Đại ca Đồng Thành Hoành giải quyết dứt khoát, "Cứ quyết định vậy đi, ngày mai ta mang theo chị dâu ngươi cùng ngươi đi tham quan đoàn phim."
Này hoàn toàn không cho Đồng Thành Quân có cơ hội từ chối, hắn há miệng, đến cùng vẫn không nói gì.
Ăn xong cơm tối, Diệp Tiểu Vân thu thập bát đũa Chu Tuyết chủ động hỗ trợ còn nhiệt tình cùng Diệp Tiểu Vân làm thân, "Đệ muội, cô sinh năm bao nhiêu? Cô so với tôi kết hôn sớm hơn chắc là tuổi cũng lớn hơn tôi đi?"
Đồng Hân kéo ghế nhỏ ngồi chơi trong phòng bếp, cái này đại bá mẫu Chu Tuyết không phải kẻ tầm thường cô sợ mụ mụ Diệp Tiểu Vân bị bắt nạt.
Diệp Tiểu Vân nụ cười ôn nhu nói: "Năm 72, ta sinh Hân Hân tương đối sớm, vì thế kết hôn cũng tương đối sớm. Tẩu tử, cô đâu?"
Chu Tuyết trên mặt xẹt qua một tia lúng túng, "Không sai biệt lắm cũng không chênh lệch bâo nhiêu." Đáy lòng nhưng thật không cao hứng, không nghĩ tới tam đệ nuội so với mình còn trẻ, chính mình sinh năm 69 tổng cộng lớn hơn 3 tuổi.
Bên trong phòng bếp, Diệp Tiểu Vân múc nước giếng, đem bát ngâm trong chậu nước rửa bát, lại chuẩn bị một chậu đựng nước sạch chuẩn bị rửa lần hai.
Một chậu nước bên trong tràn đầy cặn dầu, một chậu nước trong suốt sạch sẽ.
Chu Tuyết liếc mắt một cái, tự nhiên đứng ở trước chậu nước sạch rửa lần hai, vén tay áo, cười khanh khách nói: "Cô nhanh rửa đi, mặt sau để ta rửa."
"..."
Diệp Tiểu Vân không có suy nghĩ nhiều, đáp lời đi qua rửa chén, đôi tay trắng nhúng vào trong chậu nước tràn đầy cặn dầu lập tức dính đầy dầu mà lông mày cô cũng không nhíu một cái, nắm lõi mướp bay nhanh rửa sạch bát bẩn.
Đồng Hân tay nhỏ nâng khuôn mặt, nhẹ nhàng lắc đầu, không hổ là đại bá mẫu, chính là khôn khéo, một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn.
Theo hai cánh tay của Diệp Tiểu Vân lay động, quanh thân tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, hương thơm dễ chịu.
Chu Tuyết không khỏi tò mò hỏi: "Cô dùng là xà phòng nào vậy? Làm sao lại thơm như vậy?"
Diệp Tiểu Vân nhếch môi cười nói: "Không phải mùi của xà phòng, là nước hoa, ta ở trên quần áo xịt một chút."
"Ồ, là nước hoa a! Ta nói cô nghe sao lại thơm như vậy, còn tưởng rằng là mùi cơ thể đâu. Ta cũng có rất nhiều nước hoa a!"
Chu Tuyết nói: "Đều là ở cửa hàng bên trong trung tâm thương mại mua, nếu cô thích nước hoa tôi có thể đưa cô mấy bình, dù sao đối với tôi mà nói cũng không mắc."
"Cảm ơn tẩu tử, bất quá vẫn là thôi đi!" Diệp Tiểu Vân cười khổ nói: "Nhà ta có rất nhiều bình, đều trách Hân Hân ba ba. Ta chỉ nói một câu Khả Lan dùng nước hao nhập khảu thật thơm, hắn liền nhờ bằng hữu từ Thâm Quyến mang về một rương lớn, ta chính là mỗi ngày xịt, cũng phải xịt mấy năm mới dùng hết. Muốn hay không ta đưa cô mấy bình, như vậy liền không bạch bạch lãng phí."
"Này không cần.. đâu!" Chu Tuyết miễn cưỡng xả ra một nụ cười.
Đồng Hân ở một nhìn không nhịn được cười, đại bá mẫu tương lai Chu Tuyết vốn là nghĩ ở trước mặt mụ mụ Diệp Tiểu Vân khoe một đợt cảm giác ưu việt của nữ tính trong thành thị, không nghĩ tới ngược lại bị kheo một mặt ân ái.
Chu Tuyết hỏi: "Cô là người nơi khác đi, chắc cách nơi này rất xa?"
"Đúng vậy," Diệp Tiểu Vân gật gù, "Ngồi ô tô phải mất sáu tiếng."
"Vậy sao cô quen biết Đồng Thành Quân? Tôi nghe đại ca hắn nói, hắn giống như chưa bao giờ rời đi Ngân Hạnh thôn."
"Đó là ta tới bên này chơi," Nhớ tới việc đã qua, Diệp Tiểu Vân trên mặt không khỏi mỉm cười phơi phới, "Chị em tốt của ta Đinh Khả Lan là người Đinh gia thôn, bà ngoại cô ấy là người chỗ ta, mỗi lần được nghỉ hè nghỉ đông cô ấy đều sẽ đi thăm bà ngoại. Chúng tôi tuổi xấp xỉ, thường xuyên qua lại, cũng là quen biết. Cô ấy mời ta đến chỗ cô ấy chơi, sau đó liền quen biết Thành Quân, sau đó thường xuyên thư từ qua lại liền ở cùng nhau."
"Đại tẩu, cô đâu? Làm sao cùng đại ca quen biết?" Diệp Tiểu Vân còn không quên bát quái một chút Chu Tuyết.
Chu Tuyết cũng muốn soạn một cái lãng mạn chuyện cũ hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nhưng cô ta cùng Đồng Thành Hoành vốn là bà mối giới thiệu, một chút lãng mạn đều không có, cô ta ánh mắt cao kéo dài tới hiện tại, cái tuổi này điều kiện tốt cũng đã sớm có đối tượng.
Đồng Thành Hoành tuy rằng gia đình điều kiện không thế nào, còn chỉ là một thầy giáo tiểu học ở địa phương nhỏ, nhưng lớn lên anh tuấn nhất trong rất nhiều người cô ta xem mắt qua.
Dù sao cô ta tình nguyện gả cho gã nghèo cũng tuyệt không muốn gả cho tên xấu xí, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, Đồng Thành Hoành trong nhà còn có cái tam đệ đem hắn biến thành phông nền bình thường vô vị.
Người so với người, quả thật là tức chết người!
"Liền giới thiệu rồi nhận thức thôi!" Chu Tuyết đưa tay thật nhanh sờ soạng bụng dưới, hiện tại hài tử đều có, còn nghĩ chuyện này để làm gì? Vẫn là hảo hảo sinh sống đi!
Chu Tuyết nói tiếp: "Mặc dù nói ta là từ trong thành thị giá đáo đến nông thôn, là gả thấp, nhưng xem ở Thành Hoành đối với ta săn sóc tỉ mỉ phân thượng, ta cũng là gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó."
"Hôn kỳ cũng không xa, đại tẩu các ngươi sau khi kết hôn, chuẩn bị ở đâu?" Diệp Tiểu Vân tương đối lưu ý chuyện này, ở cùng nhau vậy thì có thêm một cái tỷ muội làm bạn, cô vẫn có chút chờ mong, dù sao cô ở đây cũng chỉ cùng Đinh Khả Lan một người giao hảo nhưng Khả Lan hầu hết đều hướng bên ngoài chạy đi chơi, cô bình thường kỳ thực rất khó chịu.
Dù sao cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, ở Ngân Hạnh thôn những nữ nhân khác cùng cô không chênh lệch nhiều cũng lập gia đình có hài tử đối với cô đều là không lạnh không nhạt, lảng tránh cô, tuổi lớn hơn chút nữa thì đặc biệt lắm mồm, cô không thích cùng những người đó lui tới.
Chu Tuyết cười nói: "Đó đương nhiên là ở trong thành thị rồi, ba mẹ ta đã đem phòng ở chuẩn bị tốt rồi, chỉ đợi ta kết hôn, sau đó đem Thành Hoành điều đến trong thành thị để chúng ta ở bên trong thành thị định cư."
"Vậy chúc mừng nha!" Diệp Tiểu Vân có chút hâm mộ liếc mắt nhìn Chu Tuyết, nói: "Thành thị bên trong ta không thường xuyên đi, gả tới nhiều năm như vậy, đi số lần đều đếm được trên đầu ngón tay, kia thật là phồn hoa náo nhiệt, ăn uống vui chơi cái gì đều có, không giống trong thôn, chỉ một gian bán tạp hóa, có thể mua đồ cũng có hạn."
"Đó là," Chu Tuyết giơ giơ lên cằm, có thể coi là tìm về một chút cảm giác ưu việt, nói: "Chờ ta kết hôn, cô rảnh rỗi có thể đến bên trong thành thị chơi, thuận tiện đi thăm nhà mới của ta một chút. Đó nhưng là một tòa biệt thự lớn nha, cô khẳng định là chưa từng thấy qua."
Diệp Tiểu Vân cười cười, không lên tiếng, nhưng đáy mắt lộ ra ước ao làm sao đều không giấu được.
Bất quá những lời nói này, Đồng Hân nghe được đúng là một mặt mờ mịt, đại bá tương lai sẽ phát đạt là không sai, nhưng theo cô biết đó là đại bá từng năm từng năm thăng chức, từ tiểu học trên trấn đến trung học, sau đó thăng chức đến trong huyện, đến hơn bốn mươi tuổi mới thuyên chuyển công tác đến bên trong thành thị.
Mà cha mẹ đại bá mẫu, ở trong ấn tượng của cô chính là ở bên ngoài trường học thuê cửa hàng bán bánh bao, là người bình thường mà mắt mọc trên đỉnh đầu, làm sao sẽ mua được biệt thự lớn?
Bát rửa đến một nửa, Chu Tuyết lấy cớ bụng không thoải mái liền đi nghỉ ngơi. Cô ta là lười đến tìm cớ nhưng đem Diệp Tiểu Vân dọa đến nhảy dựng, còn tưởng rằng động đến thai khí, sợ mình làm cô ta mệt nhọc.
"Đại tẩu, cô nhanh đi nghỉ ngơi đi! Những cái này một mình ta có thể làm, cô không cần hỗ trợ."
* * *
Ban đêm, Đồng Hân nằm ở trên giường nhỏ, nghe thấy Diệp Tiểu Vân cùng Đồng Thành Quân khe khẽ nói chuyện.
"Đại tẩu mệnh thật tốt! Có như vậy một tòa biệt thự lớn ở, em liền biệt thự lớn ra sao đều không có nhìn qua." Diệp Tiểu Vân hâm mộ nói: "Cũng không biết em có cái số ấy không, tương lai cũng có thể ở biệt thự lớn.."
Diệp Tiểu Vân lan man dài dòng nói nửa ngày, phát hiện Đồng Thành Quân không hề có một chút đáp lại, để sát vào nghe, nghe thấy thanh âm ngủ say trầm thấp của Đồng Thành Quân, tức giận đến dơ chân đạp hắn, "Ngủ ngủ ngủ! Sao anh giống như heo vậy? Chỉ có biết ăn rồi ngủ."
Bận rộn quay một ngày kịch, Đồng Thành Quân chính là thân tâm đều mệt mỏi! Hắn cảm thấy đóng phim so với hắn ở trong đất làm việc còn khó khăn hơn nhiều, ở trong đất làm việc, hắn chỉ cần sử dụng đến khí lực, chuyên tâm làm việc là được. Thế nhưng đóng phim hắn phải lý giải, phải thuộc lời kịch, còn muốn nghe lời đoán ý, mỗi ngày trôi qua "Tóc đều phải rụng thành bó lớn".
Hắn nghĩ: Có lẽ, mình vẫn là thích hợp làm việc nông, làm cái nông dân đi!
"Được rồi," Đồng Thành Quân ôm thê tử, híp mắt, đục nước béo cò dụ dỗ nói: "Tương lai khẳng định cái gì cũng có, em muốn cái gì đều có.."
Những lời này, Đồng Hân nghe vào trong tai, khó chịu ở trong lòng.
Một đời trước, đại bá thuyên chuyển công tác đến bên trong thành thị làm hiệu trưởng của một trường cao trung tư nhân trọng điểm, vào ở biệt thự. Cô khi đó mới vừa tốt nghiệp ra làm việc, theo cha mẹ lần thứ nhất đi tòa biệt thự đó làm khách, một nhà đại bá cao cao tại thượng đánh giá cô cùng cha mẹ cô, không chút nào che giấu đáy mắt xem thường.
Cha mẹ cô già nua bần cùng, cả đời đều ở nhà trệt trong thôn, chỉ là hiếu kỳ nhiều đánh giá vài lần ghế sa lon bằng da thật trong phòng khách liền đã bị khinh bỉ.
Đời này, cha mẹ cô phải vào đại biệt thự ở, muốn cuộc đời của bọn họ muôn màu muôn vẻ, tuyệt đối không tiếp tục làm đá kê chân cho người khác.
* * *
Ngày thứ hai, Đồng Thành Quân quay chính là suất diễn sớm, trời chưa sáng liền chạy đến phim trường đóng phim.
Đoàn người Chu Tuyết nói tốt đi đoàn phim thăm ban dậy muộn, hơn nữa chậm chạp ăn bữa sáng, chờ lúc chạy tới đoàn kịch, đã là chừng mười giờ sáng, thôn dân đến xem đóng phim đem đoàn phim vây đến ba tầng trong ba tầng ngoài.
"Tránh ra, nhanh tránh ra." Đồng Thành Kiệt người quen thuộc tình huống ở phía trước mở đường, một bên chen một bên nói: "Tam ca ta ở bên trong đoàn phim đóng phim, để chúng ta vào xem hắn."
