Đồng Hân vội về nhà chịu tang sau nhiều năm làm việc ở bên ngoài, bởi vì công việc bận rộn khó xin nghỉ, khoảng cách lại xa, đợi đuổi về đến nhà, chỉ kịp tới chôn cất bà nội.
Nhìn mấy người đại bá, nhị cô gào khóc đến tận trời, Đồng Hân không có một chút xúc động chảy nước mắt. Ở trong ấn tượng của cô, bà nội vừa hung ác vừa cay nghiệt, xưa nay đều thiên vị những đứa cháu khác, duy chỉ với cô là khắc nghiệt.
Chưa kể bà nội còn làm một việc khiến cô cả đời này cũng không thể quên, chính là giấu đi thư thông báo đại học của cô, khiến cho cô bỏ lỡ cơ hội lên đại học.
Năm đó, cô còn muốn học lại, lại bị bà nội lấy cớ ông nội bệnh nặng cần tiền thuốc thang cấm cô đi học.
Dưới cơn tức giận cô rời nhà đi xa, một mình ở bên ngoài làm công kiếm tiền học phí, một lần nữa học lại thi đại học, vậy mà lần này bà nội càng ác hơn, trực tiếp đến trường thay đổi nguyện vọng của cô, rõ ràng điểm có thể thi đỗ đại học trọng điểm, cuối cùng lại rớt vào một trường đại học nhị lưu.
Bà nội còn lời lẽ chính đáng nói: Trong nhà không có tiền, nuôi không nổi học trường quý như vậy. Vẫn là trường học này tốt, điểm của cháu cao, đi vào trực tiếp được miễn học phí.
Mặc dù không cam tâm, nhưng hiện thực bắt buộc, Đồng Hân vẫn là học ở cái trường kia.
Lúc trước bà nội biện giải nói là vì muốn tốt cho cô, nhưng khi nhìn bà nội vô cùng vui sướng khi cháu trai út đi học ở đại học danh tiếng thì Đồng Hân biết bà nội là cố ý, chính là không muốn Đồng Hân đè một đầu cháu trai út mà bà yêu thương.
Nhưng vào giờ phút này, cháu trai út mà bà nội yêu thương, Đồng Hạo ôm linh vị trên mặt không có một chút khổ sở, đứa cháu trai này của ngài thật đúng là đau suông!
Sau đó, vì Đồng Hân là cháu gái, cũng không cần tham gia toàn bộ hành trình, bị các trưởng bối yêu cầu tránh đi.
Chạng vạng, trong phòng bếp ngọn lửa lượn lờ, tràn đầy âm thanh muôi, nồi lách cách, ba mẹ Đồng Hân bận trước bận sau làm cơm, trong phòng khách mùi hương lượn lờ, âm thanh xoa mạt chược cách cách, là đại bá, đại bá mẫu, tứ thúc bọn họ chơi mạt chược, những người còn lại đều ở trên sofa ngồi xem TV, chơi điện thoại, một bên nói chuyện cắn hạt dưa.
Như thường lệ, ba mẹ cô chỉ có mệnh vất vả làm việc, đám người đại thúc bọn họ về đến nhà xưa nay đều là cao cao tại thượng, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, thật giống như ba mẹ cô chính là phải vì bọn họ bận trước bận sau.
Đồng Hân đi vào trong bếp hỗ trợ, lại bị ba mẹ dùng lý do đi đường mệt mỏi đẩy ra ngoài. Cô chỉ có thể ngồi trên ghế sofa, làm một người rảnh rỗi, cùng bọn biểu đệ đường đệ chen chúc một chỗ xem TV.
Nhị cô là người tính tình cao điệu, như thế này cùng ngày tết giống nhau, lại khoe khoang con gái mình gả được tốt, lại cho bà mua phòng, mua xe, mua quần áo, các loại đồ trang sức, mọi người đều nghe đến tai đóng kén, không ai cho bà phụ họa.
Vì thế, bà nhìn chằm chằm Đồng Hân ngồi ở một bên.
"Đồng Hân, cho cháu xem một tấm ảnh" Nhị cô thần thần bí bí đến gần, đang chờ Đồng Hân kinh ngạc, nhị cô tự nhiên đem điện thoại đưa tới, một bức ảnh nam nhân mặt chữ quốc bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt, nhị cô nói: "Người nam này, cháu thấy thế nào? Nhị cô đem hắn giới thiệu cho cháu có được không?"
Đồng Hân ngượng ngùng nở nụ cười: "Nhị cô, ngày hôm nay bà nội vừa mới chôn cất, nói những cái này giống như không tốt lắm đâu!"
"Sách, có liên quan gì?" Nhị cô liếc cô một chút "Bà nội cháu rất yêu thương cháu, lúc đi không yên lòng nhất chính là hôn nhân đại sự của cháu. Cháu xem cháu đi, năm nay đã 30 tuổi, liền cái bạn trai cũng không có. Thế hệ giống cháu, biểu tỷ chỉ hơn cháu nửa tháng, hai đứa con đều đã lên tiểu học."
Đến cái tuổi này, đi đến đâu đều bị thúc hôn, Đồng Hân sớm tập mãi thành quen, lời cự tuyệt một mạch thay phiên nhau đến: "Nhị cô, năm nay sự nghiệp của con chính là ở lúc mấu chốt, thực sự không có thời gian rảnh đi nói chuyện yêu đương"
"Haha, sự nghiệp? Con gái thì muốn cái gì lâu la sự nghiệp! Vẫn là lập gia đình tương đối quan trọng" Nhị cô nói "Lại nói, mày ở bên ngoài công tác nhiều năm như vậy, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền cho ba mẹ mày hoa. Nhìn Linh Linh nhà chúng ta, gả được tốt, tao cùng chú mày trôi qua tốt bao nhiêu, ở trong thành thị cho chúng ta mua phòng, lại mua xe, mỗi tháng còn trở về nhà, cuộc sống chính là thoải mái"
Nhị cô tiếp tục dông dông dài dài: "Nhị cô giới thiệu cho mày người nam nhân này, tuy nói ly hôn còn có hai đứa con, nhưng trong nhà làm buôn bán, trong thành thị còn có mấy cái mặt tiền cửa hàng, mày gả qua đó, cuộc sống khẳng định so với hiên tại trải qua càng thoải mái. Ha ha, mày không muốn sinh con cũng được, sẵn có rồi. Lại nói cháu, luôn nói phấn đấu sự nghiệp, sự nghiệp, mày học chính là cái nhị lưu đại học, có thể làm ra cái gì sự nghiệp? Vẫn là lập gia đình tốt."
Đại bá một bên xoa mạt chược đột nhiên chen lời: "Đúng đấy, đều già đầu rồi còn chọn cái gì? Mau mau gả đi đi, bằng không lại làm chuyện cười cho người trong thôn."
Đồng Hân im lặng không tiếp lời.
Biểu tỷ Vọng Linh sâu kín liếc mắt nhìn lại đây, nói: "Ôi chao, mọi người không biết sao? Hân Hân chúng ta thích nhưng là đại minh tinh, nơi nào có thể để ý bình thường nam nhân."
Lời này nói, Đồng Hân hơi nhíu mày, có chút phẫn nộ nhìn biểu tỷ Vọng Linh.
"2 sou" Đại bá ném ra một quân mạt chược, lại nghiêng đầu lại đây nói: "Lớn như vậy còn không biết hiểu chuyện một chút, cứ phải để ba mẹ mày bận tâm. Nằm mơ ban ngày à? May không phải là con gái tao, không thì có thể làm tao tức chết."
Đồng Hân không nhịn được nói lại: "Đó cũng may mà không phải, không thì hiện tại ngài đánh không nổi mạt chược rồi."
"Mày.." Đại bá rõ ràng nghe hết, ông ở trong thành thị làm hiệu trưởng một trường cao trung, quan hệ rộng, lại có tiền, tồn tại trong cả cái nhà này đều là nói một không hai, uy vọng đứng đầu.
Không nghĩ tới Đồng Hân chỉ là một cái tiểu bối lại dám cãi lại, nguyền rủa ông chết!
Ngay lập tức, ông làm ầm lên, ném trong tay mạt chược: "Mày lặp lại lần nữa! Làm sao, tao nói sai rồi? Hả?"
Trong phòng khách đột nhiên im lặng, chỉ có âm thanh TV truyền đến, từ trưởng bối, tiểu bối cùng trang lứa đồng loạt nhìn về phía Đồng Hân cùng đại bá.
Trong phòng bếp, ba mẹ Đồng Hân cũng nghe thấy động tĩnh, ba Đồng Hân đi ra, ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"
"Lão tam, quản đứa con gái không có giáo dưỡng của anh, tôi có lòng tốt dạy dỗ nó, nó lại có thể nguyền rủa tôi chết! Nào có chút một chút dáng vẻ tiểu bối?" Đại bá lớn tiếng trách mắng.
"Đứa nhỏ không hiểu chuyện, đại ca anh đừng cùng nó chấp nhặt." Ba Đồng Hân cười với đại ca, chợt nhìn về phía Đồng Hân nghiêm túc nói: "Con nha, còn không mau nói xin lỗi với đại bá."
Đồng Hân cắn môi, nhìn ba ba ở trước mặt đại bá vô cùng hèn mọn, thực sự không thể hiểu được ba ba đang suy nghĩ cái gì, giữa huynh đệ có thể huynh hữu đệ cung (anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau) nhưng không thể ngu muội thuận theo không có điểm mấu chốt. Ngày xưa Đồng Hân ở trước mặt ba mẹ luôn nhu thuận nhưng lúc này làm sao cũng không muốn cúi đầu, hướng đại bá xin lỗi.
"Ha ha" Đại bá chống nạch, chế giễu nói: "Lão tam, anh thực sự đã dạy dỗ được một đứa con gái ngoan!"
"Đại ca, anh xem ở mặt mũi tôi, không cần cùng đứa trẻ không hiểu chuyện như nó tính toán." Ba Đồng Hân cũng đau lòng con gái, không muốn ép buộc: "Nếu không tôi thay nó nói xin lỗi, thành thật xin lỗi! Sau này nó không dám nữa."
"Xem ở mặt mũi mày, mày là cái thá gì?" Đại bá chỉ vào mũi Đồng phụ mắng, nói: "Làm sao? Mẹ không còn, mày liền cảm thấy nhà này là của mày? Chờ phá dỡ rồi, mày có thể đè chúng tao một đầu? Nể mặt mày? Tao cho mày biết, nhà này chúng tao cũng đều có một phần."
Đất ở nông thôn, vốn là không đáng giá, càng đừng nói đến vùng quê nhà hẻo lánh này.
Hai mươi mấy năm qua, bọn đại bá đã đào hết tiền tiết kiệm của cha mẹ bọn họ, ở trong thành thị mua nhà an gia.
Sau đó ông bà nội lớn tuổi sinh bệnh cần người chăm sóc, đại bá bọn họ lấy lý do công việc bận rộn, dùng nhà ở quê làm tiền đền bù để ba mẹ Đồng Hân chăm sóc, còn lấy danh nghĩa cho nhà mà không đưa tiền phụng dưỡng, đều là ba mẹ Đồng Hân xuất tiền ra lực chăm sóc.
Bây giờ chính phủ muốn khai thác mỏ ở quê Đồng Hân, muốn thu hồi đất, đền bù diện tích nhà và ruộng đất, đại bá bọn họ lại tới cướp nhà.
"Được rồi, làm sao lại nói tới chuyện này?" Đồng phụ coi như lại ngốc cũng biết không thể nhả ra, ở thời đại ngày nay, tiền phá dỡ cũng chỉ đủ mua một căn nhà trong thành thị, nếu đồng ý chia tiền, chờ nhà phá đi, đến căn nhà an thân bọn họ cũng không mua nổi.
"Đừng giả hồ đồ." Đại thúc cười lạnh: "Không nghĩ tới lão tam bình thường trông thật thà chất phác nguyên lai lại là đứa gian xảo nhất! Còn muốn một mình nuốt hết tiền phá dỡ nhà."
Sau đó sự tình bắt đầu không thể kiểm soát, đại phòng, nhị phòng, tứ phòng, lại thêm gia đình Đồng Hân, người bốn nhà ầm ĩ lên phải chia nhau khoản tiền di dời. Đại bá ỷ vào mình là con cả, có quyền lên tiếng tuyệt đối, con trai lại là đứa cháu út bà nội yêu thương nhất, yêu cầu phân phần nhiều.
Lúc đầu còn là tranh cãi nhưng về sau trực tiếp đánh lên, cuối cùng là đại bá ngã nhào một cái, vỡ đầu chảy máu, đại đường ca vội vội vàng vàng đưa đại bá đi bệnh viện trên huyện, nhưng đại bá lại không chịu đi, lấy thương thế bức Đồng phụ nhả ra đồng ý phân chia khoản tiền di dời, lúc này mới đồng ý đi bệnh viện trị thương.
Nhị cô, tứ thúc lấy đại bá như thiên lôi sai đâu đánh đó, cũng lái xe theo đi bệnh viện.
"Ô ô.." Trong phòng, mẹ Đồng Hân vẫn đang khóc: "Cuộc sống này không có cách nào qua nữa rồi! Trước đây khi ông bà nội con còn sống, sinh bệnh bọn họ đều mặc kệ, chê phiền toái. Cảm thấy phòng ốc ở quê không đáng mấy đồng tiền liền cho chúng ta, để chúng ta ra tiền xuất lực chăm sóc ông bà nội con, hiện tại ông bà nội mất rồi, chính phủ muốn lấy đất, bọn họ lại tới cướp! Trên đời này làm sao chỗ tốt đều bị bọn họ chiếm."
Nói rồi, bà lại kéo lại tay Đồng Hân nói: "Hân Hân, con đừng giống như mẹ, tìm kẻ vô dụng như ba con. Cả đời bị ràng buộc bởi chữ hiếu, kẹt ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, bây giờ rơi vào cảnh không còn gì, lại còn bị người ức hiếp khắp nơi."
Mẹ Đồng Hân vừa khóc vừa kể ra ba mươi năm qua ở trong cái nhà này làm sao chịu khổ, làm sao bị bà nội Đồng Hân tha mài, khóc khô nước mắt, khóc đến kiệt sức mới ngủ thiếp đi.
Đồng Hân thật sâu thở dài một hơi, đi ra cửa, phát hiện Đồng phụ ngồi ở sân thượng lầu hai hút điếu thuốc nhưng không biết hút thế nào lại bị sặc đến ho khan, điếu thuốc này vẫn là của ông nội đã khuất.
"Ba, đêm đã khuya, sao lại ngồi ở chỗ này?" Đồng Hân thuận tay lấy cho ba ba cái áo khoác.
Đồng phụ khoác vào, lại hút thêm hai điếu thuốc lá rồi thở dài: "Hân Hân, ba của con có phải rất vô dụng không?"
Đồng Hân không lên tiếng, ấn vào cạnh điện thoại, màn hình sáng lên: "Đã sắp 12 giờ rồi, đại bá bọn họ hẳn là sẽ không trở về. Ba nghỉ ngơi đi thôi."
Thấy Đồng Hân không trả lời câu hỏi của mình, lại nặng nề thở dài, biết chắc trong lòng con gái thì mình rất vô dụng. Ông nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của Đồng Hân, trên mặt lộ ra ý cười: "Đây là đại minh tinh con thích mà Vọng Linh nói sao?"
Đồng Hân nhìn xuống màn hình điện thoại di động, hình nền cô dùng chính là thần tượng cô thích: "Vâng, đây là thần tượng của con." Sau khi dừng lại bổ sung nói: "Nhưng bây giờ con độc thân chỉ vì con chưa gặp được người mình thích."
Đồng phụ gãi đầu, cười hì hì nói: "Cậu ấy là một anh chàng đẹp trai nha, giống ba con đây lúc còn trẻ, cũng là lớn lên anh tuấn, thanh niên nổi tiếng mười dặm tám thôn, thật nhiều cô gái đều yêu thích ba, nhưng ba chỉ khăng khăng với mẹ con."
Đồng Hân liếc mắt nhìn ba ba, ở dưới ánh đèn, ba ba da dẻ vừa đen vừa thô ráp, nếp nhăn ở khóe mắt, trên mặt còn có một vết sẹo do làm việc nông lưu lại, ăn mặc một chiếc ác sơ mi sơn mài màu xanh nước biển như một người đàn ông nông thôn trung niên, trong ấn tượng ba ba vẫn luôn là dáng vẻ "mặt mày xám xịt" như vậy, làm sao có khả năng nói ba ba khi còn trẻ anh tuấn đâu, dù sao cô mới không tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT