Sau khi Nhậm Tà rời đi, Cố Đông Ly mới tự trấn tĩnh mình. Suýt chút đã thốt ra tên của Huyết Vũ Bán Nguyệt. Vô thức đã xem hắn là người đầu tiên nghĩ đến khi gặp nguy hiểm. Thói quen này không biết hình thành từ lúc nào, chỉ biết hiện tại đã sâu đến mức không thể bỏ đi.
Trần Lam Độ quay lại nhìn nàng, ôn nhu hỏi: “Nàng không sao chứ?”
Cố Đông Ly kéo áo, lắc đầu cười nhẹ đáp: “Không sao, cảm ơn Vương gia đã đến kịp lúc.”
Trần Lam Độ cười. Bản thân y không phải người thích tiệc tùng, mấy loại yến tiệc như hôm nay càng không muốn tham gia. Những lần trước đó đều lấy cớ không đến, lần này nghe nói nàng đến dâng vũ liền không ngần ngại mà đến.
Thứ Trần Lam Độ muốn chính là không bỏ lỡ bất kì khoảnh khắc toả sáng nào của nàng. Vốn dĩ sau khi dâng vũ kết thúc, Trần Lam Độ đã định đi tìm nàng nhưng lại bị mấy vị quan viên kính rượu không thể từ chối nên mới chậm trễ.
Lúc đến bên ngoài ngõ đã nghe thấy tiếng nàng, trong lòng không yên liền xông vào. Nhìn thấy Nhậm Tà muốn giở trò đồi bại, trong lòng liền không nhịn được mà ra tay.
Trần Lam Độ trước nay nổi tiếng không màng danh lợi, đối với việc triều chính càng không có hứng thú. Trước nay nhiều người muốn lôi kéo phe phái đều không thành, Trần Lam Độ đối với mọi người đều bình đẳng một thái độ chưa từng xảy ra xích mích hay xung đột với ai.
Cố Đông Ly biết không phải y không quan tâm mà là y đang cẩn trọng. Thế cục không ổn định, giữ thế trung lập càng có lợi cho y. Dấn thân càng sâu vào vũng nước bẩn này chỉ khiến bản thân càng thêm nguy hiểm. Nên là nói, Trần Lam Độ so với những người kia càng có cái nhìn thấu đáo hơn.
Nhưng lần này vì nàng đã nảy sinh xung đột. Nhầm Tà kia tuy chỉ là đích tử của một vị quan nhỏ nhưng Nhậm Gia ba đời đều là trung thần, đời tổ tiên còn có công sánh ngang công lập quốc. Tuy chức vị quyền lực nhỏ nhưng lại được mọi người nể nang, không phải muốn động là động.
Sự việc lần này e sẽ gây ra phiền phức.
Cố Đông Ly nghĩ đến những việc này nên liền có chút e ngại. Nếu Trần Lam Độ vì nàng mà vướng vào những rắc rối này thì thật không nên.
“Nhậm gia, ta có nghe nói qua đôi ba lời. Hôm nay ngài ra tay mạnh với Nhậm Tà, chẳng may…”
Trần Lam Độ nhìn nàng, không cần nói hết cũng hiểu đại khái nàng muốn nói gì. Y liền cười, đưa tay gõ lên trán nàng.
“Nàng thật sự nghĩ bổn vương là quả hồng mềm tuỳ ý người nắn bóp à. Ta ít nhiều cũng là vương gia, chút việc nhỏ này không hại đến ta được. Nàng ấy à, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Cố Đông Ly cười trừ. Tuy Trần Lam Độ nói vậy nhưng sự tình bên trong có lẽ cũng chỉ có y mới biết được. Mà một nữ tử bình thường như nàng không thể lo được nhiều như vậy.
“Dù sao vẫn phải đa tạ vương gia ra tay giúp đỡ.”
Bên ngoài vọng đến tiếng bước chân, Trần Lam Độ nghe thấy liền quay sang nhìn nàng, ánh mắt như thấu hiểu.
“Ta đi trước đây. Để người khác bắt gặp như này không tốt cho nàng, có cơ hội ta lại nói tiếp.”
Cố Đông ly gật đầu. Trần Lam Độ vì để tránh ánh nhìn của người khác mà đi theo lối cửa sau. Cố Đông Ly vừa đóng cửa lại định sửa soạn lại một chút thì Huyết Vũ Bán Nguyệt quay về. Hắn trở lại với dáng vẻ có chút mệt mỏi. Nàng rót cho hắn một tách trà, hỏi han tình hình xem có thuận lợi không.
Huyết Vũ Bán Nguyệt nhìn nàng, trong đầu đang suy nghĩ thứ gì đó. Cuối cùng hắn chỉ nói với nàng rằng đã thành công bước đầu, còn việc liên quan đến Cách Tang Lan Đồ lại không kể ra.
Trong đầu dường như đã có suy tính gì đó.
“Lát nữa ta sẽ cho người đưa nàng xuất cung trước, ta còn có việc phải làm. Sau khi nàng quay về thì cùng Vô Thương triệu tập ảnh vệ, truyền đạt mệnh lệnh thay ta.”
Cố Đông Ly gật đầu. Bản tài liệu kia đã tìm được, hiện tại chỉ cần gửi đi cho những huynh đệ gần xã của hãn phụ Huyết Vũ Bán Nguyệt. Đoạn thời gian trước, Huyết Vũ Bán Nguyệt đã gần như liên kết thành công với rất nhiều bộ lạc trên thảo nguyên, đều là những người có giao tình với hãn phụ của hắn.
Tất cả đều bị Hoàng đế Kinh Lạc dùng sức mạnh chèn ép, sau sự việc huyết tẩy bộ tộc của Huyết Vũ Bán Nguyệt đã dấy lên trong lòng họ một suy nghĩ muốn lật đổ. Huyết Vũ Bán Nguyệt âm thầm liên kết bọn họ, chỉ cần đợi thời cơ chín muồi sẽ vấy lên một màn mưa tanh trả mối thù xưa.
Với bản tài liệu này, Huyết Vũ Bán Nguyệt có thể chiếu cáo thiên hạ việc làm vô nhân đức của Hoàng đế Kinh Lạc, rửa sạch mối oan khúc cho gia tộc của hắn.
Việc cần làm hiện tại chính là từ bản tài liệu này thu thập toàn bộ những mảnh ghép còn sót. Khi mọi thứ được tìm về đầy đủ cũng chính là lúc hắn trả mối nợ xưa.
Huyết Vũ Bán Nguyệt suy nghĩ một hồi, cuối cùng kéo lấy tay Cố Đông Ly.
“Ta còn một chuyện muốn nhờ nàng làm.”
Cố Đông Ly nhìn hắn. Huyết Vũ Bán Nguyệt đang mang một vẻ nghiêm túc thận trọng khiến nàng cảm nhận được việc sắp tới không phải việc tuỳ tiện đơn giản.
“Ta sẽ tận sức mình.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt đặt vào tay nàng một thẻ bài bằng đồng, tường tận giải thích: “Tối ngày kia nàng hãy đến gặp Binh bộ đại nhân. Ông ấy là người của ta. Ta cần cho ông ấy biết cần phải làm gì tiếp theo.”
Cố Đông Ly ngạc nhiên. Binh bộ đại nhân từ lúc nào đã trở thành người của Huyết Vũ Bán Nguyệt? Binh bộ đại nhân Quách Bàn nắm giữ trong tay quyền quản lý cẩm y vệ tử cấm thành, người có quyền lực lớn không thua gì đệ nhất thống soái. Nếu một ngày tình hình có biến, Binh bộ đại nhân trong ứng ngoại hợp sẽ khiến trên dưới trong ngoài tử cấm thành không kịp trở tay.
Rốt cuộc là từ lúc nào? Binh bộ đại nhân là người trung thành như thế, Huyết Vũ Bán Nguyệt làm sao mà?
Nhưng những thắc mắc này nàng không thể có lời giải đáp. Vì nàng không hỏi đến, hắn cũng không muốn giải thích. Xưa nay vẫn vậy, Cố Đông Ly sẽ không hỏi Huyết Vũ Bán Nguyệt lí do, bởi nàng tin tưởng hắn, hắn cũng tin tưởng nàng.
Vậy nên lần này cũng vậy, Cố Đông Ly nắm chặt lấy thẻ bài, gật đầu: “Ta sẽ hoàn thành.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt đột nhiên siết chặt lấy tay nàng, trầm giọng: “Nhất định phải cẩn thận.”
Mọi khi đi làm nhiệm vụ hắn cũng không dặn dò đến thế. Hôm nay sao lại…
Nhưng Cố Đông Ly không muốn nghĩ nhiều nữa. Mọi chuyện tự có hướng đi của nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT