“Mẹ à, hay cứ để cho bọn con ở đây cùng với ba là được rồi, mẹ và em cứ về nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ!”

Nguyệt Hương Lan nhìn thời gian cũng không còn sớm, cô có ý thúc giục hai người họ trở về nhà nhưng bà Ly nghe xong liền cau có, bà lắc đầu lên tiếng.

“Hai đứa mới là người cần nghỉ ngơi, đi đường xa về thì cũng đừng cố gắng giúp đỡ ta!”

“Bọn con là tuổi trẻ, sức khỏe còn dồi dào, làm sao yếu đuối như mẹ nói được!”

Nguyệt Hương Lan chống nạnh nhìn bà rồi lên tiếng nói câu chắc nịnh, bà Ly nghe vậy cũng chỉ đành lắc đầu ngao ngán nhưng bà vẫn không muốn về nhà, tình hình của chồng bà vẫn chưa được tốt, bà vẫn muốn ở lại bệnh viện cùng ông.

Nguyệt Hương Lan thấy tình cảm của ba mẹ vẫn nồng thắm như vậy thì nhẹ nhõm trong lòng, cô vẫn luôn mong cô cũng sẽ có một tình yêu như vậy…

Nửa đêm, mọi người trong gia đình đều đã chìm vào giấc ngủ say, Nguyệt Hương Lan ngã đầu ra sau mà ngủ, một bàn tay to lớn nhẹ chạm vào cô rồi thì thầm.

“Hương Lan, dậy đi, dậy đi!”

“Ưm… gì vậy?”

Nguyệt Hương Lan cau có mở mắt nhìn Lăng Khôi, nhìn đồng hồ giờ cũng đã khuya như vậy mà cậu còn muốn làm gì nữa đây.

“Chúng ta đi ăn đi, mình đói rồi!”

“Cậu đói thì ăn một mình đi, mình đang ngủ cơ mà!”

Nguyệt Hương Lan gạt tay cậu ra khỏi tay mình rồi nhắm mắt lại. Lăng Khôi thấy đãi không thể gọi cô dậy thì giả vờ như đã đi, miệng cố ý nói lớn vừa đủ để cô nghe thấy.

“Tiếc thật, mình mới tìm được một quán bán thịt gà rất ngon vậy mà cậu ấy lại không đi cùng mình, chán thật chứ!”

“Hả?”

Nguyệt Hương Lan nghe xong liền bật người dậy chạy đến chỗ Lăng Khôi, khuôn mặt tỉnh táo không có nét gì là buồn ngủ mặc nhìn cậu, Lăng Khôi mỉm cười nhìn cô như một chú thỏ có n vừa tìm được cà rốt.

Vì đã đánh thức được Nguyệt Hương Lan nên Lăng Khôi cũng phải đưa con thỏ háu ăn này đi cùng. Bên ngoài dù vẫn là đêm nhưng người qua lại vẫn không ít, những quán ăn về đêm lại vô cùng đắt khách nhưng lại chỉ tiếc rằng quán mà cả hai định vào lại không cho ngồi lại ăn.

Một bảng lớn để bên ngoài với dòng chữ “Chỉ bán mang đi chứ không bán ngồi ăn!” hiện ra trước mặt bọn họ.

Cả hai cũng chỉ đành cười gượng mà mua một phần ăn, lang thang trên đường phố, Nguyệt Hương Lan vừa đi vừa càu nhàu.

“Cũng tại cậu hết đó, làm mất giấc ngủ xinh đẹp của tớ!”

“Tại sao lại là tớ trông khi cậu là người chủ động đòi đi cùng? Tớ cũng đâu có biết quán chỉ bán mang đi đâu chứ, tốn vài chục ngàn rồi lại xách đưa qua đưa lại, nguội hết rồi thì ăn sao mà ngon!”

Lăng Khôi cũng có muốn vậy đâu chứ, chỉ là cậu nhớ trong đầu đã từng ăn quán này và quán bán thịt gà rất ngon nhưng lại quên mất quán không cho ngồi ăn mà chỉ nhận mang đi, một đêm tối mà hai con người không ngủ mà lang thang giữa đường phố, trên tay lại cầm một hộp đồ ăn.

Nguyệt Hương Lan cũng tỉnh cả ngủ mà cùng Lăng Khôi vừa đi vừa hóng mát, thật lòng đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác bình yên đến như vậy, đúng là không vì tuyệt vời hơn ở chính ngôi nhà của mình mà.

“Hương Lan, hay chúng ta tìm nơi nào đó để ăn đi, chứ đợi về bệnh viện thì chắc là nguội hết rồi!”

“Ừm, cũng được á, ở phía trước có một khu công viên chúng ta lại đó ngồi ăn!”

Nguyệt Hương Lan nghe đến ăn thì mắt lại càng sáng hơn, cô tung tăng chạy về phía trước mà không để ý, va trúng một người đàn ông cao hơn một cái đầu khiến phần trán cô ê ẩm.

Nhìn dáng người quen thuộc, Nguyệt Hương Lan chợt lạnh sống lưng mà không dám ngẩng đầu, Lăng Khôi ở phía sau cũng nhanh chóng nhận ra người đàn ông mà Nguyệt Hương Lan vừa va phải, cậu nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô rồi lên tiếng.

“Chủ nhà của cậu cũng ở đâu đó sao?”

Nguyệt Hương Lan nghe Lăng Khôi thì thầm thì da gà bất giác nổi lên, cô không nhanh không chậm ngẩng đầu nhìn lên. Cao Anh Quân cũng trùng hợp nhìn xuống, bốn mắt chạm nhau nhưng không phải cái nhìn yêu thương mà trong ánh mắt của Cao Anh Quân lại mang một chút khó chịu.

“Cảm phiền cậu có thể cho tôi nói chuyện với khách thuê nhà được không?”

Cao Anh Quân không nhanh không chậm lên tiếng nhìn Lăng Khôi, nhìn dáng vẻ lịch sự của anh, Lăng Khôi cũng không có ý kiến mà mà gật đầu rồi lướt qua.

Nguyệt Hương Lan cầu cứu không thành thì liền cúi đầu trong dám ngẩng lớn vì sợ anh sẽ mắng nhưng cô đã nghĩ quá nhiều, hành động sau đó của anh đã khiến cô rất ngạc nhiên.

Cao Anh Quân không nói lời nào mà nắm tay cô kéo đi đến một nơi vắng vẻ hơn, Nguyệt Hương Lan bị anh kéo thì lại càng lo lắng, Cao Anh Quân sau khi đã đưa cô đến nơi ít người hơn thì mới lên tiếng.

“Xem ra, cô nói dối cũng tài thật!”

“Anh nói gì vậy, tôi không hiểu.”

Nguyệt Hương Lan khó ngác nhìn anh.

“Dù biết cô đã có bạn trai nhưng tại sao cô vẫn phải làm tôi mất mặt vậy? Cô không thể cẩn thận hơn một chút sao?”

“Bạn trai? Anh nói cái gì vậy?”

Nguyệt Hương Lan càng nghe càng không hiểu, cô có bạn trai từ khi nào? Trong khi đó, người cô đang yêu lại là anh kia mà.

Cao Anh Quân bỏ ngoài tai dáng vẻ ngơ ngác của cô mà nhanh chóng vào thẳng vấn đề chính, nói cho cô hiểu lý do tại sao anh lại có mặt tại đây.

“Chuyện cô theo bạn trai đang làm ầm ĩ ở gia đình tôi, tôi đã nói với cô rất nhiều lần là phải cẩn thận rồi mà, cô sao lại không nghe mà còn muốn tôi phải đích thân đến đây để nói chuyện với cô vậy?”

“Nè! Anh nói chuyện cho đàng hoàng một chút, ai bắt ép anh đến gặp tôi đâu chứ!”

Nguyệt Hương Lan bị anh vô cớ la mắng thì liền cáu kỉnh, khuôn mặt ấm ức hiện ra trước mặt anh, bàn tay nắm chặt lại thành hình tròn, đôi mày nhíu lại tỏ ý không hài lòng mà nhìn Cao Anh Quân.

“Vậy tại sao tôi nói cô không nghe? Bạn trai cô…”

“Tôi có bạn trai từ khi nào? Anh nói cái gì vậy chứ!”

Nguyệt Hương Lan nghe anh nhắc đến hai từ ‘bạn trai’ thì liền nhanh chóng cắt ngang lời nói, nhìn khuôn mặt khó chịu của Cao Anh Quân thì liền ngao ngán, vừa lúc định rời đi thì Cao Anh Quân lại kéo lại, áp người cô vào tường, hai tay chặn hai bên rồi lên tiếng.

Giọng nói trầm xuống, không còn dáng vẻ dịu dàng như trước nữa, Cao Anh Quân trước mặt Nguyệt Hương Lan lúc này lại rất nghiêm túc và đầy sự tức giận.

“Tôi không muốn chuyện riêng tư của cô làm ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình của tôi, nhưng nếu cô muốn sống bên cạnh bạn trai của mình thì nhanh chóng kiếm tiền trả hết cho tôi đi!”

“Anh bị làm sao vậy, tôi làm gì có bạn trai!”

“Cô còn nói dối được sao? Chuyện rành rành ra trước mắt rồi, cô thừa nhận thì tôi cũng có làm khó cô đâu chứ!”

Nguyệt Hương Lan im lặng nhìn Cao Anh Quân, biết anh đang nóng giận mà nhất thời lớn tiếng nhưng cô lại thấy rất buồn, đôi mắt rưng rưng nhìn anh nhưng rồi lại nuốt ngược nước mắt vào trong mà dùng lực đẩy mạnh anh ra xa rồi lên tiếng đáp trả.

“Anh bị ù tai rồi à? Tôi nói tôi chưa có bạn trai, sao anh cứ khăng khăng tôi có bạn trai hoài vậy, bộ anh không thấy tôi rất khó chịu với điều đó sao!”

“Nếu không phải tại cô thì tôi sẽ không tin điều đó là sự thật…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play