Nghe Mạc Sương nói "Không sao đâu", Trác Vi Lan cảm thấy hơi yên tâm, vừa đưa tay lên vỗ ngực thì đột nhiên nghe được nửa câu sau.
"Giả bộ đó."
Trác Vi Lan không nói nên lời, bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật ngốc khi lo nghĩ không đâu đi gọi nhân viên y tế. Lại nhìn Mễ Thấm đang nằm trong vòng tay của vợ cô ấy, nàng cảm thấy tất cả mọi thứ đều đã thay đổi - liều chết ôm chặt không phải vì sợ, tựa đầu trước ngực kia không phải vì sợ hãi, cắn môi rên rỉ cũng không phải vì khó chịu, hết thảy chỉ là chiêu trò để chiếm tiện nghi, tranh thủ sự đồng tình.
Cái thói 'ngựa quen đường cũ' này... Sao lại có chút quen thuộc thế này?
Trác Vi Lan quay đầu nhìn Mạc Sương, đúng như dự đoán thấy được dáng vẻ 'tiếu tựa phi tiếu'*, trên mặt đều viết "Tôi hiểu rồi" của vị đồng chí kia.
*tiếu tựa phi tiếu: nụ cười như có như không, không rõ tâm trạng đang vui hay giận.
"Là chị dạy cô ấy?" Cô hiểu ra nhất thời nhéo Mạc Sương.
Không thể chịu nổi tiến công đáng yêu, Trác Vi Lan cũng cảm thấy nàng dựa vào một biểu cảm mà phán đoán thì quá vô lý, tâm tư liền dao động, cái nhéo kia chuyển thành cầm tay, nàng bất giác vuốt ve vị trí bị nhéo trên cánh tay của Mạc Sương, sợ rằng ban nãy dùng sức lớn làm vợ mình đau.
Mạc Sương bị ngọt ngào làm phát run một chút, lần nữa thở dốc gợi đòn nói: "Kỹ năng diễn xuất kém của cô ấy kém như vậy sao có thể là tôi dậy được."
"..." Trác Vi Lan tức giận đánh xuống: "Chính là chị dạy!"
Nàng kích động một cái liền không khống chế được thanh âm, Mạc Sương sớm đoán trước được, không những trước đó đến gần nàng, mà còn đưa tay ôm nàng vào trong ngực dỗ: "Không có việc gì, đừng sợ.. "
Trác Vi Lan vùng vẫy một chút.
Nàng biết Mễ Thấm đang giả vờ, sợ cái đầu nhà chị!
Bên kia, Lục Vân Chiêu vuốt trán Mễ Thấm, sờ lên cổ tay cảm nhận nhiệt độ cơ thể, nhưng cô ấy không phải bên chuyên môn nên quả thực không thể nhìn ra, đành bất lực nhìn bọn họ: "Làm phiền hai người có thể hay không giúp đỡ một chút, tôi muốn mang chị ấy đi bệnh viện. "
Đến bệnh viện còn không phải sẽ bị lộ tẩy sao?
Trác Vi Lan trước kia bị Mạc Sương lừa gạt một hồi, hận nhất là giấu diếm việc sống chung, lập tức giãy khỏi cái ôm trong ngực, gật đầu một cái: "Được."
"Không cần..." Vừa đến gần, Mễ Thấm liền đúng lúc vừa "tỉnh", nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ là có chút không thoải mái, đi đến phòng chờ nằm một hồi là được."
Lục Vân Chiêu mặt mày lạnh xuống: "Chị còn phải tham gia dạ tiệc?"
"Không." Mễ Thấm ho khan vài tiếng, gạt đi vẻ mặt không hài lòng của Lục Vân Chiêu, ôm vợ đáng thương nói: "Ở đây có gió, tôi chóng mặt..."
"Này! Đừng giả vờ nữa!" Mễ Giai Manh đang ngồi trong xe, thấy bọn họ chị chị em em không ngừng, nàng liền nhảy xuống sải bước đi tới, vươn tay muốn kéo Mễ Thấm đang 'khó lòng nhúc nhích'.
Lục Vân Chiêu tức giận mà chặn con gái lại: "Con làm gì vậy!"
Nhìn thấy người nhà họ sắp đánh nhau, Mạc Sương bước nhanh tiến lên ngăn Mễ Giai Manh lại: "Đừng đánh, chúng ta cùng nhau đến phòng chờ đi."
"Đến phòng y tế!" Mễ Giai Manh nhìn chằm chằm, chỉ vào Mễ Thấm và nói: "Tôi muốn xem xem cô ấy có thể giả vờ được bao lâu!
Có đồng minh được mời đến bệnh viện của Mễ Thấm, Trác Vi Lan không vui chút nào, cau mày nhìn Mễ Giai Manh đầy ồn ào kia.
Nằm trên mặt đất là mẹ nuôi đã ở bên cô ta bao nhiêu năm, đứa nhỏ này sao lại không lo lắng chút nào, là do Mễ Giai Manh quá thông minh, nhất thời nhìn thấu được thủ đoạn của Mễ Thấm, hay là Mễ Giai Manh vốn dĩ không hề coi trọng Mễ Thấm, ngoại trừ đòi tiền thì cái gì cũng không quan tâm?
Nàng đang do dự thì người gác cửa ở cửa bên kia không xa bị giọng nói chói tai của Mễ Giai Manh gọi qua. Trước đó người gác cửa bị nhóm người các cô chặn lại không thấy được tình hình, giờ thấy một vị khách quý ngã xuống đó liền hoảng sợ, gọi tới mấy người khác hỗ trợ đưa Mễ Thấm đến bệnh xá giống như Mễ Giai Manh mong muốn.
Một đám người không ngừng hỗn loạn, Trác Vi Lan cũng không đuổi theo, lắc đầu cảm thán: "Giả bộ như vậy có ích lợi gì? Có một kẻ phá đám canh chừng kia, sớm muộn gì cũng bị bại lộ."
Mạc Sương cầm điện thoại gọi đi: "Tiểu Tôn, sếp của cô đang ở bệnh viện... Ừ, nhanh đến giải quyết."
"Mạc Sương!" Trác Vi Lan vừa nghe liền biết Mạc Sương đã gọi trợ lý đến giải quyết sự tình: "Chị còn giúp Mễ Thấm nói dối!"
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Sương nhếch miệng cười với nàng, kéo tay áo nàng thuận miệng khuyên: "Nếu Mễ Thấm bị phát hiện, Lục Vân Chiêu cả đời không tha thứ, quyết định ly hôn...đơn hàng của em phải làm sao đây?"
Trác Vi Lan sửng sốt, và sau đó phải thừa nhận rằng những gì Mạc Sương nói có lý.
Vừa rồi bị cảm xúc chi phối quá mạnh, nàng lập tức liền nhớ lại Mạc Sương bị theo dõi, cô chịu rất nhiều áp lực, khôi phục trí nhớ xong cũng không nói ra được, là nàng đã không kiềm chế được cơn nóng nảy của mình, không đợi Lục Vân Chiêu nổi giận liền bất bình trước, cũng quên luôn thân phận nàng vốn chỉ là một nhà thiết kế cấp thấp phụ thuộc vào cha bên A để kiếm cơm.
"Được rồi." Trác Vi Lan vừa nghĩ đến khả năng cây gậy thần tiên được sửa lại cẩn thận trên bản vẽ thiết kế có thể bị bỏ rơi, liền cảm thấy công sức của nàng đã bị hủy hoại, nàng tự an ủi chính mình, thà phá mười ngôi chùa còn hơn phá bỏ một cuộc hôn nhân, kìm nén những suy nghĩ bất bình của mình lại.
"Tại sao em lại tức giận." Trác Vi Lan thẳng thừng nói: "Chuyện gia đình mình em còn chưa quản lý tốt đấy."
Mạc Sương cười: "Không sao, tôi rất nghe lời."
"Haha." Trác Vi Lan liếc mắt một cái.
"Thấm Văn cũng rất nghe lời." Mạc Sương rất giỏi về khoản tìm bậc thang cho vợ mình xuống, thanh âm mềm nhũn lấy lòng cô: "Vợ à ~ tôi thật sự không có thông đồng với Mễ Thấm, đừng tức giận, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn... "
Mắt thấy có người từ cửa bên đi tới, Trác Vi Lan không có ý định gây rối với Mạc Sương ở nơi công cộng, vì vậy nàng tự mình kéo cô vợ dính chặt như keo đang nói nhảm vào tai nàng trở về.
Không phải là nàng không muốn dứt ra, mà là...dứt không nổi...
Trác Vi Lan chán ghét việc bản thân bị ăn đến gắt gao, một bên lẩm bẩm trong lòng một bên chịu đựng nụ cười xấu hổ mà lịch sự của nhân viên rồi quay trở lại hội trường, khi đến gần cửa ra vào, nàng dừng lại liếc nhìn Mạc Sương: "Bình thường một chút. "
Mạc Sương bỏ đi vẻ mặt bán manh đáng yêu, cánh tay lại vẫn túm chặt không buông: "Bình thường rồi nè."
"..." Trác Vi Lan thở dài và chậm rãi đi vào trong hội trường
Ngồi lại vị trí, nàng nhìn thời gian, phát hiện cũng đã lãng phí nửa giờ đồng hồ, màn trình diễn trên sân khấu cũng sắp kết thúc.
Trọng tâm của buổi dạ tiệc tập trung vào hai phần, một là thảm đỏ và hai là đấu giá. Cái gọi là màn biểu diễn dùng để bù giờ. Sau khi Mễ Thẩm biến mất, máy quay đã ngầm hiểu ý tránh vị trí trống, và phát trực tiếp phát sóng những gương mặt quần chúng ăn dưa quan tâm đến, đặc biệt quay cận cảnh đối với dàn khách quý, khu bình luận giống như khi đạn pháo, cũng không quan tâm người chủ trì đi đâu, đến lúc đó để cho nhân viên hậu cần thêm vài tấm hình liền xong chuyện.
Trác Vi Lan ngồi ở một nơi không bị chụp ảnh đến, theo thời gian liền trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Mễ Thẩm vẫn còn trống nói: "Chúng ta có thể bắt đầu đúng giờ không?"
"Có thể." Mạc Sương bình tĩnh phân tích cho nàng nghe: "Người chủ trì cuộc đấu giá là nhân viên của khách sạn Văn Hãn, còn có một giám định viên được mời đặc biệt, cho dù Mễ Thẩm thật sự ngất đi, cô ấy cũng phải ngồi dậy cổ vũ trước khi ngất đi.
Quả nhiên, Mễ Thẩm xuất hiện với sự giúp đỡ, người bên cạnh cô là Lục Vân Chiêu, người chưa bao giờ sẵn sàng đối mặt với giới truyền thông.
Sau nhiều năm không xuất hiện trước mắt công chúng, Lục Vân Chiêu vẫn bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, ôm chặt Mễ Thẩm, nhìn như keo sơn dính nhau, ân ái như cũ.
Tuy nhiên, Trác Vi Lan biết rằng đó là hành động bất đắc dĩ vì sợ Mễ Thẩm ngã xuống.
"Còn chưa bị phát hiện a." Cô đồng tình nhìn Lục Vân Chiêu: "Thật đáng thương, bị lừa gạt mà chẳng hay biết gì."
Mạc Sương lần này học được thông minh, không nói lời nào nghe nàng nói, khẽ bóp ngón tay nhắc nhở khi Mễ Giai Manh quay lại bàn bên cạnh.
Sau khi Mạc Sương chỉ ra tầm quan trọng của thiết kế, Trác Vi Lan kinh sợ không ít, và chỉ dám âm thầm suy nghĩ, đối với người trong cuộc giả vờ ngu ngốc không biết gì, đối với thăm dò của Mễ Giai Manh mỉm cười thân thiện, trong thời gian ngắn nhất đem giận giữ cùng bất bình ổn định xong
Chín giờ, Mễ Thẩm lên sân khấu theo lời mời của người dẫn chương trình, Lục Vân Chiêu ngồi ở chỗ cũ bình tĩnh quan sát, vẻ mặt thất thần, nở nụ cười yếu ớt thời điểm người khác quét mắt tới.
Trác Vi Lan không giỏi quan sát biểu cảm mà đoán ý, đối với biểu hiện này lại rất quen thuộc. Thời điểm nàng biết được từ bác sĩ tâm lý rằng tập tài liệu bị mất tích, bản thân cũng chết lặng như vậy, có cảm giác bất lực khi bị ngăn cách với bên ngoài, trên mặt mỉm cười với người khác nhưng trong lòng lại là mặt hồ phẳng lặng.
Nàng phải làm gì đây? Người vợ thân thiết nhất cứ như vậy đem cô ấy ngăn cách bên ngoài, cô ấy còn phải chịu ánh mắt của người khác - không biết gì về những gì đã xảy ra trước khi Mạc Sương bị mất trí nhớ, còn phải chịu những lời mắng mỏ gay gắt từ cha Mạc, Lục Vân Chiêu dù không thể nhìn thấy Mễ Thẩm mấy lần, nhưng bản thân cô ấy vẫn phải thể hiện như một người vợ ân cần và dịu dàng trước mặt khách khứa.
Trác Vi Lan càng nhìn càng thấy buồn thay, sự lo lắng về cuộc đấu giá từ từ tan biến, để lại cảm giác bất lực đọng lại nơi sâu thẳm nhất.
Nàng có thể bỏ qua quá khứ, cũng không tính toán nợ cũ với Mạc Sương, nhưng không thể nhìn một người giống họ vấp phải những sai lầm tương tự.
"Mạc Sương." Trác Vi Lan không chịu nổi nữa, quay đầu lại thì thào nói: "Chị nói Mễ Thấm đừng nói dối nữa được không?
Mạc Sương liếc mắt nhìn bàn tay run rẩy đang nắm chặt cánh tay của nàng, nhẹ nhàng bao lấy tay của nàng: "Được."
Cái vuốt ve chân thực nơi đầu ngón tay khiến Trác Vi Lan được an ủi dần dần bình tĩnh lại, uống một hớp nước lạnh để đầu óc tỉnh táo lại, cưỡng ép bản thân chú ý đến buổi đấu giá.
Nàng chuyển sự chú ý lên, đúng lúc nghe thấy Mễ Thẩm trên sân khấu thông báo: "Đây là lần cuối cùng tôi tham gia đấu giá hàng năm."
Có một sự náo động ở tầng dưới.
Mễ Thẩm mỉm cười, không nhìn lại bản thảo, tiếp tục bình tĩnh nói: "Đây là quyết định tôi đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Sự phát triển của thương hiệu F không thể thiếu được sự ủng hộ của các bạn, và tôi xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành. Cảm ơn mọi người, sau bao nhiêu năm, tôi đã học hỏi được rất nhiều điều, nhận thức sâu sắc nhất chính là tầm quan trọng của gia đình, thương hiệu F có 149 phong cách tập trung vào tình yêu và 28 tác phẩm kinh điển về gia đình được nhiều người yêu thích. Tôi đã từng quá tự mãn về những thành tích này mà bỏ bê tình yêu và gia đình của mình. "
Nói xong, Mễ Thẩm ngừng nhìn bản thảo, hạ cánh tay xuống, nắm chặt micro và nhìn chằm chằm vào Lục Vân Chiêu đang ở dưới sân khấu.
"Tôi muốn nói với vợ của mình, thật xin lỗi, tôi không nên lẫn lộn không rõ. Trong những ngày tới, tôi sẽ luôn đặt em và con gái mình lên trước."
Giới truyền thông dưới sân khấu rầm rộ chụp ảnh, Lục Vân Chiêu vẫn cười nhạt trước ống kính, bình tĩnh và trang nghiêm.
Mạc Sương nắm tay Trác Vi Lan mà không nói lời nào.
Tuy nhiên, Trác Vi Lan không thể không khịt mũi: "Thật lạnh lùng, cho dù nói ra, cô ấy cũng sẽ không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ vợ mình."
"Là tôi bốc đồng." Mạc Sương thở dài.
Trác Vi Lan mím môi, không kìm được cảm xúc dâng trào trong lòng, bắt tay Mạc Sương, xoay người nghiêm túc nói: "Mạc Sương, chị hứa với em một điều được không?"
Đối diện với ánh mắt của cô, Mạc Sương cong môi thành một nụ cười, trìu mến nói: "Tôi sẽ luôn ở bên em."
"... Ai cùng chị nói cái này? Trác Vi Lan đanh trượt cái tay đưa tới đòi ôm Mạc Sương: "Em muốn nói là, bất kể Mễ Thẩm như thế nào, chúng ta cũng sẽ làm ra chiếc gậy tiên nữ có được hay không? Đó thực sự là thiết kế tâm đắc nhất của em."
Mạc Sương buồn bã: "Ồ."
Thấy Mạc Sương không vui, Trác Vi Lan khẽ mỉm cười, đưa tay bóp má nàng dỗ dành: "Bé ngoan, tôi sẽ luôn ở bên em."
Vẻ mặt của Mạc Sương dịu đi một chút, nàng duỗi tay ra ôm cô vào lòng.
Sau khi tuyên bố sẽ từ chức và ở bên gia đình, Mễ Thẩm dự theo lẽ thường của chương trình mời khách quý, chính thức bắt đầu tổ chức buổi đấu giá. Món trang sức đầu tiên là tác phẩm của một nhà thiết kế được mời đặc biệt của thương hiệu F, khởi đầu khá tốt, bảng hiệu dưới sân khấu thường xuyên được nâng lên, giá cả cũng tăng theo.
Nhìn thấy cảnh tượng sinh động như vậy, Trác Vi Lan mơ hồ có mong đợi.
Liệu tác phẩm của nàng... được nhiều người thưởng thức như vậy không?
Phiên đấu giá diễn ra nhanh chóng. Một số nhà thiết kế không muốn làm từ thiện. Họ quyên góp tạm thời các tác phẩm của mình nhưng giá của chúng đã bị đội lên cao. Nàng tràn đầy hy vọng, cảm giác như mình sẽ được khẳng định như bao nhà thiết kế khác.
"Đừng căng thẳng." Mạc Sương nhẹ nhàng nói, khẽ duỗi ngón tay nàng ra một chút:"Đừng bóp đau chính mình."
Trác Vi Lan gật đầu lia lịa, mắt nhìn về phía trên bàn: "Xem ra món tiếp theo là của em. Em đặc biệt chọn sợi dây chuyền phù hợp với thẩm mỹ của công chúng nhất, mười triệu có vẻ thuận lợi nha..."
Nàng thầm nói, lễ tân bên dưới lấy đồ trang sức ra.
Chiếc hộp mở ra, Trác Vi Lan thở phào nhẹ nhõm, nàng thật may mắn, chiếc vòng cổ nàng chọn vừa vặn với ánh sáng sân khấu, đá quý toát lên vẻ rực rỡ huyền bí và cao quý, những góc độ khác nhau lại là một vẻ đẹp khác, những viên kim cương vỡ khảm vào chi tiết thật chói mắt, những đốm sáng vừa vặn.
Sợi dây chuyền này là thiết kế nàng từng lên báo đoạt giải, lọt vào danh sách nhưng không trúng thưởng, có công ty trang sức muốn mua, nàng nghĩ mình không thiếu tiền nên rất thích.
Cuối cùng, nàng cũng đợi đến bữa tiệc tối và muốn làm nó, nhưng phát hiện ra rằng viên sapphire mà mình hứa lúc đầu đã biến mất, nàng không thể dành thời gian để tìm một viên hiếm và đắt tiền khác, âm thầm thay thế nó bằng một tanzanite lớn hơn, hiệu ứng khác với ý tưởng ban đầu, nhưng tanzanite có ba màu, điều này tình cờ tạo ra hiệu ứng mơ màng mà nàng thích.
Nói như vậy, Trác Vi Lan vẫn cảm thấy thiết kế không đạt được hiệu quả lý tưởng, sau khi suy nghĩ, nàng đã từ bỏ các phương án khác, và định quyên góp nó để bán đấu giá trong bữa tiệc từ thiện.
Người dẫn chương trình bắt đầu đọc lời giới thiệu về sợi dây chuyền của nàng, dù không có giá trị bằng của ông chủ lớn khác nhưng cũng thành tâm hơn rất nhiều so với một số người để ý trên blog, giá khởi điểm là 100 ngàn.
Khi bắt đầu cuộc đấu giá, Trác Vi Lan nắm lấy tay Mạc Sương và nín thở khi chờ ai đó cầm một tấm biển.
Nàng chỉ đợi ba giây trước khi nhìn thấy người dẫn chương trình quay mặt về một hướng và hỏi: "Số 124...1 triệu."
Khắp nơi náo động, người không rõ chân tướng thở dài cái giá phải trả gấp mười, chuyên gia nhìn sợi dây chuyền trên sân khấu cười không nói một lời: Ngay cả chiếc vòng cổ bằng tanzanite của đạo cụ nổi tiếng trong phim cũng tầm giá này, làm sao một tác phẩm của một nhà thiết kế vô danh lại có thể nhận được sự đãi ngộ tốt như vậy?
Trác Vi Lan không thể nghe thấy tiếng thảo luận bên dưới, nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không biết nên phản ứng thế nào, chưa kịp định thần lại thì bàn tay của Mạc Sương đột nhiên siết chặt đến đau, nàng quay lại thì thấy Mạc Sương đang cắn môi dưới, nàng khó hiểu: "Mạc Sương, chị bị sao vậy."
Vẻ mặt Mạc Sương có chút kỳ quái, cô gượng cười gượng cười: "Bụng có hơi đau."
"Thật không?" Trác Vi Lan không có thời gian lo lắng về việc bảng giá tăng vùn vụt vì vợ nàng đang có chuyện: "Em đưa chị đến bệnh viện nhé?"
Mạc Sương lắc đầu: "Tôi uống chút nước nóng là ổn, đừng lo lắng cho tôi, em cứ xem cuộc đấu giá."
Trác Vi Lan lắc đầu: "Có gì hay mà nhìn, số 124 này ra tay một cái liền khiến người ghi nhớ bảng số, có bán hay không dù sao thì số tiền quyên góp sẽ không đến với chúng ta: "Nào, đến bệnh viện. "
Mạc Sương không thể chống lại nàng, liền rời khỏi bàn.
Đến gần phòng y tế, Mạc Sương đột nhiên nói muốn đi vệ sinh, kêu Trác Vi Lan đợi ở bên ngoài, Trác Vi Lan đồng ý, đang buồn chán nghịch điện thoại di động bên ngoài, vừa mở được trò chơi ra liền giật mình vì tin nhắn đột ngột gửi đến.
Số lạ: Người bán đấu giá là người được ủy thác mà Mạc Sương tìm kiếm.
Trác Vi Lan lúc đầu rất ngạc nhiên không thể tin được, sau khi xem xét cẩn thận, thầm nghĩ chuyện này quá kỳ lạ, nàng đẩy cửa nhà vệ sinh ra, định đi với Mạc Sương để nói chuyện đó với cô. Quỷ tha ma bắt, cô lại nhớ tới nội dung tin nhắn, rón rén từng bước, bước tới, nàng nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi chửi thề của Mạc Sương gần cửa.
"Có người ra giá như cô sao, từ 100 ngàn lên đến 1 triệu..." Mạc Sương hiển nhiên rất không vui: "Không phải cô còn ai nữa? Làm sao? Cô là số 108?"
Trác Vi Lan chưa kịp nghe xong đã tức giận chạy ra ngoài, đóng sầm cửa toilet.
"Vi Lan!" Mạc Sương vội vàng chạy tới,
Trác Vi Lan sớm có dự liệu, chỉ về phía Mạc Sương: "Đừng tới đây!"
"Tôi xin lỗi." Mộ Sảng đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đang tìm người bán đấu giá đề phòng..."
"Nếu không có người mua không dài mắt trả giá thì sao? Em phải cảm ơn chị!" Trác Vi Lan lửa giận bốc lên, cảm thấy mũi chua xót, ánh mắt ửng đỏ, tầm mắt trở nên mơ hồ trong nước mắt bản thân mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, vừa khóc vừa mắng không ngần ngại: "Chị vốn dĩ đã xem thường em!"
Mạc Sương sợ hãi, nhanh chóng bước tới lau nước mắt cho nàng.
Trác Vi Lan không cự tuyệt mà lạnh lùng nhìn Mạc Sương: "Em muốn về nhà."
"Được rồi, tôi đưa em đi..."
"Em không cần chị đi cùng." Trác Vi Lan càng nghĩ càng khó chịu: "Em cái gì cũng không biết, ngày nào cũng bị chị nói dối. Mới ban nãy em còn cảm thấy Lục Vân Chiêu thật đáng thương... Ha ha, đáng thương nhất vốn chính là em, chính mình ngu xuẩn lại không tự biết a!"
Mạc Sương nóng nảy, tiến lên muốn ôm nàng: "Vi Lan, đừng nói như vậy về bản thân, mọi chuyện đều là lỗi của tôi."
"Đúng, là lỗi của anh!" Trác Vi Lan đẩy mạnh Mạc Sương: "Lần này em sẽ không tha cho chị!"
Mạc Sương mất cảnh giác suýt đã ngã xuống, vội bám vào tường để ổn định cơ thể.
Trác Vi Lan cắn răng không nhìn, nhân cơ hội này xoay người chạy như điên, ra ngoài liền gặp phải một chiếc taxi trống khách, lên xe đóng cửa lại để cho tài xế lái một mạch, không thèm nhìn đến Mạc Sương đang khập khiễng đuổi theo.
——
Khi Mạc Sương về đến nhà, những gì cô có thể thấy là cánh cửa phòng ngủ chính trên tầng hai đóng chặt, Mạc Thẩm Văn đang ngồi vắt chân trên ghế sô pha cầm điều khiển từ xa và chuyển kênh.
"Chị trở về rồi." Mạc Thẩm Văn mang phong thái ông lớn vẫn dựa nguyên trên ghế salon, ánh mắt nhìn tới mang theo ý xem kịch vui cười trên sự đau khổ của người khác: "Vợ mẹ rất tức giận, đóng sầm cửa lại ngay khi cô ấy quay lại."
Mạc Sương hung hăng nói: "Chị biết."
"Lại làm sai cái gì?" Mạc Thẩm Văn hỏi.
Tâm tình không tốt, Mạc Sương sắc mặt không tốt trừng mắt nhìn Mạc Thẩm Văn, nhẹ giọng mắng: "Trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy?"
"Ừm, em là trẻ con, không nên nói nhảm." Mạc Thẩm Văn lấy điện thoại di động ra, chậm rãi bắt đầu hoạt động: "Vậy... Em cũng không cần nói cho chị biết người tiết lộ thông tin là ai.. "
"Mễ Giai Manh hoặc là em." Mạc Sương không chút nào bị dọa, bỏ lại một câu liền lên lầu.
Cô bước đến cửa nhẹ nhàng gõ cửa: "Vi Lan?"
Trác Vi Lan phớt lờ.
Mạc Sương gõ cửa hỏi: "Vi Lan, em ngủ chưa?"
Lần này, Trác Vi Lan đáp lại một chút, đập thứ gì đó lên cửa vỡ tung, phát ra âm thanh chói tai.
Mạc Sương thở dài bất lực, hắng giọng chuẩn bị phát ra giọng nói bán manh quyến rũ, cô hé môi liền nhìn thấy Mạc Thẩm Văn đang xách hai túi đồ đi ra khỏi phòng.
"Đến giúp chị." Mạc Thẩm Văn lấy ra một cuốn sổ tay học sinh. "Nhớ đền đáp."
Mạc Sương nhíu mày: "Em muốn làm gì?"
"Em nói cần phụ huynh ký tên, chị ấy nhất định sẽ mở cửa."
Mạc Sương nghĩ đây là một cách hay, liền giúp đi xuống lầu lấy túi.