Cứ như thế một đường đẩy ra người bên trong, ngay lúc muốn vọt qua đường cảnh giới lại bị nhân viên đoàn phim ngăn lại, "Anh là ai? Không thấy nơi này có đường cảnh giới sao? Không phải nhân viên đoàn phim không được đi vào."
Đồng Thành Kiệt nói: "Ngươi không nhận ra ta sao? Ta lúc trước từng ở đây làm diễn viên quần chúng."
"Vậy thì thế nào? Không thể vào." Người của đoàn phim thô lỗ xô đẩy Đồng Thành Kiệt.
Đồng Thành Kiệt tất nhiên là buồn bực, nhưng hết cách rồi, chỉ có thể báo ra tên của tam ca Đồng Thành Quân, "Tam ca ta Đồng Thành Quân ở bên trong đóng phim, chúng ta là đến xem hắn."
Trên khuôn mặt lạnh lùng của người đoàn làm phim lập tức có ý cười, "Này, ngươi nói chính là Đồng lão sư sao! Không nói sớm. Bất quá ngươi chờ chút đã, bên trong đang quay chụp ai cũng không thể đi vào quấy rầy, chờ cảnh quay này kết thúc ta lại để cho các ngươi đi vào."
Cũng chỉ có thể như vậy, bọn họ ở bên ngoài đường cảnh giới chờ đợi, cùng những người khác giống nhau, xa xa mà quan sát đoàn phim đóng phim, nhìn được cũng không rõ ràng lắm, bất quá mọi người vẫn là có thể nhìn thấy Đồng Thành Quân, vừa cao vừa đẹp mắt, ôn nhuận như ngọc, muốn không thấy cũng khó khăn.
"Ai, là Thành Quân," Quách Xuân Hoa vui vẻ kêu lên, cùng thôn dân vây xem tiếp lời lên, cũng mặc kệ có phải hay không quen biết người, "Đó là con trai của tôi, hắn là diễn viên, là cái nghệ thuật gia."
"Mẹ.." Đồng Thành Kiệt lên tiếng nói: "Mẹ nói cũng quá khuếch đại! Cũng chỉ là diễn cái vai phụ, cũng không xứng cái gì diễn viên, nghệ thuật gia, mẹ nói như vậy không làm người ta chê cười sao?"
"Để ta cao hứng hai câu không được sao? Nếu là vai phụ, ai mà không thể diễn, một mực chạy đến tìm tam ca ngươi đến diễn?" Quách Xuân Hoa đuôi lông mày nhếch lên, tiếng nói đều cao mấy độ, "Còn trả hai trăm đồng tiền một ngày, nhiều tiền như vậy đó còn không phải coi trọng tam ca ngươi."
"Ôi! Cũng thật lợi hại!" Một bên thôn dân giơ ngón tay cái lên, bọn họ nghe không hiểu cái gì diễn viên, nghệ thuật gia, nhưng một ngày có thể kiếm hai trăm khối nhiều như vậy đuổi kịp trồng trọt một tháng thu vào, ai không ước ao, ai không khen ngợi một câu.
"Đó là.." Quách Xuân Hoa cái duôi đều suýt chút nữa vểnh lên trời, trong lòng không nhịn được mừng thầm, bà vẫn đem đại nhi tử xem là lớn nhất kiêu ngạo, đem tiểu nhi tử xem là lớn nhất hi vọng, không nghĩ tới có một ngày sẽ dựa vào đứa thứ ba không có tiền đồ phong quang một hồi.
"Đứa con này của ta a, không chỉ có tiền đồ, còn hiếu thuận, này tiền kiếm được nha, hết thảy đều giao cho ta, nói đem ra hiếu kính ta.."
Quách Xuân Hoa càng nói còn càng hăng hái, những lời này nghe vào trong tai đại nhi tử Đồng Thành Hoành, trong lòng lão đại rất không thoải mái. Đem lão tam khen đến nở hoa, mình ở bên cạnh thành cái dáng gì?
Đồng Thành Hoành càng nghe càng không thoải mái, không nhịn được bật thốt lên: "Không phải là bán nhan sắc sao? Cho ngài nói giống như rất quang tông diệu tổ vậy."
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay tiếp tục cập nhật.
Rất áy này, vì hai ngày trước công việc rất bận, lại thêm bị cảm nặng cho nên vẫn luôn không có thời gian đến cập nhật.
Trời lạnh nhớ mặc nhiều quần áo, uống nước nóng, cảm mạo thật sự rất khó chịu.
Cảm ơn tiểu khả ái vẫn luôn theo sát bộ truyện, cúi đầu!
Đôi lời của edit: Nhân đây xin chúc các sĩ tử bình tĩnh, tự tin, phát huy thật tốt đạt kết quả cao trong kỳ thi quan trọng sắp tới!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT