Trong phòng của Dương Bạch Dao, Trương Trúc Hy vừa nhận được tin nhắn liền có mặt trong phòng của cô ta, Dương Bạch Dao ung dung ngồi trên ghế, trên tay cầm bản hợp đồng đưa đến trước mặt Trương Trúc Hy, vẻ mặt đắc thắng, môi nhếch lên một người cong quyến rũ rồi lên tiếng.

"Nguyệt Hương Lan chắc sẽ không ngờ tới sẽ có ngày mọi chuyện bị vạch trần ra không nhỉ, nhớ lại vẻ mặt bình tĩnh đó của cô ta thật khiến người khác phải tức điên mà!"

"Thì ra đây là thứ mà cô kêu tôi đợi sao?"

Nhìn Dương Bạch Dao đắm chìm trong vui sướng mà Trương Trúc Hy chỉ thấy lạnh gáy, từng dòng chữ được in trên giấy rất rõ ràng càng khiến Dương Bạch Dao đắc ý hơn.

Trước sự thách thức của Nguyệt Hương Lan, trong tay cô ta hiện giờ đang nắm giữ bí mật lớn nhất của cả hai người họ thì hà cớ gì phải sợ một người như Nguyệt Hương Lan, càng nghĩ lại càng thấy vui mừng, tâm trạng cũng tốt lên hẳn.

Trương Trúc Hy nhìn cô ta cười không ngớt mà ngó lơ, giật mạnh bản hợp đồng ra khỏi tay cô ta rồi nhìn xem. Thứ đáng giá như vậy thì tại sao Dương Bạch Dao lại có được, câu nói cứ xoay vòng trong đầu của Trương Trúc Hy.

Nhìn nụ cười đã tắt của Dương Bạch Dao, Trương Trúc Hy vắt chéo chân nhìn rồi lên tiếng, trên tay nắm chặt bản hợp đồng.

"Thế bây giờ thì bắt đầu được chưa? Kế hoạch của cô đã hoàn thành rồi vì cũng nên đến kế hoạch của tôi rồi đấy nhỉ?"

Trương Trúc Hy thay đổi sắc mặt, đôi mắt xinh đẹp lại trở nên sắc bén tựa như một viên đạn mà nhìn Dương Bạch Dao, kế hoạch mà cô ta ấp ủ từ lâu nhưng vẫn chưa thể làm được khiến Trương Trúc Hy không thể ngồi yên được nữa mà rất nóng lòng muốn thực hiện.

Nhưng suy nghĩ của Trương Trúc Hy rất nhanh đã bị Dương Bạch Dao dập tắt, nụ cười cũng đã tắt, khuôn mặt lạnh lùng nắm lấy cổ tay của Trương Trúc Hy rồi lấy lại bản hợp đồng, rồi lên tiếng.

"Cô quên cô đã nói gì với tôi rồi à? Chúng ta bây giờ cũng nên tách nhau ra được rồi, thuyền chèo một tay rất mỏi, cô ngồi không vẫn hưởng được hoa. Chi bằng tôi làm theo điều kiện của cô, mỗi người một thuyền, nước sông lại càng không đụng nước giếng!"

"Cô! Tôi nói vậy khi nào?"

Trương Trúc Hy ngỡ ngàng trước sự lật mặt của Dương Bạch Dao vì không nghĩ cô ta lại có thể nói ra câu này. Trước đó quả thật cô đã nói hơn quá lời nhưng cũng chưa từng muốn tách thuyền với cô ta vậy mà.

Từ khi có được thông tin liên quan đến bản hợp đồng hôn nhân này, Dương Bạch Dao và Trương Trúc Hy lại càng nhiều bất đồng hơn nhưng lần nào Trương Trúc Hy cũng là người im lặng trước.

Cứ ngỡ sẽ có thể cùng nhau tống cổ Nguyệt Hương Lan ra khỏi nhà, vậy mà thứ Trương Trúc Hy nhận lại chỉ là vẻ mặt lạnh lùng và câu nói phũ phàng.

Nhưng với tính cách của Trương Trúc Hy, cô không cho phép người khác lấn át mình quá nhiều, vì vậy rất nhanh sau đó, Trương Trúc Hy đã bật lại với thái độ và giọng nói cáu gắt, khác hẳn với thái độ bình tĩnh đến lạnh người của Dương Bạch Dao.

"Dương Bạch Dao là tiểu thư ăn học đàng hoàng mà lời nói như vậy với tôi sao, cô có biết cô đang đuổi người đã níu lại ngọn lửa trong lòng cô không? Cứ ngỡ sẽ là đồng minh nhưng không ngờ, tôi nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà khi nào không hay! Dương Bạch Dao, cô khỉ lắm!"

Càng nói Trương Trúc Hy lại càng mất bình tĩnh, hành động thái quá mà chỉ thẳng ngón tay vào mặt của Dương Bạch Dao rồi nhấn mạnh từng chữ cuối, đôi mắt trợn to nhìn cô ta đầy tức giận.

"Nuôi ong tay áo? Nuôi cáo trong nhà?"

Dương Bạch Dao lật lại câu Trương Trúc Hy vừa nói ra mà không hề tỏ ý tức giận, cô ta đã quá chán với việc phải tranh cãi với một người suốt ngày chỉ biết nổi nóng của Trương Trúc Hy. Kế hoạch hoàn hảo trước đó cũng bị sự nóng vội của Trương Trúc Hy làm cho thất bại.

Dương Bạch Dao nhìn khuôn mặt giận đỏ của cô mà cười khẩy rồi đáp trả.

"Cô nghĩ những lời cô nói sẽ khiến tôi phải tức giận sao? Trương Trúc Hy, tôi khuyên cô nên kiềm chế sự nóng vội trong lòng lại đi, nếu còn thêm lần nào nữa, tôi sẽ không nói với cô rằng tôi muốn tách ra đâu mà tôi sẽ hành động thay lời nói đó!"

"Vậy sao cô không nghĩ rằng tôi không còn nhiều thời gian để ở đây chơi trò mèo vờn chuột nữa? Thời gian đối với tôi là vàng là bạc, vậy nên tôi muốn Nguyệt Hương Lan bị đuổi ra khỏi nhà càng sớm càng tôi, ở lại cũng chỉ khiến tôi thấy chướng mắt!"

Trương Trúc Hy cũng lên tiếng bày tỏ nhưng Dương Bạch Dao cũng chỉ vỗ vai, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Theo tôi nhớ sắp tới là kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ Anh Quân, tới lúc đó, sự thật sẽ được vạch trần, cô cũng sẽ đạt được mục đích của mình mà thôi, cái gai trong mắt chắc chắn sẽ được loại bỏ!"

"Ý cô là sao? Tôi vẫn chưa thể hình dung được chuyện gì sẽ xảy ra."

"Cô nên chuẩn bị bánh và nước đi, sắp tới có thứ rất hay ho để cô xem đấy!"

Dương Bạch Dao mỉm cười nhẹ, ngày tháng cô ta đã tính sẵn rồi, trong tay cũng đang giữ bản hợp đồng duy nhất vậy nên cô ta phải khiến Nguyệt Hương Lan tự động rời xa Cao Anh Quân mà không cần lời nói của cô ta thì cô ta mới hài lòng.

"Nguyệt Hương Lan, tôi sẽ khiến cô phải tự động rời khỏi ngôi nhà này mà không cần đến tôi ra tay, đến lúc đó, để tôi xem cô có còn trương ra vẻ mặt bình thản đó nữa được không!"

Dương Bạch Dao thầm nghĩ trong lòng, bây giờ cô ta rất tự tin mình sẽ có thể chiến thắng được tất cả mà cướp Cao Anh Quân về bên cô ta vì vốn dĩ, ngay từ ban đầu người đến trước là cô ta chứ không phải Nguyệt Hương Lan.

May tầng nào gặp gió tầng đó, Cao Anh Quân làm giám đốc của một công ty lớn, cớ sao lại có thể cưới một cô vợ nghèo rớt mồng tơi như vậy được. Dương Bạch Dao từ đầu đã rất hợp với Cao Anh Quân, là tiểu thư cành vàng lá ngọc, tiền bạc không thiếu, kiến thức thì vô biên.

Dương Bạch Dao không tin cô ta sẽ thua Nguyệt Hương Lan như vậy được, càng nghĩ lại càng thêm cố chấp, bàn tay suốt chặt hình nắm đấm, từng ngón tay đâm vào da tay mỏng khiến làn da ửng đỏ lên, in hằn đầu móng tay trên da.

Mặt khác, Nguyệt Hương Lan sau một hồi lang thang thì cũng quay về nhà, đi lên căn phòng quen thuộc rồi thả lỏng người nằm xuống, mắt nhắm lại cảm nhận cảm giác riêng tư, không gian im lặng không một tiếng nói, không tiếng ồn ào quấy nhiễu khiến cô cảm thấy rất bình yên.

Nỗi lo sợ trong lòng cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ, bản hợp đồng cũng đã bị hủy trước mắt Nguyệt Hương Lan, danh tính thật sự của cô và mối quan hệ giữa Cao Anh Quân và Nguyệt Hương Lan cũng đã được giấu kín, sẽ không ai có thể biết được giữa hai người đã từng là vợ chồng giả với nhau.

Nhưng dù là vậy nhưng trong lòng vẫn chưa thể vui lên, sự lo sợ qua đi thì mỗi chút bất an lại dâng lên một lòng, tuy không lớn nhưng lại khiến trái tim cô phập phồng không yên, đôi mày đang nhíu chặt cũng từ từ giãn ra.

Nguyệt Hương Lan chìm vào giấc ngủ say từ khi nào không hay, một ngày mang theo những suy nghĩ linh tinh đã khiến cô tiêu hao không ít năng lượng, bỏ qua những cảm xúc trong lòng, cô một thân nằm trên giường mà chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play