Thời gian dần trôi, mọi người cũng có mặt đông đủ tại điểm đã định trước đó, Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân đến cuối cùng vì quán nước cách nơi đã chọn khá xa và còn là đi bộ nên mất không ít thời gian.

Điểm chọn lần này là một vườn hoa vô cùng rộng lớn với vô số những loài hoa khác nhau đầy màu sắc, chúng lộng lẫy với màu sắc riêng, nổi bật giữa từng khu riêng của nó. Nguyệt Hương Lan mê mẩn vườn hoa, chúng như một cánh đồng thu nhỏ giữa một hòn đảo lớn.

Những người phụ nữ khi nào đây đều yêu thích những loài hoa với ý nghĩa đặc biệt, bảng tên và ý nghĩa được đặt phía trước bông hoa đó, Nguyệt Hương Lan đi dạo xung quanh thì thấy một bảng tên của một loài hoa.

Loài hoa mang màu sắc trắng tinh khôi với phần nhụy màu vàng với những cánh hoa mỏng manh to điểm một màu trắng tinh khôi, bên dưới khung bảng tên còn có một dòng ý nghĩa đặc biệt của loài hoa xinh đẹp này.

'Anh Thảo - Primrose.

Mùa Xuân và Hoa Anh Thảo, yêu nhau như cặp đôi tình nhân.

Hoa Anh Thảo Muộn còn tượng trưng cho một tình yêu thầm lặng, dịu dàng về đêm.'

Chỉ miêu đó câu từ để diễn tả ý nghĩa của một loài hoa, nét dịu dàng trên từng cánh hoa, vẻ trắng xoá tinh khôi của màu sắc khiến chúng trong giống một tình yêu tuổi trẻ, khiến người khác phải hoài niệm.

Nguyệt Hương Lan đứng ngắm nhìn các bông hoa thật lâu, làn gió thổi nhè nhẹ khiến cánh hoa đung đưa theo chiều gió, nét dịu dàng của cô như hoà làm một với Anh Thảo, chiếc máy màu hoa nhí nhẹ nhàng cũng thật phù hợp với phong cảnh này.

Cao Anh Quân lặng lẽ đứng nhìn từ phía sau, sức hút của cô đối với anh không hoàn toàn lớn nhưng cũng khiến anh phải để mắt đến từng hành động, cử chỉ và lời nói. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt yên giấc ngủ của cô, anh lại vô thức thấy rất đáng yêu và xinh đẹp.

Vô thức anh bị cuốn vào vẻ đơn thuần đó, đứng mãi cũng chỗ cũng chỉ nhìn cô. Cao Bác Thiên ngẩng đầu nhìn về hướng Cao Anh Quân, nhìn thấy ánh mắt say đắm của anh đặt lên bóng lưng của Nguyệt Hương Lan, ông cười tươi, vỗ vai vợ mình.

"Bà nhìn kìa, thằng con trai quý tử của bà đang nhìn vợ nó kìa, y chang tôi với bà hồi trẻ!"

Anh Sương Y cũng nhìn theo hướng tay của ông, nghe ông nói vậy, bà cười ngại đáp.

"Ừm, nhìn tụi nhỏ trong hạnh phúc ghê he!"

Hai ông bà như có chuyện để nói, họ cùng nhau bàn tán chuyện của cả hai. Bên này, Nguyệt Hương Lan đang mải mê nhìn ngắm những bông hoa xinh đẹp thì Mộng Lệ Hoa đi đến, trên tay cô cầm một đóa hoa hồng được gói gọn gàng, xinh xắn.

"Chị hai, sao đứng đây một mình vậy?"

"À, chị đang đi ngắm hoa thôi. Mà bó bông này, em lấy ở đâu vậy, trông đẹp quá!"

Nguyệt Hương Lan bị bó hoa trên tay của Mộng Lệ Hoa thu hút, tay sờ nhẹ lên từng cánh hoa màu đỏ tươi, cánh hoa mềm mại khiến cô rất thích.

"Chị thích nó sao? Em được chồng tặng, em cũng không biết anh ấy lấy nó ở đâu nữa, nhưng chắc cũng gần đây."

"Vậy sao?"

Nghe vậy, cô cười nhạt rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh, vô tình nhìn thấy Cao Anh Quân cũng đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau khiến cô cảm thấy rất ngại.

Cao Anh Quân biết cô đã phát hiện anh đang lén lúc nhìn thì liền cúi đầu xuống, giả vờ đang nhìn ngắm những loài hoa. Nguyệt Hương Lan cúi đầu cười nhẹ, không hiểu tại sao, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác yêu thích, ngại ngùng khi bắt gặp anh đang lén lút nhìn trộm cô.

Mộng Lệ Hoa thấy cô kỳ lạ, tự nhiên khi không lại cười tủm tỉm một mình, Mộng Lệ Hoa vỗ vai cô, rồi hỏi.

"Chị sao vậy?"

"À chị không sao. Chúng ta đi dạo đi!"

Cả hai đi dạo quanh vườn hoa. Vườn hoa như một khung trời nhiều màu sắc, những con người nhỏ bé đua nhau chụp hình với chúng, những ý nghĩa đặc biệt lại khiến người khác cảm thấy hoài niệm.

Mọi người sau khi rời khỏi vườn hoa xinh đẹp đó thì tiến đến một khu vực khác, vì đi bộ trong thời gian dài khiến chân cô rất mỏi và nhức, Nguyệt Hương Lan ngồi xuống một chiếc ghế đá trước cổng khu trò chơi, bên trong có vô số những trò chơi đặc sắc khác nhau nhưng chân cô khá mỏi nên mọi người đã đi trước.

Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân ngồi lại trên ghế nhìn vào trong khu trò chơi, bên trong náo nhiệt, tiếng la hét xen xen lẫn tiếng hú hét, mọi người đổ xô vào những trò chơi kịch tính, cảm giác mạnh.

Nguyệt Hương Lan vừa mỏi chân lại vừa sợ cảm giác mạnh nên chỉ có thể ngồi ngoài vòng chơi. Cao Anh Quân cũng không hứng thú với những trò chơi như vậy, cả hai ngồi bên cạnh nhau không ai nói lời nào.

Không gian ồn ào ngoài tiếng la hét ra thì bọn họ chẳng đụng đến đối phương, Nguyệt Hương Lan thở mạnh, cúi đầu nhìn xuống đôi giày dưới chân mình, bụng nhỏ lại lên tiếng không đúng lúc, ngại ngùng, Nguyệt Hương Lan xoa bụng nhìn anh.

Cao Anh Quân vờ như không nghe thấy, biết cô ngại ngùng nên không hỏi đến, anh nhìn xung quanh tìm kiếm món đồ ăn vặt nào đó, ánh mắt vô tình nhìn thấy một chiếc xe bán thức ăn nhanh đậu cách đây không xa.

Cao Anh Quân quay sang nhìn cô, nói.

"Cô ngồi đây đợi tôi một chút, bên kia có bán bánh ngọt, chúng ta ngồi chờ họ ra chắc sẽ đói, tôi sang đó mua rồi về liền!"

"Được, vậy phiền anh mua dùm tôi một cái."

Cao Anh Quân không đáp lại mà đi về hướng đó, Nguyệt Hương Lan trong lòng lại có cảm giác ấm áp đến lạ thường, dù không biết nó xuất phát từ đâu nhưng hành động của anh lại khiến tim cô xao xuyến.

Nó không phải tình yêu, không phải sự thích thú bất chợt, chỉ đơn thuần có một chút cảm tình, thiện cảm tốt về anh. Trước đó, dù đã biết anh luôn đối tốt với cô, luôn âm thầm an ủi những lúc cô gặp khó khăn khiến càng lúc cô càng có cảm tình.

Tuy cuộc sống hôn nhân giữa hai người chưa quá 1 tháng nhưng cô cũng cảm nhận được rất nhiều sự ấm áp của anh, sự quan tâm lặng lẽ trong từng hành động và những thứ đó tạo cho cô một cảm giác an toàn, thoải mái khi ở cùng.

Dần dần thì thiện cảm cũng dần cao hơn, trái tim cũng vô thức hẫng nhịp lúc nào không hay, chính cô cũng chưa nhận ra được điều đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play