Tất cả lớn nhỏ mười mấy túi, Mạc Sương và Mạc Thẩm Văn phân chia việc, tất cả đều được đặt ở cửa phòng ngủ chính, Mạc Sương là người tinh ý, cô thấy những chiếc túi nhỏ đều là nhãn hiệu của công ty Trác Vi Lan, những chiếc túi lớn đều có màu sắc rực rỡ, thanh nhựa phô trương, đã nhận được nó: "Cảm ơn em."
"Không cần khách sáo, em có yêu cầu." Mạc Thẩm Văn lấy ra hóa đơn ra hiệu. "Tránh ra, để em gọi người."
Mạc Sương ngoan ngoãn nhường chỗ, đột nhiên cảm thấy hôm nay việc tốt nhất chính là nói "Thẩm Văn ngoan".
Khi cửa mở ra, Trác Văn không ngạc nhiên khi thấy Mạc Sương cũng đang ở bên ngoài, nàng thay quần áo, đội mũ che đi vẻ xấu hổ, khàn giọng thì thầm với Mạc Thẩm Văn: "Kí tên ở đâu."
"Chị, xem qua một chút." Mạc Thẩm Văn trở thành một người chăm sóc rất có tư cách: "Ở đây có rất nhiều gậy thần tiên, cũng như đồ trang sức do chị thiết kế."
Trác Vi Lan nghi ngờ liếc nhìn xung quanh:"Em mua nó khi nào."
"Chị hỏi Mạc Sương một chút."
Trác Vi Lan liếc nhìn Mạc Sương đầy nghi ngờ.
Mạc Sương nhìn đôi mắt đẫm lệ và chóp mũi đỏ ửng của Trác Vi Lan, trái tim co quắp, cô không muốn cùng Mạc Thẩm Văn nói dối: "Đây là thứ Thẩm Văn mua để dỗ em, em ấy hy vọng hai chúng ta có thể giảng hòa với nhau"
Trác Vi Lan mím môi sờ sờ đầu Mạc Thẩm Văn: "Ký xong rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
Mạc Thẩm Văn đồng ý.
"Mạc Sương, vào trong rồi nói." Trác Vi Lan nói xong, xoay người vào phòng.
Mạc Sương thở phào nhẹ nhõm, đang muốn lướt qua Mạc Thẩm Văn, liền nghe tới một câu cảm khái như có như không.
"Chuyện này hay rồi đây."
"Đi ngủ, đem những thứ này cũng dọn về đi." Mạc Sương đem ra bộ dáng người mẹ ra lệnh.
Mạc Thẩm Văn ngoan ngoãn cầm lên, giao ra một cái túi trong đó: "Cầm, chiếc gậy xinh đẹp nhất"
"... Được rồi." Mạc Sương suy nghĩ khô khan, dỗ người không tốt lắm, tiếp nhận ý tốt bạn nhỏ.
Vào phòng đóng cửa lại, Mạc Sương đầu tiên nghe được là Trác Vi Lan tức giận "Hừ", liền bước đến gần: "Vi Lan, tôi sai rồi."
"Chị làm đúng một chuyện."
Mạc Sương ánh mắt sáng lên, cố gắng tìm cách nói tốt cho chính mình: " Đúng vậy, vừa rồi tôi không nói dối."
"Không phải." Trác Vi Lan liếc mắt nhìn lại: "Chị nhắc nhở em không nên ở đứa trẻ trước mặt gây gổ."
"..."
Trác Vi Lan nhận thấy thứ gì đó trong tay cô, bĩu môi: "Chị đang cầm cái gì vậy."
"Chiếc gậy tiên nữ xinh đẹp nhất." Mạc Sương hai tay dâng lên, mượn cơ hội này nhích tới gần: "Em nhìn một chút."
Trác Vi Lan không nói lời nào, lạnh lùng nhìn cô.
"Tôi giúp em cầm." Mạc Sương tinh mắt thấy, lập tức hành động như một cô hầu gái nhỏ thông minh theo lệnh của nàng, lấy nó lên từ chiếc hộp nhỏ nhất, đặt ở trên giường, để cho dòng chữ đầy xấu hổ bại lộ dưới ánh đèn
Mạc Sương lúng túng.
Chiếc gậy tiên nữ xinh đẹp nhất... là phiên bản dành cho người lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT