trời ạ, giờ là thời đại của 10X rồi, tôi già rồi.”
Hạ Xán nghe vậy liền quét mắt nhìn mặt Tô Tễ Tinh, thỏ ngốc vừa mới tỉnh ngủ đã được ăn no, làn da trắng hồng, anh nhân lúc cậu không chú ý, chọc ngón tay lên mặt cậu một cái, chậm rãi bình luận: “Không già, vẫn nộn lắm.”
Tô Tễ Tinh lườm anh, “Cảm ơn đã an ủi.”
Hạ Xán vặn lại: “Cậu nói mình già, có phải đang ám chỉ tôi già đúng không?”
Tô Tễ Tinh ho khan, xua tay phủ nhận: “Tôi không nói thế nhé, cậu đừng nghĩ nhiều! Sao cậu giống họ được, cậu là diễn viên, bọn họ là thần tượng, tuổi thọ của nghề diễn dài hơn thần tượng nhiều. Nhưng mà, sau này tôi không định nhận phim thần tượng cho cậu nữa, kỹ năng diễn của cậu rất tốt, chúng ta sẽ phát triển theo phái thực lực.”
Hạ Xán kéo khóe môi, không cho ý kiến.
Tô Tễ Tinh lướt màn hình điện thoại, lật xem từng tấm ảnh chụp, thỉnh thoảng đánh giá người này không tồi, người kia rất đẹp trai, đến bức ảnh cuối cùng thì đôi mắt cậu tỏa sáng, vỗ đùi nói: “Cậu em này tôi chấp nhận!”
Hạ Xán nhíu mày, không hài lòng thấy Tô Tễ Tinh vì người đàn ông khác mà hết gào lại hét, lạnh lùng nói: “Cậu chấp nhận cái gì?”
Tô Tễ Tinh khó hiểu: “Chấp nhận bồi dưỡng trọng điểm đó, chứ không còn có thể là gì?”
Hạ Xán ngó sang điện thoại Tô Tễ Tinh, lời ít mà ý nhiều: “Cũng chỉ có vậy.”
Tô Tễ Tinh: “...” Cái lão này vừa ăn bánh bao chấm nhiều dấm quá hay sao mà nói chuyện cũng bốc mùi chua đến thế này?
Tô Tễ Tinh cho là Hạ Xán ghen tỵ vì cảm thấy nguy cơ trước nghiệp diễn của bản thân đã dần bước vào thời kỳ trung niên, cho nên mới sinh ra địch ý với đàn em đang độ tuổi xuân.
Bữa sáng ăn hơi no, nên Tô Tễ Tinh nằm ườn ra trên sô pha tiêu cơm, lười nhác nói: “Mấy năm nay, văn hóa thần tượng đang dần trở nên phổ biến, công ty dự định để tôi dẫn dắt một nhóm nhạc nam, những thực tập sinh này đều không dễ quản lý, trẻ tuổi mà, đúng tầm tuổi tò mò chuyện yêu đương, mười người thì có chín đã có bạn gái, còn một người còn lại thì có bạn trai! Haizz, đau đầu!”
“Ăn uống nam nữ, nhân sinh đại dục, rất bình thường.” Hạ Xán yên lặng đổi chủ đề, “Nhưng thật ra chính cậu ấy, sao mấy năm nay chưa từng nghe thấy cậu tìm hiểu đối tượng nào nhỉ?”
Tô Tễ Tinh nhướn mày, hỏi lại: “Cậu không phải cũng không có sao?”
Hạ Xán cười lạnh nhìn cậu: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, hình như chính người nào đó nói trong lúc sự nghiệp đang phát triển đừng yêu đương mà nhỉ, nói cái gì mà ảnh hưởng đến độ nổi tiếng?”
‘Người nào đó’ nghẹn lời: “...” Hình như đúng là như vậy.
“Tôi chỉ cảm thấy, đàn ông trước ba mươi tuổi vẫn nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu.” Tô Tễ Tinh bắt chéo chân, tùy ý đung đưa, “Kế hoạch cuộc đời của tôi chính là gom đủ tiền dưỡng lão trước ba mươi tuổi, sau đó sẽ về hưu đi du lịch khắp thế giới, yêu đương gì đó chờ sau ba mươi tuổi nói cũng chưa muộn, đến lúc đó, tôi vừa có tiền vừa có thời gian, muốn yêu bao nhiêu thì yêu bấy nhiêu!”
Mi tâm Hạ Xán giật giật, ngực nghẹn gần chết, rất tốt, thì ra con thỏ ngốc này không yêu đương là vì còn đang bận kiếm tiền, đợi đến khi kiếm đủ còn định yêu đương mấy lần liền?
“Thật ra, nếu hiện tại cậu định yêu đương thì cũng không phải không thể, nhưng phải nói cho tôi biết.” Tô Tễ Tinh ngửa đầu nên không phát hiện sắc mặt Hạ Xán đã trầm xuống, vẫn đang tự nói, “Sau này có bị paparazi chụp được, tôi cũng có thể chuẩn bị trước với bên quan hệ công chúng khắc phục tình hình.”
Hạ Xán đặt mạnh kịch bản lên bàn trà, lạnh lùng nói: “Không cần lo lắng, mục tiếu trước ba mươi tuổi của tôi là kiếm tiền, không định yêu đương.”
Tô Tễ Tinh ngẩng đầu, hứng thú hỏi: “Vậy kế hoạch sau ba mươi tuổi của cậu là gì?”
Hạ Xán nhìn cậu cười lạnh: “Tôi không có dã tâm bằng cậu, chỉ yêu một người là đủ.”
Tô Tễ Tinh gật đầu tán đồng, nam chính mà, đương nhiên chỉ có một mình nữ chính.
Hạ Xán bắt chước giọng điệu của cậu, nói tiếp: “Đến lúc đó, tôi vừa có tiền lại có thời gian, tôi muốn ở bên người đó mỗi ngày một tấc không rời, để trong mắt người đó chỉ có duy nhất một mình tôi, trong lòng cũng chỉ có thể nghĩ đến mình tôi.”
Tô Tễ Tinh nhíu mày không đồng tình: “... Cậu làm thế có bá đạo quá không?’
“Mới thế đã bá đạo?” Khóe môi Hạ Xán gợi lên đầy ác ý, chậm rãi dựa sát vào Tô Tễ Tinh, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói trầm ấm mà thong thả nói, “Vậy nếu tôi nói, tôi còn muốn nhốt người đó lại, trói vào giường, để người đó không đi đâu được nữa? Thì thế nào?”
Được lắm chàng trai, biến thái cỡ này cơ à?
Tô Tễ Tinh thấy Hạ Xán khi nói chuyện vẻ mặt rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa, cậu nhịn không được nuốt nước miếng, nói nhỏ: “... Thì hẳn là phạm pháp nhỉ?”
Hết chương 22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT