Những ngày sau đó không khí lại càng rộn ràng hơn khi hai bên gia đình thường xuyên qua lại bằng đường không. Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân cũng dành ra một khoảng thời gian để chuẩn bị những tấm thiệp hồng gửi đến bạn bè xung quanh.

Những tấm thiệp theo địa chỉ mà đến nhà của từng người ở nhiều nơi khác nhau, trong đó Lăng Khôi cũng nhận được một bưu kiện, mở ra thì bên trong là tấm thiệp hồng khắc tên Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân.

Cậu cầm tấm thiệp đi vào nhà, mở ra rồi xem, tấm hình ảnh người hạnh phúc bên nhau rơi xuống khỏi thiệp hồng, cậu cầm lên xem, nụ cười rạng rỡ của Nguyệt Hương Lan hiện trên đó, cậu mỉm cười.

Dù đã không gặp nhau nhưng Lăng Khôi vẫn luôn mong rằng cô sẽ hạnh phúc khi ở bên cạnh Cao Anh Quân và bằng chứng cho điều đó là nụ cười trên môi cô, nó là đáp án chính xác nhất cho câu chuyện này.

Cao Anh Quân đã từng nói Lăng Khôi chỉ cần nhìn khuôn mặt của cô là sẽ biết cách Cao Anh Quân đối với cô như thế nào và đúng như vậy, cô thật sự đang rất hạnh phúc khi ở bên cạnh Cao Anh Quân.

Trong lòng còn một chút vương vấn nhưng thiệp hồng cũng đã tới tay, cậu sẽ tham dự hôn lễ đặc biệt này vì cô dâu là bạn thân của cậu, người cậu từng yêu.

Nhưng trái với vẻ bình tĩnh của Lăng Khôi thì ở một nơi xa xôi, Dương Bạch Dao vừa hay tin vừa Trương Trúc Hy nhưng trong lòng lại không thể vui, anh không gửi cho cô ta một tấm thiệp nào cả, dù tất cả mọi người ai cũng đã nhận được.

Ngày tổ chức hôn lễ cũng sắp đến. Dương Bạch Dao mặc trên người một bộ váy trắng đi đến trước công ty của Cao Anh Quân, trong điện thoại là dòng tin nhắn vừa được gửi đi không lâu.

Đợi vài phút, Cao Anh Quân cũng có mặt dưới sảnh công ty, thấy Dương Bạch Dao ở đây anh đã rất bất ngờ vì cứ nghĩ cô ta sẽ trốn anh mãi mãi.

"Dương Bạch Dao.."

"Ừm, tớ đây!"

Dương Bạch Dao nhìn Cao Anh Quân mà khẽ mỉm cười.

"Cậu cuối cùng cũng đến tìm tớ rồi à?"

"Tất nhiên là tớ phải đến rồi, làm sao tớ có thể trốn tránh người bạn tốt của cậu chứ!"

Dương Bạch Dao cắn răng nói ra những lời mà tim cô ta cho là đau lòng nhất.

"Vậy à, vậy thì tốt quá rồi, tớ còn tưởng cậu sẽ trốn tớ nữa chứ!"

Cao Anh Quân thở phào.

"Đây chắc có lẽ sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau rồi, tớ rất tiếc vì không thể tham dự hôn lễ quan trọng của cậu được nên hôm nay, tớ mới đến đây để tìm cậu."

"Cậu định đi đâu sao?" . Ngôn Tình Sắc

Cao Anh Quân vừa nhẹ nhõm lâu liền nhíu mày nhìn Dương Bạch Dao, lời nói nhẹ tựa gió bay, không còn mặn mà như ngày trước nữa, chiếc váy trắng cũng dịu dàng hơn khiến anh thấy rất kỳ lạ.

Và đúng như những gì anh đang suy nghĩ, Dương Bạch Dao hôm nay rất lạ. Ngày hôm nay là ngày Dương Bạch Dao quyết định rời khỏi đất nước này, bỏ lại tình cảm hơn một thập kỷ để đến một đất nước mới.

Chiếc váy trắng cô mặc cũng giống như tờ giấy trắng, nó sẽ kết thúc ở trang cuối và trắng tinh ở trang tiếp theo. Dù trong lòng rất không nỡ nhưng nghĩ cũng đã nghĩ kỹ.

Cô đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa, vứt bỏ đoạn tình cảm là thứ khiến cô đau khổ nhất nhưng thà đau lần cuối còn hơn nhìn thấy cảnh người mình yêu trong tay cùng một người con gái khác.

Nó đau lắm, cô không chịu đựng được.

"Cao Anh Quân, cậu cho tớ xin lỗi về những chuyện mà tớ đã làm trước đó nhé, cũng như gửi đến Hương Lan một lời xin lỗi chân thành nhất, là tớ quá cố chấp và mù quáng nên mới làm hại cô ấy từ đầu đến cuối, tớ cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Nhưng chỉ tiếc là không thể đến được hôn lễ đó, tớ sẽ đứng đây và chúc phúc cho hai người, hôm nay tớ phải đi đến sân bay rồi, chắc sẽ không hẹn ngày gặp lại!"

Đôi mắt rưng rưng nhìn Cao Anh Quân mà nói ra từng lời một, đôi tay siết chặt cố gắng kiềm chế nước mắt lại, nơi đây là công ty của anh nên cô không thể tự tiện bày tỏ cảm xúc được.

"Cậu.."

"Tớ không mong hai người sẽ tha thứ cho tớ vì tớ làm những chuyện khiến Hương Lan thấy tổn thương và một câu xin lỗi của tớ cũng không thể xoa dịu được cô ấy nhưng tớ mong cậu hãy gửi lời của tớ cho Hương Lan, tớ xin cậu!"

"Hương Lan đã tha lỗi cho cậu từ lâu rồi.."

Cao Anh Quân nhìn Dương Bạch Dao mắt đỏ hoe, anh lên tiếng.

"Chẳng phải cậu và cô ấy đã nói chuyện với nhau rồi sao, tại sao lại phải tự làm khổ mình vậy Bạch Dao? Chúng ta có thể trở lại làm bạn như lúc trước mà?"

"Không, chưa từng có tình bạn nào ở đây cả mà chỉ có tình yêu mà thôi, tớ đã yêu cậu hơn một thập kỷ rồi và tớ không muốn lặp lại điều đó nữa.."

Dương Bạch Dao cười nhạt, lời nói đơn giản như vậy nói ra mà tim cô lại nhói lên một nhịp, làm bạn đối với cô như một con dao đâm vào tim, càng ở gần anh thì cô lại càng không thể buông bỏ được tình cảm trong lòng.

"Tớ mong cậu hiểu rằng tình bạn trong tình yêu không tồn tại được đâu, và tớ sẽ thật lòng chúc phúc cho hai người với tư cách là bạn thân của Cao Anh Quân!"

Cao Anh Quân im lặng.

"Thôi, lời đã nói rồi thì cũng không còn gì để ở lại đây nữa, tạm biệt cậu.. chàng trai tớ đã từng yêu một cách mù quáng."

Nói rồi, Dương Bạch Dao xoay người rời khỏi công ty, Cao Anh Quân nhìn theo bóng lưng của cô mà im lặng. Chiếc xe ô tô bên ngoài đợi sẵn bắt đầu lăn bánh.

Dương Bạch Dao đeo cặp kính đeo vào mắt rồi ngã người ra phía sau, sẽ nhanh thôi mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu, tình cảm này cô sẽ bỏ lại nơi này, chôn vùi nó mãi mãi và không bao giờ để nó một lần nữa xuất hiện trong lòng.

Một giọt lệ rơi..

Cao Anh Quân bên này cũng quay về phòng làm việc, ngồi lại suy nghĩ về những gì Dương Bạch Dao đã nói, anh đúng là không thể hiểu được tình cảm của cô dành cho anh to lớn đến bao nhiêu nhưng anh cũng chỉ mong cô sẽ lại làm bạn với anh.

Nhưng có lẽ điều đó rất khó với Dương Bạch Dao, cô đã lựa chọn cách rời khỏi đất nước này để bay sang một nơi khác.

Bức ảnh cuối cùng của Cao Anh Quân và Dương Bạch Dao được anh xoá khỏi điện thoại, không phải vì anh muốn vứt bỏ tình bạn mà anh đang làm đúng như những gì cô mong muốn, đừng làm gì để khiến cô phải thêm lưu luyến.

Trong lòng anh cũng nhẹ nhõm vì sự lựa chọn của Dương Bạch Dao không làm khó cho đôi bên, biết cách đó sẽ khiến Dương Bạch Dao đau khổ nhưng chọn cũng đã chọn, làm sao có thể thay đổi được đây..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play