Trong mắt của Trác Vi Lan chỉ có Mạc Sương đang mặc trang phục gấu nhỏ dễ thương.
Khi bắt gặp ánh mắt của nàng, Mạc Sương chớp chớp mắt nở một nụ cười lấy lồng, múa máy vẩy tay với nàng, run đến nỗi đôi tai cũng đong đưa, cái mũ bị lệnh lộ ra vài sợi tóc xoăn, mềm mại dễ thương, khiến người ta muốn đưa tay qua nhào nặn một phen.
Trác Vi Lan hiểu rõ cái cảm giác chạm vào bộ đồ ngủ gấu nhỏ dễ thương này nhất, mịn màng mềm mại, còn có một cái đuôi tròn ở phía sau, dùng lục nhẹ bóp một cái là có thể làm cho Mạc Sương khẽ rầm trì mơ mơ màng màng.
Nàng hoàn toàn không có sức chống cự, quên mất mình đang tức giận, bất giác cong môi lên nở một nụ cười đáp lại Mạc Sương đang hóa thân thành một con vật dễ thương..
Mạc Sương rất vui mừng, hai tay giơ lên thành một hình trái tim, nhảy nhót cầu sự chú ý, không hề có một chút tôn nghiêm của Mặc tổng tập đoàn X.
"Ha." Trác Vi Lan bị chọc cười, nhưng nàng không muốn Mạc Sương nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của nàng, nên dời ánh mắt đi rồi che mặt lại, nhờ cái động tác này nàng mới phát hiện trong tay của nàng có một cái di động đã bị lãng quên một lúc lâu.
Dịch Tình cúp điện thoại, nhưng... Mạc Thẩm Văn đang ở trong phòng, mở rèm cửa ra là có thể nhìn thấy Mạc Sương đang hành động rất ngu ngốc.
Không hề có chút dáng vẻ của một gia trưởng! Trác Vi Lan bĩu môi, thành công tìm được lý do cho Mạc Sương lên lầu rồi vào cửa —— nàng muốn làm gương tốt cho em họ, đương nhiên nàng cũng không thể khiến cho Mạc Sương mất mặt.
Mạc Sương thấy đã được đến ân chuẩn nên gật đầu một cái, nắm chặt mũ sắp rơi, chuẩn bị vào phòng, cái đuôi nhỏ tròn tròn theo biên độ chạy lắc lư, như muốn dụ người ta bóp bóp vỗ về.
Trác Vi Lan không thể rời mắt được, trái tim run lên vì sự dễ thương này.
Mạc Sương tiến về phía trước rồi quẹo qua là nàng không thấy nữa, trong lòng mất mát, đem hết nỗi tức giận hồi nãy vứt hết sau đầu, đứng dậy mở cửa chuẩn bị nghênh đón Mạc Sương.
Hành lang lầu hai là một công trình kiến trúc có thể nhìn thấy từ đầu đến cuối, một khi nàng mở cửa ra, không chỉ nhìn thấy Mạc Sương đang bước nhanh lên lầu, còn bắt gặp được ánh mắt thâm thúy của Dịch Tình.
Tình thú của đôi vợ chồng bị bại lộ, Trác Vi Lan cảm thấy rất xấu hổ, bình tĩnh lại, nàng có chút kháng cự với bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ, không trông mong chờ đời Mạc Sương lên đây, để cửa đó rồi cúi đầu đi vào phòng.
Động tác của Mạc Sương rất nhanh, cách có vài giây đã theo sát bước chân nàng vào phòng.
Nghe thấy âm thanh trầm trầm của đôi giày hình móng vuốt gấu giẫm lên thảm, Trác Vi Lan rõ ràng biết Mạc Sương đang đến gần, cắn chặt môi, kìm nén ý muốn ôm lấy năn bóp, chạy lại đánh một đòn phủ đầu, "Vừa rồi chị làm cái gì vậy? Có biết xấu hổ không!" Mạc Sương không biết từ khi nào mới học được giọng điệu bất bình tủi thân, đáng thương trả lời, "Không biết, tôi chỉ muốn bà xã." "Chị..." Trác Vi Lan nhịn không được quay đầu lại, trừng mắt nhìn Mạc Sương muốn lên tiếng mắng, mới nói được một chữ thì không biết nói gì tiếp nữa.
Bình thường hay mắng "Không biết xấu hổ" cũng đã mắng rồi, bây giờ Mạc Sương thừa nhận mình không biết xấu hổ, hiển nhiên trình độ mặt dày vô sĩ đã đến mức độ kinh khủng rồi.
Nàng nghẹn nửa ngày, không tìm được từ nào khác nên đành bất đắc dĩ "Hừ" một tiếng.
Mạc Sương thấy nàng trầm mặc không nói gì nữa nên chớp lấy cơ hội, cẩn thận bước lên hai bước, một lúc sau được một tấc lại muốn thêm một tấc sáp lại gần, "Vi Lan ~" Trác Vi Lan theo bản năng muốn đẩy Mạc Sương ra, nhưng giơ tay lên lại sờ trúng bộ đồ ngủ gấu nhỏ mềm mại, nhìn qua cái mũ có hai cái tai gấu đang dựng đứng, cứ như thế không chút phản khánh, tùy ý để Mạc Sương ôm lấy nàng không buông.
"Tránh ra." Nàng chỉ có thể thể hiện sự phán kháng bằng miệng, đầu ngón tay nhấc lên, nhấc không được mới quấn chặt vào nhau.
Mạc Sương nghẹn họng đến đã ghiền, mềm mại cầu xin, "Vi lan, có chuyện gì thì cứ nói, đừng đuổi tôi đi..." "Bây giờ chị mới biết nói?" Trác Vi Lan nhân lúc Mạc Sương lên lầu đã suy nghĩ một lúc, trong lòng nhớ lại rất nhiều chuyện tủi thân, "Đã ba năm, chị nói với em được mấy câu chứ?" Mạc Sương lúng túng, cánh tay đang ôm lấy nàng nhất thời buông lỏng ra, "Thật xin lỗi." Trác Vi Lan nhân cơ hội đẩy cô ra, quay người lại đánh Mạc Sương mấy cái, "Cái gì mà nghẹn ở trong lòng, bị người ta theo dõi cũng không nói, đi khám bác sĩ tâm lý cũng không nói, còn trộm hút thuốc uống rượu, không chịu về nhà một tháng..." Nghe thế, Mạc Sương thấp giọng phản đối một câu, "Tôi không về nhà lâu nhất là 20 ngày, không tới một tháng." Câu tranh luận này không đúng lúc, không tính là một lỗi lớn, mắng nhiều một chút là xong.
Nhưng giờ phút này Trác Vi Lan hết sức mẫn cảm và yếu ớt.
Nàng vừa nghe thấy, cảm thấy tất cả nỗi uất ức trong lòng trào dâng, lồng ngực như bị nhồi nhét đến không thở nổi, bóp méo câu phản đối của Mạc Sương thành trình độ đến chết cũng không hối cải, cái mũi đau xót, hai mắt mờ mịt, nàng run rẩy để những giọt nước mắt rơi từng giọt một.
"Vi lan?" Mạc Sương hoảng sợ, luống cuống tay chân lấy tay áo lau nước mắt cho nàng.
Trác Vi Lan rất thích khóc, nhưng nàng chưa bao giờ khóc dữ dội như vậy, nước mắt tí tách rơi xuống má ướt đẫm ống tay áo của Mạc Sương, nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Mạc Sương, nàng cảm thấy rất hả dạ, lên giọng mắng một tiếng, "Chị còn có mặt mũi cãi lại!" "Tôi sai rồi." Mạc Sương run giọng nhận sai.
"Hu..." Trác Vi Lan gào xong liền nhũn người ra, không muốn đối mặt với Mạc Sương nữa, dùng chút sức lực cuối cùng hất bàn tay đang lau nước mắt cho mình ra, vùi đầu vào trong chăn khóc.
Nàng không thể biết mình đang khóc vì cái gì, chỉ biết rằng nàng đã bị đè nén quá lâu, phải khóc thật nhiều để trút giận cho xứng với bản thân đã vì sự lạnh nhạt của Mạc Sương mà sợ hãi đau khổ.
Mạc Sương không đi qua quấy rầy nàng trút giận, vuốt ve lưng của nàng qua lớp chăn bông, nhẹ nhàng ôm lấy nàng khi nàng mệt mỏi vì khóc.
Trác Vi Lan thút tha thút thít, lúc nàng cảm thấy bản thân sắp thở không nỗi nữa, một tia sáng mang không khí trong lành đi vào trước mặt nàng, nàng hít hít cái mũi, theo chiếc chăn bông Mạc Sương lột ra mà ngẩng đầu lên, không màng đến dáng vẻ chật vật của mình, trừng mắt qua, trút sự tức giận này của mình trước rồi lại nói.
Mạc Sương vén nhưng sợi tóc ra khỏi má của nàng, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
Trác Vi Lan hít thở không thông, cảm thấy động tác nhẹ nhàng chậm rãi của Mạc Sương lúc này đặc biệt khiến người khó chịu, đoạt lấy khăn giấy xì mũi, sảng khoái ngang ngược.
Mạc Sương vẫn không để ý đưa khăn giấy cho nàng, thậm chí còn giúp nàng lau mũi, vòng tay qua vai nàng, vỗ nhẹ vào ngực giúp nàng thuận khí.
"Làm gì vậy." Trác Vi Lan hất tay Mạc Sương ra, không khống chế được sức lực, đánh kêu lên một tiếng "bang" giòn vang.
Sau khi bị đánh một cái rất mạnh, Mạc Sương cũng không kêu đau, chỉ ngoan ngoãn trả lời, "Muốn làm cho em thoải mái hơn." "Hừ." Cảm giác tội lỗi khi đánh người khác của Trác Vi Lan chỉ thoáng qua trong giây lát, "Buông em ra." Mạc Sương hạ tay xuống, thu mình sang một bên để chờ lệnh.
Trác Vi Lan rất thông minh, cố ý không nhìn Mạc Sương để tránh mềm lòng, vén chăn lên bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Mạc Sương nhắm mắt đi theo đuôi của nàng.
Trác Vi Lan đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Mạc Sương đang ở cách đó hai bước, đầu cúi gằm xuống,rõ ràng là vẻ mặt đáng thương "Tôi biết sai rồi".
Nàng không bị lừa, nghiến răng cảnh cáo một câu, "Đừng tới đây." "Được." Mạc Sương nắm đầu ngón tay nói.
Trác Vi Lan xoay người đi vào phòng tắm, đóng cửa rồi khóa trái lại, xác định không có Mặc Sương mặc bộ đồ ngủ hình con gấu dễ thương đang cố ý tỏ vẻ đáng thương nữa mới yên tâm đi rửa mặt, khiến mình tỉnh táo lại khôi phục vẻ sạch sẽ, ngăn nắp.
Nàng không muốn nhanh như vậy đã phải đi ra ngoài đối mặt với Mạc Sương, nàng lấy một lọ kem dưỡng da mặt ra và chậm rãi bôi.
Trác Vi Lan không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng nàng đã sắp xếp lại mớ cảm xúc lộn xộn của mình, đứng lâu đến nỗi chân có hơi mỏi, nàng đặt lọ kem dưỡng da mặt xuống rồi đi ra ngoài, sau khi mở cửa liền nhìn thấy Mạc Sương đang chờ ở bên ngoài.
"Vi Lan." Hai mắt của Mạc Sương sáng lên, rất xứng với bộ đồ hình con gấu dễ thương đang mặc, nhìn sao cũng thấy giống như một con thú cưng cuối cùng cũng đợi được chủ nhân của nó.
Trác Vi Lan không trả lời, nhưng lại không tự chủ được mà thấy vui vẻ khi thấy Mạc Sương vẫn chờ nàng, ho nhẹ một tiếng rồi xụ mặt đi ra, không để ý người hầu nhỏ Mạc Sương đang ở phía sau.
Nàng cho rằng giường là một nơi nguy hiểm nên chọn ngồi xuống sô pha,vuốt tóc chỉnh lại kiểu tóc một chút, sau đó ngước mắt lên nhìn Mạc Sương đang đứng ở đối diện, "Chị khôi phục trí nhớ hết rồi?" "Ừm." Mạc Sương đáp.
"Vậy..." Trác Vi Lan mím môi, "Chị có thể nói thật cho em biết một năm qua đã xảy ra chuyện gì không." Mạc Sương không ngạc nhiên khi nàng hỏi như vậy, lập tức trả lời, "Một năm trước, tôi cảm thấy có người theo dõi tôi, liền nhờ một thám tử tư điều tra..." "Em không muốn nghe chuyện này, em muốn nghe rốt cuộc là chị nghĩ như thế nào." Trác Vi Lan ngắt lời Mạc Sương.
Mạc Sương không tức giận, nghiêm túc hỏi: "Tôi không biết bắt đầu từ đâu, em hỏi một câu tôi trả lời một câu được không?" "Được." Trác Vi Lan nhân cơ hội này, nói ra hết tất cả những lời cất giấu trong lòng, "Tại sao chị lại thờ ơ với em như vậy?" "Ngay từ đầu tôi nghĩ có người theo dõi mình nên không muốn liên lụy đến em, về sau không tra ra được kết quả, nghi ngờ bản thân bị ảo giác." "Đó là một năm trước!" Trác Vi Lan tức đến nghẹn lời, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào, không nghe được câu trả lời mà mình mong muốn cho nên lập tức hỏi lại, "Về mặt tình cảm em có thể tha thứ, nhưng chuyện lúc trước thì sao? Tại sao chị lại thay đổi? không nhớ ngày kỷ niệm của chúng ta, về nhà càng ngày càng muộn, luôn nói chuyện có lệ với em..." Mạc Sương lẳng lặng nghe nàng oán giận.
Trác Vi Lan nhìn thấy vẻ mặt vô tội này của cô, liền tức giận, vừa cầm điện thoại lục lại những nhật ký trước kia vừa cố gắng nhớ lại, thề sẽ tìm ra bằng chứng, tát vào mặt Mạc Sương để cho cô tỉnh lại. Những đã khiến cô tốn công vô ích rồi.
Nhật ký của Trác Vi Lan ghi lại toàn những lời phàn nàn về ăn ăn chơi chơi và công việc, nàng thất vọng khi thấy trong đó thường xuyên xuất hiện bóng dáng của Mạc Sương, mà những kí ức mơ mơ hồ hồ đó không thể thiếu cuộc sống ân ái hằng ngày của hai người.
Nàng phát hiện luận cứ của mình không đầy đủ.
Sau vụ bê bối mẹ bỏ nhà theo trai, Mạc Sương cùng nàng đi hưởng tuần trăng mật lần thứ, sau khi trở về, cô tập trung vào công việc, ban đầu cô không đứng vững trong tập đoàn X cho nên có một đoạn thời gian phải tăng ca thêm giờ.
Với lại lúc đó Trác Vi Lan mới vào công ty thiết kế, để có thể thành thạo phương pháp thiết kế thương mại hóa thị trường hóa càng sớm càng tốt cho nên cũng phải làm việc đến đêm khuya.
Cả hai đều rất mệt, Trác Vi Lan hiếm khi có ngày nghỉ thì lại thích ở nhà ngủ, nếu biết Mạc Sương đi làm, cũng sẽ theo cô bận rộn cả một ngày, xong ngày hôm sau Mạc sương vẫn có công việc những cũng sẽ đi hẹn hò với nàng.
Mạc Sương luôn hứa hẹn sẽ ở bên nàng mỗi khi nàng có ngày nghỉ, quả thật là "lạnh đạm" hơn thời mới yêu hồi đại học, nhưng hai người các nàng nổi tiếng là cứ luôn dính lấy nhau, khoa trương đến nổi da gà hơn cả những gì người ta đồn.
Sự thờ ơ chân chính bắt đầu là khi có ai đó theo dõi cô vào một năm trước.
Trác Vi Lan nhận ra nàng đã phóng đại lỗi sai của Mạc Sương, càng nghĩ càng thấy bất lực, tính đi tính lại vẫn là tự làm mình choáng váng, chột dạ nhìn Mạc Sương đang mặc bộ đồ ngủ hình con gấu.
Mạc Sương khẽ cười, ngoan ngoãn chờ nàng dạy dỗ.
Trác Vi Lan đột nhiên không muốn so đo xem ai sai ai đúng nữa, thở dài vỗ vỗ chỗ ngồi ở bên cạnh, "Chị ngồi xuống đi." Mạc Sương đi tới ngồi xuống, còn nhớ chỉ lại cái mũ của bộ đồ ngủ hình con gấu đang mặc, bảo trì dáng vẻ dễ thương của mình.
Trác Vi Lan bật cười, xoay người giơ tay lên, tùy ý sờ sờ xoa xoa, "Chà, cảm giác rất tốt!" "Còn một bộ đồ ngủ con thỏ nữa." Mạc Sương chớp chớp mắt, "Cái lần trước tôi mua cho em." Trác Vi Lan tặc lưỡi, gõ một cái vào đầu của Mạc Sương, "Đừng nói sang chuyện khác, em còn chưa nói xong đâu." "Ồ." Mạc Sương cảm thấy ảm đạm.
"Sau này đừng gạt em nữa." Trác Vi Lan nhớ lại cảm giác bất lực khi nghe người khác nói đến tình huống của vợ mình, không nén được mà cười khổ, "Em sẽ cố gắng trở thành một người trưởng thành, không cáu kỉnh nữa, không kéo chân của chị nữa." "Vi Lam, em đã làm tốt lắm rồi, là do tôi sai." Mạc Sương nắm lấy tay của nàng.
Trác Vi Lan không tin, "Đã đến lúc này rồi mà chị còn nói với em những lời trái lương tâm như vậy à." "Không phải lời trái lương tâm." Mạc Sương khẽ than, "Tôi không biết liệu chuyện theo dõi có có hay không, tôi cũng đã tìm thám tử, hỏi bác sĩ tâm lý, nhưng lại không bàn bạc với người thân cận nhất, tôi xứng đáng rơi vào kết cục này." Trác Vi Lan nóng nảy, "Cái gì mà xứng đáng? Chị là người bị hại!" "Em cũng vậy." Mạc Sương nhìn chằm chằm nàng.
Trái tim của Trác Vi Lan lệch một nhịp, khắp nơi toàn là cảm giác chua xót không thể diễn tả được, nàng tránh nhìn cô, cắn chặt môi không nói một lời.
"Vi Lan." Mạc Sương trịnh trọng hứa hẹn, "Sau này tôi sẽ không bao giờ gạt em nữa." Nghe thấy được lời hứa, Trác Vi Lan giương mắt nhìn lên, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Sương khi thề.
Mạc Sương trông có vẻ chân thành, nhưng...mặc bộ đồ con gấu dễ thương nên có chút hài hước.
Vì đạo hạnh không đủ nên Trác Vi Lan không thể nghiêm túc như Mạc Sương, nhịn cười kéo cái mũ của bộ đồ ngủ Mạc Sương đang mặc xuống, cố gắng muốn giảm bớt hiệu ứng buồn cười.
Không ngờ, Mạc Sương tóc tai bù xù, xứng với lấy lòng tươi cười, nở nụ cười nịnh nọt, cô mơ hồ giống như một tên nhị ngốc tử trong thôn.
"Ài!" Trác Vi Lan hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ tự tin diễn thuyết trước đây không lâu của, duỗi tay xoa xoa, "Sao lại trở nên nhiều như vậy... muốn đi khám bác sĩ à?" Ban đầu nàng chỉ muốn nói đùa mà thôi, nói được nửa câu thì nhớ đến lời dạy của ba nàng.
Mạc Sương từng nghi ngờ mình bị ảo giác, uống thuốc vô ích, nay đột nhiên lấy lại trí nhớ đoàn tụ với mẹ, quả thật là cô nên quay lại bệnh viện kiểm tra kỹ càng.
Đối mặt với nụ cười của nàng, Mạc Sương cũng suy xét một chút về đề nghị này, suy nghĩ một látrồi nói, "Quá một thời gian nữa đi. Bây giờ tôi đi bệnh viện sẽ khiến những kẻ có tâm đồn thổi, tốt hơn hết là cẩn thận một chút." "Không tốt đâu," Trác Vi Lan không cho rằng những lời đồn vớ vẩn quan trọng hơn sức khỏe, "Phóng viên không biết khi nào mới dừng lại, nếu tình trạng của chị lại thay đổi..." Mạc Sương nắm lấy tay của nàng, "Không chỉ có nguyên nhân này." Trác Vi Lan nhất thời cũng không để ý đến cái nắm tay đột ngột này, "Còn có gì nữa?" "Quan trọng nhất chính là..." Mạc Sương nhích tới càng lúc càng gần, nghiêm túc nói, "Tôi khôi phục kí ức, phải quay lại bàn giao từ chức, không thể ở bên em." Trác Vi Lan sững sờ, trong cơn mê man thì Mạc Sương ôm chặt lấy nàng, khi nhìn thấy nụ cười đắc ý khi chiếm được tiện nghi của Mạc Sương, thật không vừa mắt, nghĩ đến hai chữ "Từ chức" nên lười so đo với cô.
Nhưng nàng có chút không cam lòng.
"Này" Trác Vi Lan chỉ vào bộ đồ ngủ hình con gấu trên người của Mạc Sương, "Hôm nay chị mặc luôn cái này đi, không được phép thay." Mạc Sương đồng ý không chút do dự.
"Được." —— Vừa khóc vừa nói một hồi, Trác Vi Lan cảm thấy thể lực và tinh thần không đủ, nên yếu ớt vô lực chọn một cơm hộp, "Thêm một suất gà nướng, một ít bánh ngọt nữa... Dúng rồi, tiện thể chị đi hỏi xem Thẩm Văn và Dịch Tình xem họ có ăn không." Mạc Sương không than không thở làm người máy gọi đồ ăn, cầm điện thoại di động chờ chỉ thị, nghe thấy mình phải đi truyền tin cho hai người kia liền cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ con gấu trên người, "Tôi..." "Sao còn không đi." Trác Vi Lan không vui..
Mạc Sương nhận mệnh làm theo chỉ thị của nàng, một lúc sau, cô xụ mặt quay lại, khi đi tới trước mặt nàng, cô lại mỉm cười, "Thẩm Văn không ăn, Dịch Tình gọi cơm." "Được rồi." Trác Vi Lan nằm ở trên giường vươn vai, "Chị đặt đồ ăn đi." Nhìn thoáng qua vòng eo thon thả lộ ra ngoài của nàng, Mạc Sương ngoan ngoãn làm theo, đặt đồ ăn xong, thuận tay cầm cái chăn đắp lên cho nàng.
Chính xác là một chiếc chăn bông xù, cùng màu với bộ đồ ngủ hình con gấu.
Trác Vi Lan liếc mắt nhìn xuống, không hiểu sao cảm thấy cái chăn cuộn lại giống như Mạc Sương đang ôm lấy người nàng, liền ném ra, "Không có cái chăn nào khác à? Đắp cái này không thoải mái." "Trong phòng không có, dì Phương dì đặt nó ở chỗ khác." Mạc Sương nói, "Em chịu đựng một chút, tối nay đổi cả bộ." Thay cả bộ à...
Trác Vi Lan nhớ tới chiếc giường này vừa được đổi là do bọn họ làm quá mức, mặt nàng nóng bừng, ngồi dậy chỉnh lại quần áo, nàng không muốn ở trong phòng nữa, định tìm chuyện nghiêm túc khác làm, "Chúng ta vẫn nên đi khuyên Thẩm Văn một chút đi." Mạc Sương không phản đối, đưa tay ra đỡ nàng một cách tự nhiên.
Tay áo ướt nhẹp nên Mạc Sương đã xắn tay áo lênđể lộ ra cổ tay mảnh khảnh, đưa những ngón tay sạch sẽ và mảnh mai ra, dùng lòng bàn tay mềm mại ấm áp đỡ nàng.
Trác Vi Lan cũng đặt tay lên, cái tay vươn ra vừa vắn là tay đeo nhẫn, nhất thời sững sốt nhớ tới cái ngày mà nàng bước vào hôn lễ với sự chúc phúc của người thân và bạn bè, nhớ tới những năm tháng họ đã trải qua, nhớ tới Mạc Sương thích dùng tay du tẩu khắp thân thể trong đêm tối không có chút ánh sáng, bị cấn sẽ nhỏ giọng mắng bên tay nàng một tiếng.
Nàng đeo chiếc nhẫn bên tay phải thường dùng sinh hoạt, một là do thói quen, hai là nàng muốn cho bản thảo có ý nghĩa đặc biệt một chút, để có thể chạm đến trái tim, khơi nguồn cảm hứng..
Bây giờ thì sao...
"Hừ." Trác Vi Lan cảm khái xong liền nổi lên ý xấu, "Chúng ta định chế thêm một cặp nhẫn góc cạnh rõ ràng hơn đi." Mạc Sương nhìn nàng một cái, vẫn cười như cũ nói, "Được." Trác Vi Lan suýt chút nữa cho rằng ký ức của Mạc Sương vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không nhớ rõ một số luật chơi.
Nhưng mà, câu tiếp theo của Mạc Sương nói là —— "Sử dụng các công cụ để bù đắp cho việc thiếu kỹ năng không đủ à." Sắc mặt của Trác Vi Lan lạnh lùng, mặc kệ Mạc Sương, một mình đi đến phòng cho khách, gõ cửa một cái, "Thẩm Văn?" Trong phòng không có phản hồi.
Trác Vi Lan không bỏ cuộc mà thử vài lần, chẳng những không có gì mà còn bị Dịch Tình châm chọc, "Cô không cần lãng phí thời gian, cứ việc nói thẳng đi." "Thẩm Văn, ra ăn cơm được không?" Trác Vi Lan kiên nhẫn khuyên bảo, "Chị bảo đảm chỉ ăn cơm thôi không nói chuyện, sẽ không đề cập đến chuyện đó làm phiền em, en ăn một chút gì đi, nhịn đói không tốt cho dạ dày của em đâu." Nàng liên tiếp nói vài câu, Mạc Thẩm Văn mới miễn cưỡng đáp lại một câu, "Không đói bụng!" Sự kiên nhẫn của Trác Vi Lan kết thúc ở đây.
Nàng cũng không phải là người quá nóng nảy, biết rõ nhịn một bữa cũng không đến mức chết đói, ngăn cản Mạc Sương mặt lạnh đang muốn giúp đỡ, "Bỏ đi, buổi tối lại đến khuyên." "Được." Mạc Sương cố ý không để ý tới ánh mắt cười như không cười của Dịch Tình, thẳng lưng đem vợ sải bước xuống lầu, nếu thay bộ quần áo đó ra, khí thế của cô chắc là giống như mang theo thiên quân vạn mã.
Đáng tiếc là Mạc Sương vẫn đang mặc bộ đồ ngủ hình con gấu.
Trác Vi Lan nhịn cười, cảm thấy rất sảng khoái khi trả thù được chút ít.
Cơm hộp được giao tới rất nhanh, Dịch Tình xuống lầu lấy một phần rồi quay lại ăn cơm, dáng vẻ như muốn thủ sẵn ở cửa đến cùng.
Trác Vi Lan đang có chút cảm động, thì bỗng nhiên nhận ra cách ăn của Dịch Tình không đúng lắm.
Dịch Tình ăn sườn heo chiên giòn, hương vị rất thơm, có lực xuyên thấu rất mạnh, cùng với nước sốt đậm đà đã tạo mùi thơm cho cả hộp cơm hộp mang đi. Từ lầu một lan đến khắp lầu hai, Dịch Tình cảm thấy được vẫn chưa đủ, cầm lấy quạt quạt, hướng về phía khe cửa của phòng khách, không biết là đang làm cho nguội bớt hay là đang phát tán mùi.
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Trác Vi Lan đang ăn cơm trưa liền cảm thấy mùi thơm đó thật hấp dẫn, cảm thấy nếu Mặc Thấm Văn đang ở trong phòng cho khách nếu ngửi thấy chắc chắn sẽ không thể nói ra câu "Không đói bụng".
"Đừng lo lắng, ăn đi." Mạc Sương đưa đùi gà đã xé xong cho nàng.
Trác Vi Lan mỉm cười nói nhỏ: "Em không lo lắng, em đang xem kịch." "Xem kịch?" "Xem xem một cánh cửa có thể ngăn nổi mùi thơm hay không" Trác Vi Lan nói cho Mạc Sương nghe, "Xem xem Mặc Thẩm Văn có thật sự nhịn đói nổi không." Mạc Sương khẽ cười, "Dịch Tình quạt mùi qua khe cửa như vây, mùi chắc có thể bay vào." "Đúng vậy nha... Dịch Tình đang muốn dụ Thẩm Văn đi ra hả?" Trác Vi Lan sờ sờ cằm.
Mạc Sương không để ý lắm, "Dụ dỗ?" "... Ăn cơm đi." Trác Vi Lan bị dẫn đi lạc đường, không muốn suy nghĩ lung tung nên tập trung vừa ăn vừa xem kịch.
Dịch Tình có rất nhiều chiêu trò, phát hiện quạt không hiệu quả, cô ấy lập tức thay đổi phương thức, ăn một miếng rồi miêu tả.
"Làm không tệ, ngoài giòn trong mềm, cắn một phát rất giòn, bên trong không có hơi nước dư thừa, toàn là nước thịt hơm ngon..." Trác Vi Lan không biết Mạc Thẩm Văn có phản ứng gì hay không, nhưng nàng nghe thấy, cảm thấy nồi cà tím mình gọi không ngon nên rầu rĩ bỏ đũa xuống, muốn đi lên bắt Mặc Thẩm Văn lại, dạy dỗ một trận.
Chủ đề là: Đừng chọc tức Dịch Tình.
Định lực của Mạc Thẩm Văn không đủ, hơn nữa quyết tâm của cô ta cũng không vững vàng, cô ta mở ra cửa phòng đi ra, trừng mắt nhìn Dịch Tình một cái.
Trác Vi Lan vui vẻ, "Thẩm Văn, xuống đây ăn chút gì đi." Mạc Thẩm Văn đồng ý, đi xuống lầu, không nói lời nào lau tay, gắp một phần gà nướng bắt đầu ăn, cắt ba miếng đã giải quyết xong cái đùi gà còn cãi bướng, "Em không đói bụng, chỉ là không muốn mấy người lo lắng mà thôi." Trác Vi Lan mệt mỏi và không muốn tranh luận với một nữ sinh cấp hai về một vấn đề vô nghĩa như vậy, để lưu lại mặt mũi không bị mất mặt, nàng đưa nước trái cây qua, sau khi nghĩ xong, nàng miễn cưỡng đưa cho Mặc Sương một cái đùi gà đã xé.
Nàng muốn trở nên trưởng thành, thì phải học cách chăm sóc hậu bối.
Mạc Sương hoàn toàn không hiểu được "sự trưởng thành" của nàng, cô chỉ cảm thấy Mạc Thẩm Văn đã thu hút sự chú ý của vợ mình, điều này khiến cô lo lắng, cười lạnh một tiếng.
Mạc Thẩm Văn cũng không phải đèn cạn dầu, cô ta ngước mắt lên đánh giả Mạc Sương đang mặc bộ đồ ngủ hình con gấu, cười tủm tỉm phản kích.
"Thật là, chị họ ngốc, tất nhiên là em phải biết điều một chút rồi." Trác Vi Lan xấu hổ, nhỏ giọng nói, "Nếu không đi thay ra đi?" Mạc Sương hoàn toàn không biết xấu hổ, và khịt mũi, giọng điệu vừa ấu trĩ vừa đắc ý:"Em không có vợ, em không hiểu đâu." ## săn sóc Một câu nói của Mặc Sương khiến căn nhà hoàn toàn yên tĩnh.
Dịch Tình đang ở trên lầu cũng ngoảnh mặt làm ngơ, Mạc Thẩm Văn đang ngồi đối diện dừng ăn, ném đũa xuống, Trác Vi Lan không biết làm sao cũng quay đầu lại, trợn mắt há mồm nhìn cô, sửng sốt đến mức không nói nên lời.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Mạc Sương, cô cũng không quan tâm, bình tĩnh nắm tay vợ mình, liếc xéo Mạc Thẩm Văn một cái, rồi kết thúc bằng một lời nói kiêu ngạo.
"Hừ."... Hừ cái gì mà hừ! Trác Vi Lan không biết nên cười hay nên khóc, sâu sắc nhận ra rằng bộ đồ ngủ gấu mềm mại mang đến cho Mạc Sương không chỉ vẻ dễ thương tự nhiên, mà khiến não của cô úng nước.
Nàng phải chừa chút mặt mũi cho vợ của mình, cho dù trong lòng đang âm thầm châm biếm, Mạc Thẩm Văn đang ở độ tuổi bốc đồng, không biết thu liễm chút nào, bày ra vẻ mặt khinh thường, "Quả nhiên là rất ngu ngốc." Mạc Sương lấy lại cái đùi gà.
"Ai hiếm lạ." Mạc Thẩm Văn không giấu được lời nói, thì thào nói một câu, lấy chọn một túi sủi cảo chiên với ba loại nhân, hai cặp cánh gà, một ly đồ uống size vừa, một phần lớn mì xào thịt heo băm và bánh kem sữa phô mai, cầm lấy thật chắc rồi xoay người chạy lên lầu.
Trác Vi Lan xem đến trợn mắt há hốc mồm, Mạc Sương cũng không phản đối, nhún nhún vai nói, "Dù sao cũng là Dịch Tình gọi." Mạc Thẩm Văn dừng lại một lúc, sau đó lại tăng tốc độ, đi đến bên cạnh Dịch Tình bên thì thả chậm tốc độ, hai mắt nhìn cô ấy, ngón tay cầm túi đồ ăn càng siết chặt.
"Không có gì." Dịch Tình nói một câu.
Mạc Thẩm Văn liền yên tâm thoải mái cầm một túi ăn đi vào phòng.
"Hài." Không quan tâm đến quá trình như thế nào, Trác Vi Lan cảm thấy Mạc Thẩm Văn chịu ăn đã là một kết quả tốt rồi, vỗ vỗ ngực thả lỏng ra, "Thẩm Văn chịu ăn là tốt rồi." Mạc Sương nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Em cũng phải ăn." "Em gần no rồi, ăn thêm một cái bánh kem là được... Dịch Tình, ở đây vẫn còn bánh kem, cô chọn trước đi." Trác Vi Lan thấy túi bánh kem có chút trống rỗng, quyết định tiếp nhận cái kết Mạc Thẩm Văn đã tùy hứng đoạt mất thức ăn.
Dịch Tình lắc đầu, "Tôi không ăn." "A?" Trác Vi Lan cảm thấy tiếc nuối, "Nếu không tôi lại gọi thêm một phần bánh kem phô mai?" Dịch Tình đứng dậy đi xuống lầu, đi tới trước mặt nàng giải thích, "Tôi gọi giúp Mạc Thẩm Văn." Trác Vi Lan ngạc nhiên, sau đó trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, "Cô..." "Nhiệm vụ của tôi là đảm bảo an toàn cho tính mạng của Mạc Thẩm Văn." Dịch Tình trầm giọng nói tiếp, "Nếu cô ấy tự sát, chết đói, nhiệm vụ của tôi coi như thất bại, tôi càng phải chú ý hơn." "..." Trác Vi Lan thu lại cảm xúc, trong lòng cảm thấy có chút muốn nghẹn chết, ăn một quả dâu tây mà không thèm nhíu mày, khi cắn vào thì nước trái cây trào ra, nàng nếm được vị ngọt có chút chua gãi đúng chỗ ngứa, cảm thấy mọi lo toan đều tan biến trong hương vị thơm ngon.
Nàng nuốt nước bọt, quay đầu nói với Mạc Sương, "Cảm ơn." "Không cần." Mạc Sương cười híp mắt, trên đầu lộ ra một đường vòng cung đáng yêu của cái tai gấu.
Vợ mình biến thành rất đáng yêu nha... Trác Vi Lan nghĩ trong lòng, khóe miệng bất giác nhếch lên, hoàn toàn quên mất mình đang nói với ai và đang nói cái gì, cô giơ tay nhéo má của Mạc Sương.
"Tâm trạng của Mạc Thẩm Văn đã ổn định, các người chú ý nhiều hơn một chút, tôi đi đây, ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đi học." Dịch Tình tàn nhẫn cắt ngang ánh mắt trìu mến của các nàng.
Trác Vi Lan định thần lại, lúng túng vò đầu bứt tóc, "Ừ, được." "Hẹn gặp lại." Dịch Tình nói, "Ông Mạc, bà Mạc." "..." Nụ cười lịch sự của Trác Vi Lan không thể giữ được nữa.
"Tạm biệt." Mạc Sương thay nàng trả lời.
Trác Vi Lan nhìn Dịch Tình đã đi xa, có một cảm giác vi diệu "Bảo mẫu đi rồi, để lại một đám trẻ con các nàng tự mình chơi" không thể nói nên lời, nghiến răng hạ quyết tâm, "Không được, em phải lấy ra dáng vẻ của gia trưởng! Không ăn nữa, ta gọi điện thoại nói chuyện với thầy Lâm một chút." "Vi Lan" Mạc Sương kiên nhẫn thuyết phục, "Bây giờ là giờ ăn, em ăn bánh kem trước đi đã?" "Em không đói bụng!" Trác Vi Lan vội vàng đứng lên, thể hiện nghị lực của mình bằng cách đứng thẳng lên.
"Thầy Lâm có lẽ cũng đang ăn." "..." Trác Vi Lan không nói nên lời, đột nhiên héo rũ, ngoan ngoãn ngồi trở lại trên sô pha.
Mạc Sương mỉm cười hài lòng, muốn đút nàng ăn bánh một lần nữa.
"Để em tự ăn." Trác Vi Lan cầm lấy dĩa bánh và nĩa, mượn đề tài, "Sau này chị đừng ở trước mặt Mạc Thẩm Văn tú ân ái, em ấy còn nhỏ, sẽ bị chúng ta dạy sai." "Dạy sai cái gì?" Trác Vi Lan liếm liếm kem ngọt ngào dính trên khóe môi nói, "Dạy em ấy yêu sớm." Mạc Sương cười, "Không cần chúng ta dạy sai." "Cái gì?" Trác Vi Lan nghe được ám chỉ, "Thấm Văn yêu sớm rồi?" Mạc Sương không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Cố ý mua điện thoại di động cho Ngũ Tiểu Mạn chắc là tình cảm giữa bạn học với nhau." Trác Vi Lan không có tâm tình ăn bánh nữa, đặt nĩa xuống, cầm điện thoại di động gọi cho thầy Lâm.
"Vi Lan..." Mạc Sương lại muốn khuyên.
"Tan học đã được 40 phút, nếu em còn không gọi, thầy Lam sẽ đi nghỉ trưa." Trác Vi Lan hạ quyết tâm, đầu óc sáng lên, thay vào đó là tìm cớ đuổi Mạc Sương đi.
Mạc Sương thở dài, thu dọn những hộp cơm đóng gói lộn xộn trên bàn.
Thầy Lâm trả lời điện thoại rất nhanh, bối cảnh ồn ào, "Xin chào." "Xin chào, có phải là thầy giáo Lâm không ạ?"" Trác Vi Lan cố làm ra một giọng nói nhẹ nhàng nhất, "Tôi là chị gái của Mạc Thẩm Văn, tôi có chút việc muốn hỏi thầy." Mặc Sương đang thu dọn đồ đạc sang một bên, động tác dừng lại.
Thầy Lâm cười tủm tỉm nói, "Ngài hỏi đi." "Thẩm Văn hôm nay về sớm, nói là đã xin nghỉ, ở rường học đã xảy ra chuyện gì sao?" Thầy Lâm thở dài, "Trường chúng tôi vừa rồi có một hoạt động, có phóng viên tới phỏng vấn, bảo vệ đã sơ suất nên để cho một số người có ý đồ xấu xông vào phòng học quấy rối bạn học Mạc Thẩm Văn. Nhưng ngài yên tâm, chúng tôi đã đuổi người đi hết rồi, tuyệt không sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai." Trác Vi Lan nghe thấy lời bảo đảm của thầy Lâm, tâm trạng của nàng càng nặng nề hơn.
Đúng lúc này, một giọng nói vui vẻ vang lên qua điện thoại, " Thầy Lâm, chuẩn bị cắt bánh kem đi." "Cắt bánh kem?" Trác Vi Lan nghi hoặc.
Thầy Lâm cười, "Hôm nay là sinh nhật của bạn học Ngũ Tiểu Mạn, các bạn trong lớp đã tổ chức tiệc sinh nhật cho em ấy, đang chuẩn bị cắt bánh kem." Trác Vi Lan đột nhiên hiểu tại sao Mạc Thẩm Văn leo lên cửa sổ và chạy ra ngoài bất chấp nguy hiểm: Mạc Thẩm Văn cũng muốn chúc mừng, nhưng Dịch Tình vì bảo vệ em ấy cho nên chắc chắn sẽ đi theo. Với việc có thêm một vệ sĩ mặt lạnh và nghiêm nghị, bữa tiệc sinh nhật có lẽ sẽ có nhiều điều thay đổi, khiến các bạn trong lớp không thể cười vui vẻ được.
"Vậy sao..." Trác Vi Lan bất đắc dĩ nói, "Ngài đi trước đi." Tất nhiên thầy Lâm sẽ không vì chuyện cắt bánh kem mà có lệ nàng, ôn nhu nói, "Làm gia trưởng, tôi hiểu rõ sự lo lắng của ngài. Tôi đã nói chuyện với Thẩm Văn rồi, em ấy ngại bày tỏ suy nghĩ trong lòng của mình, luôn nói là mình không sao. Tôi cảm thấy em ấy là một đứa trẻ thông minh mẫn cảm, cứ ép hỏi em ấy một cách mù quáng sẽ chỉ khiến em ấy chán ghét. Như vậy đi, bình thường chúng tôi sẽ để ý đến em ấy nhiều hơn một chút, từ từ lấy được lòng tin của em ấy, sau khi tìm được thời điểm thích hợp lại thảo luận sâu về những vấn đề này với em ấy." Trác Vi Lan cảm thấy điều này cũng có lý nên gật đầu, "Được." Nàng không có kinh nghiệm giao tiếp với giáo viên, vừa rồi thấy người khác thúc giục nên lo lắng, không dám quấy rầy thầy Lâm lão sư quá lâu, sau khi nói vài câu thì vội vàng cúp điện thoại, sau đó nầng cảm thấy rất bối rối không biết phải làm gì, nếu không làm gì đó thì lại không cam lòng, cầm chiếc điện thoại trên tay đi đi lại lại trong phòng khách.
"Vi Lan, em xem này." Mạc Sương thừa dịp lúc này vứt hết mấy cái hộp rỗng trên bàn, đặt gà nướng và bánh kem ngay ngắn lại, vươn tay nắm lấy nàng rồi nói.
Trác Vi Lan liếc mắt nhìn qua một cái, nhìn thấy trên bàn đã sạch sẽ hơn rồi, ngoài ra còn có một Mạc Sương rất ngoan ngoãn nhìn rất thuận mắt.
Hai mắt của Mạc Sương sáng ngời, như là đang chờ nàng khen ngợi một câu.
"Oa, thật gọn gàng nha." Trác Vi Lan rất nể tình.
Mạc Sương rất vui, đè lại nếp gấp của mấy cái hộp, hận không thể làm mọi thứ thật hoàn hảo vô khuyết.
Trác Vi Lan nhìn đến mức cảm khái.
Nàng vẫn có kinh nghiệm dỗ trể con, đúng không? Có chút tự tin, Trác Vi Lan muốn lên lầu tìm một ít đồ trang sức kiểu dáng tinh xảo rất được các cô gái trẻ yêu thích, trò chuyện với Mạc Thẩm Văn một lúc, phải biết gãi đúng chỗ ngứa, cho dù Ngũ Tiểu Mạn tlà bạn cùng lớp hay bạn gái thì cũng phải một chủ đề để tăng cường mối quan hệ.
Kế hoạch của nàng kế hoạch đã được thực hiện không tệ, nhưng một điểm mấu chốt đã bị bỏ sót.
"Vi Lan." Mạc Sương nhìn nàng bước đi, rầm rì đi theo, "Em đi đâu vậy?" Trác Vi Lan quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy dáng vẻ chớp chớp mắt của Mạc Sương tủi thân đến không chịu được, rất xứng với bộ đồ ngủ hình con gấu như một đứa bé chưa cai sữa bắt người khác phải chơi cùng, thoáng chốc nàng không còn tự tin để đi dỗ Mạc Thẩm Văn nữa, âm thầm buồn bực: Thôi bỏ đi, Mạc Thẩm Văn không hư hỏng giống như vị Mạc tổng này, em ấy đã là một đứa trẻ trưởng thành.
—— Sau khi ăn xong bữa trưa, Mạc Thẩm Văn ra khỏi phòng một lần nữa, cầm túi rác trong tay đem đi vứt, xoay người nói với Trác Vi Lan, "Ngày mai em sẽ đi học lại." Trác Vi Lan cảm thấy nhẹ nhõm, tạm thời gác lại những rắc rối của Mạc Thẩm Văn phiền, suy nghĩ về một vấn đề lớn khác.
"Mạc Sương, ngày mai chúng ta đi bệnh viện đi." "Hả?" Mạc Sương đang cố gắng chỉnh lại cái tai con gấu, đáp lại nàng bằng một giọng mũi cho có lệ.
Trác Vi Lan lập tức lôi mũ của cô xuống, xoa xoa mái tóc mềm mại của Mạc Sương, "Nhất định phải đi! Đã lâu rồi chị chưa đi tái khám? Nếu tai nạn xe cộ có di chứng gì thì làm sao đây?" "Không có." Mạc Sương nắm lấy tay của nàng, chơi đùa với ngón tay, "Bây giờ tôi rất ổn." Trác Vi Lan nhanh chóng rút tay về, híp mắt, thay đổi giọng điệu hung hăng hỏi: "Chị có đi hay không!" Mạc Sương thấy nàng nghiêm túc, hai tay trống không, suy nghĩ một chút rồi rất thức thời mà gật đầu.
"Như vậy còn được." Trác Vi Lan vừa lòng gật đầu, "Bây giờ chị gọi điện thoại hẹn giờ sớm nhất đi. Chúng ta đi sớm về sớm, cố gắng đừng ở ngoài lâu." Mạc Sương nghe theo, lấy điện thoại ra khỏi chiếc túi có sẵn hình bầu dục ở trên bụng của bộ đồ ngủ.
Trác Vi Lan vừa nhìn thấy đã muốn bật cười, vươn tay vỗ về, không chỉ cảm thấy bề mặt mềm mại mà còn phát hiện ra từng đường cong trên cơ thể Mạc Sương qua lớp áo.
Mạc Sương vốn đang gọi điện thoại không để ý đến nàng, sau khi đặt lịch hẹn với y tá xong mới rảnh rỗi bắt lấy tay của nàng lôi kéo.
"A!" Trác Vi Lan không đoán được cô sẽ dùng chiêu này, nghiêng người lao tới, đụng phải lồng ngực của Mạc Sương, còn có thể nghe thấy rõ ràng bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ. Nàng hơi bực bội, nghĩ không thể chỉ có một mình nàng chật vật, quá tiện nghi cho Mạc Sương rồi, liền đẩy Mạc Sương ra phía sau.
Nệm nâng đỡ trọng lượng của hai người, nó chìm xuống nhẹ nhàng rồi lại bật lên một chút.
Mạc Sương nằm nghiêng đầu, những sợi tóc xoăn chỉa ra tung tóe như vừa mới bị nổ tung, cơ thể của cô run lên theo độ đàn hồi của tấm đệm, bởi vì bản tính cẩn thận nên bất giác mà nhìn sang bên cạnh, không giấu được vẻ hoảng sợ, cũng không giấu được sự thư thái sau khi nhìn mình thấy cách xa mép giường.
Bị cảnh tượng này làm cười đến không ngừng được, Trác Vi Lan hít một hơi, nhéo nhéo mặt Mạc Sương, cười tủm tỉm nói, "Lần sau em sẽ trực tiếp đẩy chị xuống, dám hay không dám." Mạc Sương vòng tay ôm chặt nàng, "Dám, muốn rớt cũng phải rớt cùng nhau." "Chị..." Trác Vi Lan đang định mắng, nhưng lại bị nụ cười của Mạc Sương đánh bại, thầm nghĩ không nên chấp nhặt với người không biết xấu hổ, hừ lạnh một tiếng, "Buông tay." Mạc Sương buông ra, bàn tay yếu ớt lại trượt xuống vuốt ve.
"Chậc." Trác Vi Lan bội phục, chống tay ngồi dậy, "Sau này chị đừng tùy tiện động tay động chân nữa, em sẽ tức giận." Mạc Sương cũng nói theo, "Động khẩu được không?" "... Không được!" Trác Vi Lan tức giận, trừng mắt nhìn cô một cái.
Mạc Sương mím môi lại, chọc chọc cánh tay của nàng, sốt sắng phát ra tiếng mũi nhẹ nhàng, hai mắt phiếm nước, giống như có điều muốn nói, cũng giống như đang đáng thương cầu xin tha thứ.
Trác Vi Lan xem thế là đủ rồi, "Sao chị lại biến thành như vậy chứ." "Hả?" "Trước kia thì muộn tao, hiện tại thì..." Trác Vi Lan ngập ngừng nửa ngày, vẫn dùng từ ngữ không thích hợp chút nào mà nàng cho rằng rất hợp. "Minh tao." "Em không thích như vậy?" "Cũng không phải, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện yêu đương." Trác Vi Lan xụ mặt.
Mạc Sương chống cằm nhìn nàng, thực hiện sự dễ thương đến tột cùng, "Tại sao chứ?" "Lúc trước chị đã làm nhiều chuyện quá đáng, em không thể quên được." Trác Vi Lan nói xong, sau đó lại nói thêm một câu, "Chị đừng nói xin lỗi, có nói trăm lần ngàn lần cũng vô dụng." "Đước, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh." "Hành động gì?" Trác Vi Lan xem như cũng biết sợ, theo bản năng dịch dịch vị trí ra.
Mạc Sương bật cười, "Em yên tâm, tôi sẽ không cưỡng ép em." "Ha ha." Trác Vi Lan trợn mắt, muốn đưa ra mấy cái hạt dẻ, nhưng khi nàng nhớ lạiphát hiện mỗi lần không chống cự đến cùng đều bị Mạc Sương ăn sạch sẽ, không kìm được mà có chút hối hận —— Lúc Mạc Sương mất trí nhớ, nàng nên nắm bắt cơ hội, làm chủ cuộc đời mình.
Mạc Sương chú ý tới Trác Vi Lan khẽ cắn môi dưới, đại khái hiểu được sự vướng bận của vợ mình, đúng lúc nhẹ giọng nói: "Vi Lan, em hãy tin tưởng tôi, được không~" Giọng điệu cầu xin nhẹ nhàng nghe thật êm tai, Trác Vi Lan được nếm thử một chút tư vị được làm chủ, suýt chút nữa không nhịn được cười, che mặt ho nhẹ mới kìm lại được vẻ mặt ngọt ngào không có tiền đồ, ra vẻ thanh cao, "Được thôi, cho chị một cơ hội nữa." "Cảm ơn vợ." Khi mất trí nhớ gọi là vợ, khi tú ân ái cũng gọi là vợ, có phải bây giờ đã trở thành cách xưng hô hàng ngày? Trác Vi Lan đã quen theo bản nằng đáp lại bằng một tiếng "ừm".
Khóe môi của Mạc Sương cong lên thành một nụ cười mãn nguyện, ánh mắt dừng lại trên người của nàng, nhìn chằm chằm nàng đến không biết chán hay mệt, như thể nàng là người duy nhất còn sót lại trên thế giới này, một câu trả lời thôi cũng làm cô phấn khích như vậy.
Trác Vi Lan nhìn đến mức trái tim đập lệch một nhịp, ngượng ngùng quay đi chỗ khác.
Cưới nhau lâu như vậy mà vẫn không ngán.
Thật là... Không ghét được.
—— Ngày hôm sau, các nàng dậy sớm giống như Mạc Thẩm Văn, Trác Vi Lan tập trung đi vào phòng khách, nói một tiếng, "Thẩm Văn, em không cần mua bữa sáng, ngày hôm qua dì Phương làm mấy cái bánh bao, hâm nóng lại rồi ăn đi." Mạc Thẩm Văn không cảm kích, "Các chị ăn đi, đừng để ý đến em." "Chúng ta không ăn, phải đi bệnh viện tái khám một chút." Tay đang thu thập cặp sách của Mạc Thẩm Văn dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, "Bị bệnh à?" "Xem như đi khám sức khỏe tổng quát đi." Trác Vi Lan nhìn thấy Mạc Thẩm Văn lo lắng thì có chút vui mừng, "Không sao đâu, có chuyện gì chị sẽ nhắn tin cho em." "Ồ." Mạc Thẩm Văn cầm cặp sách bước ra ngoài, không nói lời nào.
Trác Vi Lan chịu đựng sự khó chịu khi bị tát một cái vào mặt lạnh, mỉm cười chào tạm biệt, "Đi đường cẩn thận." Mạc Sương vừa thay quần áo đi ra từ trong phòng, nhìn thấy bóng lưng lãnh đạm không chút phản ứng của Mạc Thẩm Văn, cau mày mắng một câu, "Mạc Thẩm Văn, Vi Lan nới tạm biệt với em kìa." Mạc Thẩm Văn dừng bước chân lại, quay đầu lại cười với Trác Vi Lan một cái.
Trác Vi Lan rất vui vẻ, nhìn bóng dáng đeo cặp sách của Mạc Thẩm Văn đã đi xa, không nhịn được mà cảm khái: Nàng và Mạc Sương là một người thì ôn nhu một người thì nghiêm khắc, phân công rất chính xác, thật sự có chút giống như đang nuôi dạy con cái.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Mạc Thẩm Văn đi rồi, cảm giác phảng phất về một gia đình ba người cũng biến mất.
"Vợ ơi," Mạc Sương đã trở thành một người sẽ chết nếu không được nắm tay của nàng trong chốc lát, ngoắc lấy ngón tay của nàng đung đưa qua lại, "Nhìn tôi." "..." Trác Vi Lan thu hồi tâm tư lại, dẫn Mạc Sương đang cầu xin sự chú ý đến bệnh viện.
Nhìn thấy cổng bệnh viện, vẻ mặt của Mạc Sương càng nghiêm túc hơn, nhưng sự hưng phấn của Trác Vi Lan lại tăng lên.
Tối hôm qua vì để đến bệnh viện cho nên nàng chuẩn bị rất nhiều: Bảo dì Phương làm sandwich,học cách hâm sữa rồi gọi điện hỏi thăm cụ thể về việc khám sức khỏe, phải làm những gì, lúc nào thì được ăn bữa sáng, phải chú ý nắm rõ những chuyện đó trong lòng bàn tay, thừa dịp Mạc Sương tắm rửa, tua nhanh để xem một bộ phim kinh dị về bệnh viện, khắc phục nỗi sợ hãi và cảm giác choáng váng với máu, kim tiêm và áo blouse trắng.
Trác Vi Lan định bày ra dáng vẻ của một người vợ ôn nhu săn sóc.
Khi đến bệnh viện, các nàng được sắp xếp đi lấy máu trước, Trác Vi Lan không chút sợ hãi, giúp Mạc Sương vén tay áo lên, cởi áo khoác ra, lẳng lặng đứng ở bên cạnh chờ đợi.
"Em có thể đứng ở bên đó chờ tôi." Mạc Sương chu đáo nhắc nhở.
Trác Vi Lan lắc đầu, rất có tự tin mà nói, "Em không sợ." Sau khi nói xong, nàng nhìn chằm chằm vào cây kim phản chiếu một chút ánh sáng nhức nhối như muốn chứng minh bản thân.
Các bước lấy máu rất đơn giản, mạch máu của Mạc Sương đã tương đối rõ ràng không cần lo lắng lắm, y tá nhanh chóng tìm được mạch máu, chuẩn bị đâm kim vào. Trác Vi Lan nói là không sợ, nhưng nàng vẫn bất giác nín thở khi nhìn thấy cảnh tượng thực sự, bàn tay nắm chặt quần áo, đôi mắt hơi nheo lại.
Trác Vi Lan hối hận đã cam đoan.
Nàng... Vẫn rất sợ nha! Mạch máu của Trác Vi Lan không rõ ràng, mỗi lần nàng ssi lấy máu là một khảo nghiệm đối với y tá và đối với chính mình, nhìn thấy hành động của y tá, ký ức đau buồn cũng hiện ra, diễu võ dương oai trước mặt nàng.
Nàng cảm thấy khoảnh khắc bị kim đâm vào, cơ thể của nàng run lên.
Nhưng mạnh miệng nói ra rồi, Mặc Sương không khỏi quay đầu nhìn lại, không biết đang nhìn cái gì...
Trác Vi Lan không dám nhắm mắt, căng da đầu cười với Mạc Sương cười, trong đầu toàn là cảnh y tá ma người đầy máu đang cầm kim tiêm đang ở phim trường chuẩn bị quay cảnh ngày hôm nay. Nàng cho rằng mình xong đời rồi.
Ai ngờ, Mạc Sương sớm có đoán được, trước khi y tá đâm kim vào đã kịp thời kêu lên một tiếng: "Vi Lan." Trác Vi Lan nhìn sang, ngơ ngác bị Mạc Sương ngoắc qua.
Nàng cúi đầu, Mạc Sương bất mãn kéo cánh tay của nàng, "Gần chút nữa." Trác Vi Lan theo sự thúc giục của Mạc Sương tiến lại gần hơn, nhìn thấy Mạc Sương mấp máy môi nói gì đó, sốt ruột muốn nghe rõ, ghé vào lỗ tai vào, "Chị nói cái gì? Lúc nãy em không nghe rõ." Mạc Sương sờ sờ lỗ tai của nàng, hơi thở ấm áp phả ra khiến người ta ngứa ngáy, chờ nàng không kiên nhẫn muốn cánh xa thì chợt vươn tay ra ôm lấy nàng, lời nói của cô hàm chứa ý cười, truyền đến trái tim run rẩy của nàng, "Đâm xong rồi." "A?" Trác Vi Lan phản ứng lại thì phát hiện Mạc Sương đã đè nàng lại rồi đứng lên.
Nàng biết sự sợ hãi của mình đã bị cô nhìn thấu, cúi người khoác áo cho Mạc Sương, rầu rĩ nói, "Em không sợ." "Tôi biết." Mạc Sương nghiêm túc gật đầu, "Vợ là lợi hại nhất." Đây là bản lĩnh dùng lý lẽ chính đáng để dỗ dành người khác.
Trác Vi Lan bật cười, không giả vờ nữa, cùng Mạc Sương đi kiểm tra các mặt khác. Không có máu và kim tiêm, lá gan của nàng không nhỏ nữa, khi thấy bữa sáng ở bệnh viện không ngon, nàng lấy ra bánh mì sanwich đóng gói và sữa bò nóng "Cái này, hôm qua em nhờ dì Phương làm." Mạc Sương nhận lấy, cắn một miếng nói ngon, nhưng nước sốt lại dính trên khóe miệng vẫn chưa lau đi.
"Ngốc quá." Trác Vi Lan cầm khăn giấy giúp cô lau đi.
Mạc Sương không ngại, ngoan ngoãn ngồi im bất động.
Trong lòng của Trác Vi Lan đã mềm nhũn, thuận tay uống một ngụm nước trái cây, sau đó nhìn thấy Mạc Sương cười rộ lên, trông thật sự rất ngốc. Nàng trộm cười nhạo, đồng thời cũng có chút hối hận —— Mạc Sương giả ngu bán manh, nàng mới có cơ hội cẩn thận chăm sóc người khác.
Nàng suy nghĩ vớ vẩn, muốn bản thân có năng lực hơn một chút, nàng chọn cà chua món yêu thích của Mạc Sương cho vào món salad, đổ ra một ít sữa để nhiệt độ nguội bớt tránh để bỏng miệng, nàng hoàn toàn không để ý đến một vị khách không mời mà đến đang ở cửa.
Mạc Sương đặt chiếc cốc giữ nhiệt xuống, để phần kết cấu kim loại đập vào mặt bàn vững chãi phát ra một tiếng phịch.
"Gì?" Trác Vi Lan nhìn sang, thấy mẹ Mặc chính là đang lo lắng bất an đứng ở cửa, nàng sững sờ, không quá chắc hộp nhựa đựng salad khiến nó phát ra âm thanh dội lại.
Mẹ Mặc giả vờ như không nhìn thấy biểu cảm của các nàng, cười nói, "Chào buổi sáng." Trác Vi Lan lúng túng đặt món salad xuống, theo bản năng nhìn về phía Mạc Sương.
Mạc Sương cúi đầu, nắm chặt tay của nàng ở dưới bàn, giọng nói khẽ run run nhỏ đến mức chỉ có mình nàng có thể nghe thấy.
"Vi Lan, bảo vệ tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT