Mang theo những cảm xúc kỳ lạ, Cao Anh Quân một mình đứng ngoài sân, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến tâm trạng anh dần trở nên bối bời hơn tất cả.
Tay đặt lên ngực trái cảm nhận nhịp đập con tim, chỉ khi nghĩ đến Nguyệt Hương Lan là tim anh đập rất nhanh, từng cảm xúc xuất hiện trong lòng khiến anh phải hoài nghi rằng bản thân đã có tình cảm với cô, hay nói đúng hơn là yêu cô.
Nhưng vì là người ham công việc nên anh không để ý đến những cảm xúc trong lòng mà bỏ tất cả ra sau đầu, giờ đây ngẫm nghĩ lại, anh lại thấy cảm xúc này thật đặc biệt.
"Tình cảm trong lòng mình dành cho cô ấy thật sự là yêu sao? Chuyện này thật kỳ lạ."
Trước giờ anh chưa từng rung động bởi bất kỳ ai, đứng trước những hot girl xinh đẹp, những nàng mẫu với đôi chân dài thẳng tắp hay những cô nàng mang khí chất bất phàm, đanh thép cũng không khiến anh một lần rung động.
Nhưng Nguyệt Hương Lan lại khác, cô không có gì nổi trội cả, nhan sắc không được gọi là mỹ nhân nhưng lại mang một nét dịu dàng, đằm thắm tựa như nàng thơ, vóc dáng không đẹp chuẩn bị vòng nhưng vẫn tôn lên những người cong trên cơ thể.
Cũng vì những điều tưởng chừng như bình thường đó lại khiến anh rung động, anh không phải người lừa dối cảm xúc của bản thân nhưng anh cũng không phải người chỉ mới có một chút tình cảm đã nhận đó là yêu.
Nhìn lên bầu trời đen không sao, anh thầm nghĩ.
"Có lẽ tôi đã rung động trước cô nhưng không vì thế tôi nhận mình yêu cô, cứ để thời gian cho tôi biết tôi có thật sự yêu cô hay không."
Biết cô là người ngây thơ nên anh không muốn vì một chút tình cảm mà khiến cô phải đau lòng, trước mắt cô cũng đã có bạn trai, tình cảm nhỏ nhặt này anh chỉ nên giữ lại trong lòng.
Sáng ngày hôm sau, Nguyệt Hương Lan tờ mờ tỉnh dậy sau giấc ngủ say, vì men say vẫn chưa hết khiến đầu óc vẫn còn chút choáng váng, đôi mắt nheo lại nhìn xung quanh.
"Mình tự về phòng sao?"
Nguyệt Hương Lan gãi đầu, cố nhớ lại chuyện lúc nửa đêm, đồng tử mở to khi nhớ lại chuyện xấu hổ đó, đôi tai ửng đỏ mà thốt lên.
"Trời ơi! Xấu hổ chết mình rồi!"
"Phải làm sao đây!!"
Nguyệt Hương Lan chạy vào phòng tắm nhìn khuôn mặt bản thân trong gương, hai tay ôm má mà thở dài, nhìn đầu tóc rối bù và quần áo vẫn chưa thay, cô thầm trách bản thân vì đã uống cho say.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, cô tả hoả nhớ ra chuyện đã quên, lận đận chạy ra ngoài lấy điện thoại, nhìn thấy hôm nay là ngày mới nhưng tiền vẫn chưa chuyển khoản qua cho Nguyệt Hương Ánh, cô tự đánh vào trán của mình vì quên mất.
"Trời ơi, hôm qua say quá cũng quên mất chuyện chuyển khoản cho em ấy, giờ chắc có lẽ con bé đang ở sân bay."
Nguyệt Hương Lan bực dọc ngồi xuống giường, nhìn tin nhắn mà em gái đã gửi vào tối qua, cô lại cảm thấy có gì đó rất sai, đọc đi đọc lại tin nhắn mà em gái gửi, cô nghiêng đầu nghĩ.
"Mình đã chuyển khoản cho em ấy từ khi nào vậy, sao mình không nhớ ta?"
Nguyệt Hương Lan cố vặn ốc nhớ lại chuyện hôm qua nhưng lại không tài nào nhớ được cô đã chuyển khoản cho em gái, nhìn số tiền trong tài khoản đã bị trừ đi, trùng khớp với số tiền mà em gái còn thiếu.
Dù rất khó hiểu nhưng cũng đành cho qua, cô vừa hạ điện thoại xuống liền nhìn thấy Cao Anh Quân với khuôn mặt khó chịu đi vào, vừa định lên tiếng hỏi thì anh đã cầm cà vạt quay người rời đi.
"Anh ấy bị làm sao vậy?"
Dù không biết anh bị gì nhưng cô cũng không muốn mất nhiều thời gian chỉ để nghĩ ra lý do anh khó chịu, cô nhanh chóng dùng thời gian còn lại để thay đồ để đi làm.
Trôi qua 2 tiếng đồng hồ, Nguyệt Hương Lan theo thường lệ được Lăng Khôi đến đón, cô vui vẻ ngồi vào xe rồi cùng cậu đi đến nơi làm việc, trong xe cô mải mê xem điện thoại, cậu tập trung lái xe mà không để ý có một chiếc xe đang âm thầm theo sau.
Khi đã để nơi, Nguyệt Hương Lan chào tạm biệt Lăng Khôi xong rồi cùng đi vào quán, cô vui vẻ mỉm cười với những người khác. Chiếc xe ô tô màu đen đứng đậu ở đối diện, Cao Anh Quân nhìn sang quán thịt nướng mà cô vừa bước vào, âm thầm ghi nhớ tên quán rồi lẳng lặng rời đi.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, quán đông khách hơn thường ngày khiến số bàn dự phòng đều kín chỗ, buộc phải đi mượn thêm từ những quán ăn, quán uống khác. Vì số khách vào rất nhiều mà đám người Nguyệt Hương Lan làm mệt nghỉ, không có thời gian để dừng tay, nghỉ chân.
Hai cô gái cùng lúc đi vào khi một đoàn khách vừa ra, đôi mắt láo liên nhìn xung quanh quán, Hi Nhã nhanh mang menu đến và chờ gọi món.
Hai cô nàng chỉ qua chỉ lại cuối cùng cũng gọi xong món, Hi Nhã cúi đầu thu lại menu rồi đi vào trong căn bếp đưa cho Lục Trương, cả hai bắt đầu vào việc nấu nướng.
Nguyệt Hương Lan mệt mỏi nghỉ chân, Đức Huy hôm nay cũng vào phụ quán, thấy trán cô đổ mồ hôi liên tục, anh tốt bụng đưa khăn giấy cho cô.
"Lau mồ hôi đi rồi làm tiếp, hôm nay là chủ nhật nên quán đông hơn thường khác, ráng lên!"
"Dạ!"
Nguyệt Hương Lan nhận lấy chiếc khăn giấy rồi chấm mồ hôi trên trán, nghỉ mệt một chút rồi bắt đầu chạy việc tiếp, dù mệt nhưng cô vẫn rất vui, vui vì có thể tự tay mình kiếm tiền mà không phải chờ vào tiền của Cao Anh Quân.
Một ngày làm việc vất vả của Nguyệt Hương Lan khiến tấm lưng cô ướt sũng, lê thân thể đầy mùi vào trong phòng tắm, nhẹ nhàng ngâm mình vào bồn tắm, hơi nóng từ bồn nước bốc lên, Nguyệt Hương Lan nhẹ nhắm mắt lại, thưởng thức sự ấm nóng từ bồn tắm mang lại.
Ở bên ngoài, Cao Anh Quân cũng vừa hay về đến nhà, anh tháo lỏng cà vạt rồi ngồi xuống giường, nhìn đồ đạc trên giường cũng biết cô có ở nhà, anh thở dài rồi đi sang phòng làm việc riêng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT