Nguyệt Hương Lan lượn qua lượn lại trước mặt anh, lâu lâu lại lén liếc nhìn xem thái độ của anh có thay đổi hay không, cô lo lắng anh qua nghe được cuộc nói chuyện của mình và Lăng Khôi.

Cao Anh Quân dù rất muốn lơ đi nhưng cũng không thể làm được, anh hạ quyển sách xuống rồi nhìn cô, khuôn mặt nghiêm túc nhíu mày lại, anh không nhanh không chậm lên tiếng hỏi.

"Cô làm cái gì mà đi qua đi lại hoài vậy, bộ không thấy chóng mặt hay sao?"

"A! Tôi xin lỗi!"

Nguyệt Hương Lan giật mình rồi dừng tay, cô mím môi lên tiếng đáp. Cao Anh Quân lắc đầu rồi cúi xuống tiếp tục đọc sách, Nguyệt Hương Lan thấy vậy thì cũng bò lên giường rồi nhìn anh.

Cao Anh Quân bị ánh mắt của cô làm cho khó chịu, một lần nữa quay sang hỏi.

"Có chuyện gì thì cứ hỏi luôn, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi!"

Nguyệt Hương Lan thấy anh lên tiếng nói như vậy thì cũng không dám giấu câu hỏi trong lòng, cô mím môi rồi lên tiếng hỏi.

"Không biết lúc nãy, anh có nghe gì không?"

"Ý cô là gì, cứ nói rõ ra hơn đi!"

"Ý tôi là khi nãy anh có nghe thấy gì trong phòng này không?"

"Không! Bộ có gì sao?"

Cao Anh Quân nhìn cô rồi lên tiếng đáp, nhìn vẻ mặt bình tĩnh hơn bao giờ hết của anh, Nguyệt Hương Lan cũng không nghĩ ngợi mà tin tưởng.

Thấy anh hỏi thêm cô liền lắc đầu.

"À không, tôi hiểu vậy thôi!"

"Ừm!"

Nói rồi, cô liền nằm xuống giường vờ như đã ngủ, Cao Anh Quân nhìn tấm lưng đang quay về hướng mình mà thầm suy nghĩ, quyển sách trên tay cũng không còn thấy hứng thú.

Trưa ngày hôm sau, Nguyệt Hương Lan như đã hẹn với Lăng Khôi về buổi đi chơi thì cũng đã chuẩn bị xinh đẹp để cùng cậu ấy đi chơi, chân mang một đôi giày cao gót, cô bước từng bước chậm đi ra ngoài.

Vì đã chọn được điểm hẹn nên Lăng Khôi không xuất hiện ở trước cửa nhà, Nguyệt Hương Lan xinh đẹp trong chiếc váy hai dây hồng xinh xắn cùng mái tóc dài thẳng tắp đi đến trước một chiếc xe ô tô đã đậu được vài phút.

Lăng Khôi vừa thấy cô liền mỉm cười, nhìn cách ăn mặc đã thay đổi của cô, cậu thầm tán thưởng. Nguyệt Hương Lan mỉm cười rồi cùng Lăng Khôi vào xe, chiếc xe cũng nhanh chóng lăn bánh rời khỏi con đường.

Chiếc xe cứ lăn bánh hết chỗ này đến chỗ khác, Nguyệt Hương Lan lúc nào cũng vui vẻ khi ở cạnh Lăng Khôi, cả một ngày trời khiến cô vui không thể tả, những người xung quanh cũng thầm khen ngợi họ thật đẹp đôi.

Cao Anh Quân bỏ dở công việc đang làm mà lén lúc đi theo sau cả hai người họ, vì hôm qua vô tình nghe được cuộc điện thoại của Nguyệt Hương Lan nên anh thấy tò mò không biết hai người hẹn đi đâu, trong xung cũng rất khó chịu, nóng bức khi thấy cô vui vẻ cạnh người đàn ông khác.

Tưởng chừng chỉ dừng lại ở việc dẫn nhau đi chơi, nào ngờ Lăng Khôi lại hành động thân mật với Nguyệt Hương Lan, không hôn hít, không nắm tay, không ôm ắp nhưng nhìn cách cậu ta xoa đầu cô và nhìn cô trong lòng anh rất bức bối.

Đi theo cả một ngày trời thì cuối cùng cũng trở về nhà, mang trong người cảm xúc nóng như lửa, kiềm chế cả một ngày quả thật rất khó đối với anh, Cao Anh Quân chưa từng có cảm giác khó chịu,bức bối mà chỉ có thể nhìn mà không làm gì khác được.

Ngồi trên phòng chờ đợi, Nguyệt Hương Lan vẫn chưa hay biết chuyện gì mà tung tăng đi lên phòng, một đợt lạnh sống lưng khiến cô thấy rất lạ nhưng vẫn bước vào phòng, giật mình khi mình thấy khuôn mặt nhăn nhó lại của Cao Anh Quân.

Cô cởi túi xách ra khỏi người rồi đặt lên bàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh mà lên tiếng.

"Anh sao vậy?"

"Cô vừa đi đâu về?"

Bỏ qua câu hỏi của Nguyệt Hương Lan, Cao Anh Quân nhanh chóng lên tiếng hỏi, đôi mày vẫn nhíu lại mà nhìn khó. Nguyệt Hương Lan ngơ ngác nhìn anh, cô đáp.

"Thì tôi đi cùng với bạn, bộ ở nhà có gì sao anh?"

"Bạn thường hay bạn trai, sao cô không nói cậu ta là người yêu của cô đi."

Nghe cô nói cả hai là bạn, lòng anh lại càng thấy khó chịu hơn, những lần gặp Lăng Khôi trong vô tình đã khiến anh thấy không được tin tưởng, cũng vì những hành động có ý khiêu khích của cậu ta mà trong lòng anh dần dâng lên một cảm xúc mới.

Nguyệt Hương Lan bị anh nói cho cứng họng, cô ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lại nhìn anh, cô thở mạnh rồi lên tiếng.

"Anh nói vậy là sao, tôi không hiểu!"

Thấy cô vẫn còn giả vờ như không hiểu, Cao Anh Quân đứng bật người dậy rồi lên tiếng đáp lại.

"Cô với cậu ta ít gặp nhau lại đi, cũng đừng để cậu ta xuất hiện trước cửa của gia đình, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta khi đi cùng cô đâu, cô hiểu chứ?"

"Hả?"

Nguyệt Hương Lan khó hiểu nhìn anh, cả hai vốn dĩ chỉ là bạn bình thường nhưng qua lời anh nói, giữa cả hai đang có mối quan hệ mập mờ gì đó. Nhưng không để cô lên tiếng phủ nhận điều đó thì anh đã tiếp tục lên tiếng.

"Cô đừng mang những quy định trong hợp đồng ra đối chất với tôi, cô chỉ nên im lặng và làm theo là được, tôi sẽ xem xét rồi trừ nợ của cô!"

"Nè! Cậu làm như tôi nghèo khổ đến mức phải im lặng làm theo những lời anh nói sao, chẳng phải những quy định đó là do anh bắt tôi phải làm theo sao, giờ lại không gì đây?"

Nguyệt Hương Lan khó hiểu lên tiếng, đúng thật cô đang rất muốn im lặng cho qua nhưng khi nghe anh nhắc đến chuyện tiền bạc thì liền lên tiếng phản bác.

"Cô muốn làm theo quy định đúng chứ?"

"Đúng, đó là anh bắt tôi làm theo mà!"

"Được! Nếu cô đã muốn như vậy thì, tôi chính là quy định của cô! Cô nhắm cô theo kịp không?"

"Anh!"

"Không nói nhiều, lời tôi là quy định, cô buộc phải tuân theo!"

Nói rồi, anh liền cất bước ra khỏi phòng trước sự ngơ ngác, ngỡ ngàng của Nguyệt Hương Lan, khuôn miệng há hốc mà nhìn theo bóng lưng của anh rồi khuất dần mà đầy bất mãn, trong lòng thầm nghĩ.

"Anh ấy bị làm sao vậy chứ?"

"Sao lại vô duyên vô cớ mà nói vậy với mình chứ, đúng là khó hiểu thật mà!"

Nguyệt Hương Lan lắc đầu rồi đi vào phòng tắm, làn nước ấm kéo theo sự khó hiểu trôi xuống nước, Nguyệt Hương Lan như chìm trong những giọt nước ấm nóng, mát mẻ.

Bên này, Cao Anh Quân bực mình đi ra ngoài sân vườn, ngồi trên chiếc ghế gỗ trong ngôi nhà gỗ, anh ngồi nghĩ lại những lời mình đã nói, có lẽ vì trong những phút khó chịu mà anh đã hơi quá lời với cô.

Nhưng anh không thể chịu nổi cái cảm giác nhìn thấy cô vui vẻ cạnh người khác khi không có anh. Những cảm xúc cứ liên tục xuất hiện trong một khoảng thời gian gần đây khiến anh không thể ngủ yên từng ngày, ngày đêm cứ nghĩ đến cô.

Giờ đây biết cô đã có người yêu, lòng lại càng thêm khó chịu, bức rức đến lạ thường..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play