Đêm ngày giao thừa, tiếng rộn rảng nô nức của lũ trẻ thơ, người người nhà nhà háo hứng chờ đợi. Nguyệt Hương Lan cùng Cao Anh Quân tất bật chuẩn bị đồ đạc, chỉ còn ít giờ nữa thì đã chuyển sang năm mới, những chiếc váy xinh xắn được Nguyệt Hương Lan cùng Nguyệt Hương Ánh mặc lên, màu sáng tôn lên làn da trắng và dáng người thon thả, Nguyệt Hương Lan lạ vô cùng xinh xắn trong chiếc váy đỏ.

Cao Anh Quân nhìn đến ngơ người, lần đầu tiên anh thấy cô mặc màu đỏ lạ còn là màu đỏ sáng, trước giờ từ khi sống chung cô chỉ toàn lựa chọn những bộ trang phục đơn giản, nhạt màu như trắng hoặc hồng, rất ít khi thấy cô chịu đổi màu sắc.

Lần này anh có thể nhìn thấy cô hoàn toàn khác, mái tóc xõa dài, chiếc váy đồ nhẹ nhàng, trên môi nhẹ màu son đỏ. Nguyệt Hương Lan xinh đẹp trong mắt anh, khiến anh như biến thành một bức tượng cứng.

“Anh thấy sao? Có đẹp không?”

Nguyệt Hương Lan mỉm cười đi đến bên cạnh anh, nhẹ giọng lên tiếng hỏi.

“Đẹp… đẹp lắm!”

Cao Anh Quân ấp úng nói, tay vươn lên xoa lấy mái đầu nhỏ. Nhìn cô xinh đẹp như vậy, trong lòng anh thấy rất vui sướng, vui vì có thể nhìn thấy được ở cạnh cô, sướng vì có một người vợ xinh đẹp, dịu dàng hết phần như cô.

Nguyệt Hương Lan không biết trong lòng anh nghĩ gì nhưng được khen cô rất vui, đã rất lâu rồi cô mới mặc lại chiếc váy này, những ngày trước vì sống chung với gia đình Cao Anh Quân mà cô không dám mang ra để mặc.

Tối ngày mặc những bộ quần áo với hai tông màu trắng, hồng mà không thay đổi. Giờ mặc lại cô lại cảm thấy có chút không quen.

“Vợ, em mau nhìn lên trời đi!”

Chợt, Cao Anh Quân gọi tên cô rồi chỉ tay lên bầu trời, Nguyệt Hương Lan cũng vội nhìn lên nhưng trên trời không có gì cả, pháo hoa cũng không khiến cô thấy khó hiểu.

“Có gì…”

Nguyệt Hương Lan nghiêng đầu quay sang nhìn anh, bất chợt khuôn mặt anh nhào đến, Nguyệt Hương Lan không tránh kịp mà môi chạm nhau vang lên tiếng ‘chụt’ nhỏ, đôi mắt cô mở to.

Cô giật mình mà mở mắt thật to nhìn anh, Cao Anh Quân vẫn không rời khỏi môi cô mà vẫn giữ khoảng cách rất gần, trái tim cô lần nữa đập loạn, cảm giác khác với lần trước.

Lần này, trái tim cô đập rất nhanh, nhanh đến mức hơi thở cô cảm thấy rất dồn dập nhưng bên ngoài, cô lại không thể duy chuyển mà chỉ có thể đứng yên bất động ở đó. Nơi sân vườn nhỏ, hai con người vẫn đứng yên không nhúc nhích.

“Lại hôn rồi ư?”

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!!

Trên bầu trời đêm vốn yên bình, tiếng động lớn thi nhau vang lên liên tục, những chiếc pháo hoa lần lượt bay cao lên trời rồi bùng nổ, màu sắc rực rỡ hòa lẫn vào nhau tạo nên một không khí nhộn nhịp, màn đêm u tối lại có thêm sắc màu mà xinh đẹp hơn.

“Chúc mừng năm mới!”

Cao Anh Quân mỉm cười nhìn cô, tay nhẹ choàng qua eo cô rồi lên tiếng.

“Chúc mừng năm mới…”

Nguyệt Hương Lan bối rối nhìn anh,Cao Anh Quân cười nhẹ rồi cúi đầu xuống, một lần nữa môi chạm môi nhưng lần này không chỉ là một cái chạm đơn thuần.

Cao Anh Quân chủ động tách hàm răng trắng đều của cô ra rồi luồng thứ ướt át kia vào trong, nhẹ quấy đảo cả khoang miệng rồi tìm kiếm chiếc lưỡi của người kia mà quấy lấy không rời.

“Ưm…”

Cảm nhận sự ngọt ngào của nhau, Nguyệt Hương Lan bắt đầu thả lỏng, hai choàng qua cổ anh mà hôn đáp lại. Tiếng pháo hoa vang vọng khắp trời làm lấn át đi tiếng ướt át của cả hai.

“Ưm…”

Kết thúc nụ hôn dài, vành tai đỏ ửng, Nguyệt Hương Lan thở dốc nhìn anh, khuôn mặt cũng đã đỏ lên từ lâu. Nhìn người con gái nhìn thương trong vòng tay mình, anh thỏa mãn vô cùng.

Cả hai sau đó lại tiếp tục nhìn lên trời ngắm pháo hoa, tận hưởng khung cảnh bình yên chỉ có riêng hai người, ngón áp út của anh vẫn luôn mang theo chiếc nhẫn cưới như ban đầu mà chưa từng tháo ra, dù chỉ một lần.

Vài phút trôi qua, thấy cô vẫn nhìn lên bầu trời mà không thay đổi, Cao Anh Quân lặng lẽ ngắm nhìn cô. Là một người xa lạ nhưng lại khiến anh quan tâm từ đầu đến cuối, lúc nào cũng khiến anh phải để tâm đến dù chỉ là một hành động nhỏ.

Anh không biết mình đã rung động từ lúc nào, từ lúc sinh nhật của mẹ anh ư, hay là chuyến du lịch… Những thứ đó đã từng khiến anh suy nghĩ rất nhiều, nhưng dù nghĩ cũng không nghĩ ra, đành buông tay chịu trói.

Nhưng dù sao, giờ đây cô cũng ở bên cạnh anh rồi, anh không cần phải lo lắng những chuyện khác nữa. Điều khiến anh làm mãi mà không thấy chán, có lẽ là ngắm cô, anh chưa từng thấy chán.

“Anh anh! Nhìn kìa, bên đó pháo hoa lớn hơn nữa kìa!”

“Có sao? Để anh xem nào.”

Cao Anh Quân bật cười nhìn theo hướng cô, cô vẫn như lúc trước, vẫn cứ dễ thương như vậy.

Vài ngày sau, Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân cũng phải nói lời tạm biệt với ba mẹ của cô vì công việc của anh và còn một việc mà cô phải làm ở nước nhà, vậy nên dù rất muốn ở lại thêm với ba mẹ nhưng cô vẫn phải cùng anh quay về.

Ngồi trên máy bay, trong lòng cô dâng lên một sự lo lắng, dù biết mọi người đang hiểu lầm nhưng cô cũng không biết nên giải thích như thế nào để nhẹ nhàng nhất, cô cũng không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà lại khiến mọi thứ rối tung lên.

Cứ nghĩ đến khuôn mặt khó chịu, tức giận của bà nội là cô đã thấy rất buồn, biết bà là người rất khó tính nên cô nghĩ, lần giải thích này sẽ không dễ dàng như cô đã nghĩ.

“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau nghỉ ngơi đi, còn rất lâu nữa chúng ta mới để sân bay.”

“Em biết rồi.”

Cao Anh Quân nhìn cô thất thần cũng biết là cô đang nghĩ gì, chuyện này không phải lỗi của cô nên anh không muốn cô cứ phải lo lắng, bất an như vậy mãi được.

Lần này về chắc chắn cô sẽ nhận được không ít ánh nhìn khó coi nhưng anh không muốn cô phải trốn tránh mọi chuyện, cô cũng là người biết chuyện càng không thể mọi người hiểu lầm hơn.

Nhìn cô như vậy, anh lại càng thấy thương hơn rất nhiều, dù biết cô đã ngủ nhưng anh vẫn nhẹ nhàng thì thầm.

“Vất vả cho em nhiều rồi, cô vợ của anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play