Căn phòng vốn sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, giờ đây đã bị Dương Bạch Dao làm cho bừa bộn, những ngăn kéo tủ bị cô ta kéo tung ra, giấy tờ của Cao Anh Quân cũng không thoát khỏi nanh vuốt mà rơi vào tay Dương Bạch Dao.

Thời gian gấp rút vì Nguyệt Hương Lan ở nhà, cô ta phải tận dụng mọi cơ hội để có thể tìm kiếm một chút thông tin liên quan đến cuộc hôn nhân của hai người nhưng tìm hết lần này đến lần khác, cô ta đều không đạt được mục đích.

“Rốt cuộc là giấu nó ở đâu chứ?”

Dương Bạch Dao đứng thẳng người nhíu mày nhìn quanh một vòng căn phòng, những ngày qua cô ta và Trương Trúc Hy đã tìm không sót chỗ nào nhưng vẫn không tìm thấy.

Giấy tờ không phải là vật nhỏ bé khó tìm, vậy mà hơn 1 tuần mà vẫn không thể biết được một chút thông tin vào liên quan.

Bực bội, Dương Bạch Dao chỉ đành dọn dẹp lại tất cả những thứ bừa bộn cho bản thân gây ra rồi ngồi lại trên giường ngủ của Nguyệt Hương Lan mà suy nghĩ, đôi mắt như gắn máy quét mà dò tìm cả căn phòng một lượng.

Mặc khác, Nguyệt Hương Lan bên này đọc xong quyển sách cũng lấy làm chán mà tìm kiếm thú vui khác, ánh mắt vô tình nhìn thấy một góc giấy trắng từ ngăn kéo tủ.

Cô tò mò tiến đến gần xem, tay vội kéo ngăn tủ ra, bản hợp đồng hôn nhân của hai người nằm lẫn trong đống giấy tờ của Cao Anh Quân. Nguyệt Hương Lan không nhanh không chậm cầm lên xem.

Bản hợp đồng mà ngày đó cô và anh đã xác định sẽ hợp tác với nhau mà anh vẫn còn giữ khiến cô rất bất ngờ. Cứ tưởng cả hai đã hiểu lòng nhau thì anh sẽ vứt đi nhưng nào ngờ, anh vẫn còn giữ lại nó ở phòng làm việc riêng.

Nguyệt Hương Lan ngồi xuống ghế đọc lại những gì có trên bản hợp đồng, từng tờ được cô lật qua, những dòng chữ nét mực đen, càng đọc cô lại càng thấy khoảng thời gian trôi qua cũng thật gian nan.

Vốn cả hai ngay từ đầu không biết đối phương là ai mà lại cùng nhau chung sống như vợ chồng, thứ ràng buộc cả hai là bản hợp đồng hôn nhân nhưng bây giờ chứ khiến cả hai quyết định ở bên nhau đã thay đổi, giờ đây chỉ có tình yêu.

Nguyệt Hương Lan mải mê đọc lại bản hợp đồng mà không hay biết tiếng gõ cửa từ phía bên ngoài, người kia gọi mãi cô cũng không nghe thì liền mất kiên nhẫn, tay vặn khóa cửa rồi mở ra.

“Hương Lan! Con có muốn cùng ta xuống dưới trồng hoa không?”

Cao phu nhân bất ngờ mở cửa bước vào, Nguyệt Hương Lan mở to mắt ngạc nhiên, tay vội nhét bản hợp đồng vào khoảng trống giữa bàn làm việc và bức tường.

“Con đi không?”

“À dạ được! Con đi chứ, đi thôi mẹ!”

Nguyệt Hương Lan gật gù rồi chạy đến bên cạnh bà, tay nhanh chóng kéo bà rời khỏi phòng làm việc trước khi bà có ý nghi ngờ, cánh cửa không được đóng chặt mà hở ra một chút, bản hợp đồng cũng rơi xuống sàn mà cô không hay.

Thời gian trôi qua đến chiều tối, Cao Anh Quân sau một ngày làm việc mệt mỏi thì cũng quay về nhà, Nguyệt Hương Lan vui vẻ đi đến bên cạnh anh, trên môi nở một nụ cười tươi nhìn anh.

“Anh về rồi, đi làm có mệt lắm không?”

“Không sao, anh vẫn bình thường.”

Cao Anh Quân mỉm cười xoa mái đầu nhỏ của cô, giờ đây cả hai đã chính thức trở thành người yêu với nhau nên mọi hành động đều không còn gượng gạo như trước nữa mà giờ đây họ lại càng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

Mọi thứ như thay đổi, cả hai không còn cảm thấy hành động thân thiết với đối phương là sự ép buộc nữa. Cao Anh Quân lúc nào cũng muốn xoa đầu cô, nhìn cô nhỏ bé trong lòng mình, anh lại càng hết mực yêu thương.

Cả hai nhanh chóng trở về phòng trước bao ánh nhìn ngưỡng mộ và ganh ghét lẫn tò mò. Từ sau chuyện mờ ám của Nguyệt Hương Lan thì lúc nào anh cũng tươi cười và dịu dàng với họ, thậm chí những hành động thân mật đó còn nhiều hơn trước.

Nhưng trong mắt Dương Bạch Dao lại chỉ toàn là ganh ghét, cô ta không muốn anh làm những hành động đó với Nguyệt Hương Lan, mỗi lần nhìn thấy hai người thân mật với nhau là lòng cô ta đau như cắt, cảm giác như tim đang bị bóp nghẹn đến khó thở.

Cô ta không thể tin vào những gì bản thân đang nhìn thấy lúc này, Nguyệt Hương Lan đã gặp chuyện như vậy mà anh vẫn không hề tức giận hay lạnh lùng với cô, ngược lại thì còn rất dịu dàng và ấm áp hơn hẳn ngày trước.

Trương Trúc Hy đứng bên cạnh mà cười khinh bỉ, hai tay khoanh lại nhìn về phía Dương Bạch Dao đang đứng như trời trồng mà lên tiếng.

“Đây là thứ mà cô kêu tôi đợi đó sao? Thật là phí thời gian!”

Trương Trúc Hy và Dương Bạch Dao chưa bao giờ hợp nhau, cả hai luôn xảy ra những mâu thuẫn bất đồng khi đang trên cùng một chuyến tuyến và giờ đây Trương Trúc Hy lại càng coi thường Dương Bạch Dao hơn.

Lời nói không tiết chế mà càng nói càng hăng hơn, dù sao thời gian ở lại đây cũng còn không nhiều. Bây giờ chỉ còn cách tự dựa vào bản thân chứ chờ Dương Bạch Dao thì cô ta không biết đến khi nào mới đạt được mục đích.

“Tôi nói cho cô biết một thông tin, tin tức cô nói với gia đình của Anh Quân sắp bị lãng quên rồi, cô tôi cũng đang nguôi giận đấy. Cô nên nhanh tay nhanh chân hơn đi, nếu không thì cô sẽ không có được Cao Anh Quân đâu!”

Trương Trúc Hy vừa đi vừa lên tiếng, thanh âm vừa đủ để Dương Bạch Dao có thể nghe thấy, sau bao nhiêu ngày quan sát thì cô ta nhìn thấy mọi người trong gia đình dường như đang quên đi chuyện của Nguyệt Hương Lan, họ ít nói hơn và hầu như là không còn nhắc đến như trước nữa.

Điều này khiến Trương Trúc Hy thấy bất an và lo lắng, cô ta không ngại chia sẻ thông tin cho Dương Bạch Dao vì cô ta biết, ngọn lửa trong lòng Dương Bạch Dao đang cháy lên dần và Trương Trúc Hy không ngại vứt thêm nhiều gỗ vào lửa.

“Vậy nhé? Tôi chỉ nói vậy thôi còn cô muốn đợi thì cứ tôi, tôi không muốn đợi nữa!”

“Khoan đã! Cô quên tôi nói gì rồi sao?”

Bất ngờ Dương Bạch Dao lên tiếng, giọng nói trầm vang khiến Trương Trúc Hy nhíu mày, xoay người lại nhìn.

“Chuyện gì?”

“Lúc trước tôi nói chúng ta chỉ cần đợi Cao Anh Quân và Nguyệt Hương Lan trở về mà thôi, giờ họ đã về thì tôi mới chính thức bắt đầu. Cô đừng nói lời linh tinh, nếu muốn có được thứ mình muốn!”

“Vậy sao? Miệng lưỡi tôi chanh chua vậy đó, cô làm được không mà khẳng định như vậy?”

“Cô cứ chờ xem, lần này sẽ không khiến cô phải tức giận đâu!”

Nói rồi, Dương Bạch Dao cất bước đi lên phòng bỏ lại Trương Trúc Hy đứng nơi đó, cô ta cười khẩy mà không nói gì, đôi mắt nheo lại nhìn theo bóng lưng thon gọn của Dương Bạch Dao.

Tối đó, trong màn đêm u tối, người người nhà người yên trong giấc ngủ, tại hành lang của tầng hai, tiếng bước chân vang lên rất khẽ, ánh đèn từ điện thoại chiếu sáng đoạn đường đi.

Cánh cửa phòng làm việc riêng của Cao Anh Quân bật mở, Dương Bạch Dao long thả bước vào trong rồi đóng cửa lại, bật đèn lên, ánh đèn trắng sáng rọi cả căn phòng.

Dương Bạch Dao nhìn xung quanh phòng rồi cười khẩy. Lúc nhỏ, Cao Anh Quân và Dương Bạch Dao rất thân và luôn nói những bí mật của bản thân cho đối phương nghe và có một lần, anh đã nói với cô ta một bí mật.

“Nói cho cậu biết một bí mật, cậu không được nói cho ai nghe nha!”

“Được, mình hứa mà.”

“Mình có một căn cứ bí mật, mấy món đồ mình thích mình điều để ở đó. Cậu có muốn cùng tớ đi xem căn cứ bí mật đó không?”

“Được chứ!”

Dương Bạch Dao cũng như vậy mà lẽo đẽo theo Cao Anh Quân đến nơi mà anh gọi là căn cứ bí mật. Chẳng phải nơi nào khác mà chính là phòng làm việc lúc bấy giờ, và đặc biệt hơn là…

Những thích anh thích, anh sẽ giấu ở căn cứ bí mật của riêng anh.

“Để tôi xem lời nói lúc nhỏ của cậu là đúng hay sai!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play