Sau khi Trác Vi Lan hôn lên, nàng nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu.

Mạc Sương không tỉnh lại, tiếng hít thở đều đều, dáng vẻ nghiêng đầu tựa vào trên ghế dựa rất ngoan ngoãn.

Trác Vi Lan cảm thấy xấu hổ khi chiếm tiện nghi của cô, nên quay đầu đi xem phim.

Mái tóc của nhân vật chính trong phim rối loạn, dùng chăn quấn kín bản thân, nhón chân đi tới đi lui ở trong phòng chất đầy chai rượu, tìm một lúc lâu, thấy được ghi chú mà đối tượng tình một đêm để lại "Cảm ơn ".

Nữ nhân vật chính văng tục một câu, cắn răng căm hận nói: "Thao xong thì chạy."

Vừa rồi Trác Vi Lan mới chiếm tiện nghi của Mạc Sương, nàng luôn cảm thấy những lời này hơi nhói tim, lặng lẽ quay đầu nhìn bên cạnh, thấy Mạc Sương ôm lấy áo khoác ngoài giống như rất lạnh, suy nghĩ trong chốc lát, nàng dùng đồ uống nóng còn dư lại hơi ấm làm ấm bàn tay rồi vươn tới đặt lên.

Bàn tay của Mạc Sương quả thực rất lạnh.

Trác Vi Lan sợ lạnh, bị kích thích nên hít sâu một hơi, suýt chút nữa đã không nhịn được rút tay về.

Mạc Sương không biết là tỉnh hay là ngủ, mơ hồ nói nhỏ, nắm lại theo bản năng, khóe môi giật giật lẩm bẩm: "Vi Lan..."

"Ơi." Dù sao trong rạp chỉ còn lại hai người bọn họ, Trác Vi Lan không sợ quấy rầy đến người khác, thoải mái đáp lại, đứng dậy muốn cài nút áo khoác ngoài cho Mạc Sương.

Nhưng nàng vừa vươn tay ra, Mạc Sương hơi mở mắt ra, khó chịu cau mày xoay người.

"Đứng lên đi. " Trác Vi Lan cảm thấy đây không phải là nơi có thể ngủ ngon, nhẹ giọng nhắc nhở: "Về nhà ngủ tiếp."

Mạc Sương thật sự bị quấy rầy đến tỉnh, mơ màng nắm tóc nhìn nàng, lại cúi đầu nhìn tay nàng đang để trên nút áo, từ từ trợn to hai mắt.

"Tại sao em muốn cởi quần áo của tôi."

"... Em không cởi!" Trác Vi Lan ngây người hai giây, vội vàng giãi bày: "Chỉ giúp chị cài nút áo mà thôi!"

Mạc Sương nghi ngờ nghiêng đầu: "Trước đó không phải tôi đã cài nút áo rồi sao..."

"Tự chị nghĩ đi." Trác Vi Lan ngồi trở lại, tức giận nhìn chằm chằm vào màn hình nói: "Có lòng tốt mà không được báo đáp, em muốn chuyên tâm xem phim, không quan tâm tới chị."

Nói đến phim, Mạc Sương mơ màng nhìn về phía trước, cuối cùng nhớ tới hôm nay là bọn họ tới xem phim, lập tức ngồi ngay ngắn: "Xin lỗi, tôi vô tình ngủ quên."

"Không sao." Trác Vi Lan nhai bắp rang bơ, không quá quan tâm nói: "Có đôi người yêu không xem nổi, nên đi rồi."

Mạc Sương trầm ngâm trong chốc lát: "Có thể đi mướn phòng rồi."

"Hả?" Trác Vi Lan khiếp sợ.

Mạc Sương cười khẽ: "Có lẽ là em xem phim quá chuyên tâm rồi, nên không chú ý tới bọn họ vẫn luôn thân mật ở phía sau."

"Được rồi." Trác Vi Lan thấy tình tiết tiến triển đến nữ nhân vật chính đi tìm đối tượng tình một đêm, nàng cảm thấy hứng thú, ra dấu bằng ngón tay nói với Mạc Sương: "Suỵt, tình tiết mấu chốt tới rồi, em muốn xem thật kỹ."

Mạc Sương nghe lời im miệng, cô ngây ngẩn một lúc, phát hiện mỗi lần cô nắm lấy bắp rang bơ đều phải tốn sức vươn tay đến dưới đáy, cô cẩn thận cầm hộp bắp rang bơ lên, đặt nghiêng về phía nàng.

Trác Vi Lan được thuận lợi, chợt cảm thấy có một người vợ không xem phim nhưng bằng lòng quan tâm ở bên cạnh cũng vô vùng tốt.

Nàng xem rất say sưa, Mạc Sương thấy vậy, muốn có chung đề tài cũng muốn nhận lỗi vì sơ suất ngủ quên, nên cô cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, xem thử là kiểu "tình tiết mấu chốt" gì.

Dưới ánh mắt chăm chú lấp lánh có tinh thần của bọn họ, nữ nhân vật chính trong phim tìm được người, bước nhanh chạy tới...

Ngã nhào qua dây dưa.

Thật không may, đối tượng tình một đêm của nữ nhân vật chính trong phim là nữ, đều là một người tóc dài một người tóc ngắn.

Nếu một người xem, thì Trác Vi Lan có thể xem thành là một sự kết hợp thuần khiết xinh đẹp của linh hồn và xác thịt, nhưng cùng xem với Mạc Sương, Trác Vi Lan không nhìn ra hình ảnh duy mỹ, tình tiết đẩy mạnh, nàng chỉ cảm thấy hai người lăn lộn trên màn hình hơi giống với hai người bọn họ, nàng bất giác gắn liền với bản thân, nhớ lại đoạn phim khá xấu hổ kia.

Nàng chậm rãi nhấp một ngụm đồ uống, tranh thủ nhìn qua Mạc Sương...

Bạn học với ký ức 18 tuổi này xem rất chuyên chú.

Khóe môi của Trác Vi Lan giật giật.

Người vừa xem phim đã ngủ trước đó đi đâu rồi?

Mạc Sương chú ý tới ánh mắt của nàng, nghiêng đầu nhìn lại, cong môi mỉm cười dịu dàng: "Sao thế?"

"Hóa ra chị thích xem phim tình cảm mãnh liệt." Trác Vi Lan sẽ không bỏ qua cơ hội chế nhạo.

Mạc Sương lắc đầu: "Không phải, tôi đang nhớ đến giấc mơ vừa rồi."

"Giấc mơ gì?"

"Mơ thấy em hôn tôi một cái."

"..." Với tư cách là một người thật sự đã hôn, Trác Vi Lan chột dạ, chợt cảm thấy Mạc Sương quan tâm đến phim tình cảm mãnh liệt cũng rất tốt, quay đầu lại tiếp tục nhìn màn hình hớn: "Đừng suy nghĩ lung tung, xem phim đi."

" Ừm." Mạc Sương nghe lời nghiêm túc xem.

Đạo diễn là một người của văn nghệ, nên không biểu đạt quá lộ liễu trong những cảnh thân mật, chủ yếu là đặc tả biểu cảm tinh tế của hai nhân vật chính, khi đôi môi chạm vào nhau thì tiếng nhạc đột ngột dừng lại, tiếng thở dốc và quấn quýt với nhau nhẹ nhàng mà chân thực.

Trác Vi Lan nhìn thấy thì càng nóng nảy hơn, nhưng bởi vì phân đoạn nửa che nửa lộ này mà miệng lưỡi khô khốc, nàng bưng đồ uống lên nhấp một ngụm để làm trơn cổ họng, sau đó tranh thủ liếc nhìn Mạc Sương

Bạn học Mạc vẫn xụ mặt, nhìn chằm chằm cũng không chớp mắt, lộ ra sự nghiêm túc giống như tham dự hội nghị hoạt động trên lớp.

"Xinh đẹp không." Trác Vi Lan nhỏ giọng hỏi một câu.

Đánh giá của Mạc Sương rất chân thành: "Bầu không khí rất đáng học hỏi, nhưng chi tiết quá giống nhau, hai diễn viên này rõ ràng là không có tình cảm, sự tương tác với nhau khá lúng túng gượng gạo."

"..." Trác Vi Lan nghe đến á khẩu không trả lời được, trong đầu nàng toát ra một suy nghĩ kỳ quái.

Nếu là Mạc Sương thật sự đi xem phim khiêu dâm, thì cũng sẽ giống như bây giờ xụ mặt nghiêm túc đánh giá biểu hiện của các diễn viên sao?

Nàng chỉ tưởng tượng một lát, vậy mà lại cảm thấy rất đáng yêu.

Trác Vi Lan cảm thấy mình khá hư hỏng rồi.

Nàng lắc đầu, lại tập trung chú ý vào bộ phim.

Sau khi tình cảm thầm kín của hai nhân vật chính bùng nổ, thì bộ phim dần dần đến gần hồi cuối, sương trắng tản đi, trời xanh trong vắt, cảnh tượng quen thuộc tái hiện, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời rạng rỡ.

Ca khúc kết thúc là thanh xướng, một nhân vật chính dùng giọng phổ thông bình thường, không hề có kỹ xảo hát một bài hát thịnh hành của thời đại, nhiều lần hụt hơi sắp từ bỏ, thì đồng nghiệp của cô ấy sẽ thúc giục, nhỏ giọng nói "Đang ghi âm đấy".

Trác Vi Lan nghe được sự ngọt ngào và hạnh phúc của hai nhân vật, bất giác than thở một câu: "Thật tốt."

Mạc Sương lặng lẽ nghiêng hộp bắp rang bơ trở về, cầm điện thoại ra tìm tình tiết của bộ phim.

Bộ phim kết thúc, tan cuộc bật đèn, Trác Vi Lan thấy được nhân viên làm việc của rạp chiếu phim xách dụng cụ quét dọn đi vào, nàng lập tức thoát ra khỏi tình tiết, quên đi câu chuyện yêu đương tươi mới trong bộ phim văn học nghệ thuật, thu dọn đồ đạc nói: "Mạc..."

Nàng vừa quay đầu đã thấy được dáng vẻ của Mạc Sương, không nhịn được bật cười.

Hai tay Mạc Sương nâng điện thoại, cúi đầu chuyên tâm xem khái quát tình tiết vở kịch trên màn hình, hình nền của trang web là tấm áp phích "Mây mù".

"Đi thôi." Trác Vi Lan than thở: "Bộ phim này hơi buồn chán, chị không xem nổi cũng rất bình thường."

Bị nàng bắt tại trận, Mạc Sương không biện giải, đứng dậy cầm túi giúp nàng: "Tôi muốn hiểu thứ em thích."

Giọng điệu nhẹ nhàng, lại có cảm giác dịu dàng lý lẽ chính đáng.

Có lẽ là bị mê mẩn bởi sự tinh tế của bộ phim văn học nghệ thuật, nên Trác Vi Lan cảm thấy một câu nói này rất cảm động lòng người, mím môi không nói nên lời, bước về phía trước một bước, cúi đầu để mái tóc dài che lại gò má hơi nóng lên của mình.

Đường đi giữa chỗ ngồi không tiện đi song song, lúc đầu Mạc Sương thành thực đi phía sau nàng, nhưng vừa đến bên ngoài rạp chiếu phim, cô lập tức nắm lấy cơ hội tiến lên nắm tay nàng.

Trác Vi Lan đã quen.

Vào mùa đông trời tối rất sớm, ánh sáng bên ngoài đã hơi tối lại, rất nhiều cơ sở kinh doanh đã bật biển quảng cáo, ánh sáng rực rỡ nhiều màu, trên đường phố có rất nhiều nhân viên văn phòng tan làm, náo nhiệt hơn trước đó rất nhiều.

Đã rất lâu Trác Vi Lan không nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, không nhịn được nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, kéo Mạc Sương đi khắp nơi.

"Ăn cơm rồi về nhé?" Nàng bị quảng cáo của cánh nướng ven đường hấp dẫn: "Đã rất lâu chưa được ăn đồ ăn vặt."

Mạc Sương nghe theo nàng: " Được, tôi gọi điện thoại cho dì Phương."

Trác Vi Lan được cho phép, vui vẻ đi tới phía trước cửa hàng, tìm được chỗ ngồi xuống, nhìn Mạc Sương gọi điện thoại đã vội vàng bắt đầu gọi thức ăn, nàng nhìn thấy hình ảnh mê hoặc người khác trong thực đơn thì nhất thời không nhịn được, thấy cái gì gọi cái đó, vẫn là mắt to bụng nhỏ, phô trương lãng phí.

"Thật không?" Mạc Sương ở đầu bên kia điện thoại không để ý, thấp giọng nói chuyện với dì Phương: "Không sao, con về sẽ nói chuyện với ông ấy."

Ông ấy?

Trác Vi Lan đặt thực đơn xuống, ngây ngốc nhìn Mạc Sương vừa kết thúc cuộc gọi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Ba tôi bảo trợ lý gọi điện thoại cho dì Phương, hỏi chúng ta về nhà chưa." Mạc Sương cầm lấy một tờ thực đơn khác, tùy ý lật xem, đáp lại rất thờ ơ, giống như là nhắc đến một chuyện nhỏ vô cùng bình thường.

Nhưng mà một chuyện nhỏ này cũng không tầm thường.

"Sao lại đột nhiên quan tâm chúng ta về nhà chưa." Trác Vi Lan kinh ngạc: "Có phải ba ở trong nhà chờ chúng ta không?"

Mạc Sương ngẩng đầu nhìn nàng: "Ông ấy đang họp, bây giờ vẫn chưa tan làm."

Trác Vi Lan nhìn thời gian năm giờ, mím môi: "Như vậy... Vậy có phải là có chuyện gì cần tìm chúng ta hay không?"

"Không cần để ý." Rõ ràng Mạc Sương quan tâm chuyện gọi thức ăn hơn: "Em gọi cái gì? Đủ chưa?"

Nhân viên phục vụ có lòng tốt nói: "Một con gà quay đặc biệt, một phần thịt nướng trên đĩa sắt nóng, một phần cơm xào hải sản, một phần mì Ý thịt bò tiêu đen, một phần rau xà lách, còn có món bánh ngọt may mắn của hôm nay, hai người đi mấy người? Phần thức ăn này đủ bốn tới năm người ăn."

Bốn tới năm người? Trác Vi Lan cảm thấy mấy con số này quá đáng sợ, lật thực đơn ra xem một lần nữa: "Như vậy... Vậy chúng tôi sẽ gọi ít lại..."

Mạc Sương thấy nàng muốn bỏ vài món, nhẹ giọng nói: "Vi Lan, em muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, không cần quá chặt chẽ."

"Lãng phí."

Mạc Sương ngẩn người: "Em... Cảm thấy như vậy là lãng phí?"

"Ừm!" Trác Vi Lan thấy Mạc Sương kinh ngạc, mím môi: "Muốn làm được một bữa ăn ngon phải rất vất vả. Có một buổi tối, em muốn làm sữa bò nóng cho chị, mới biết làm sữa bò rất tốn công, vậy có lẽ những thức ăn khác sẽ có độ khó đến mức địa ngục..."

Trác Vi Lan vừa nói xong, cảm thấy ánh mắt ném tới hơi không đúng, quay đầu nhìn lại, phát hiện ánh mắt của em gái nhân viên phục vụ rất kỳ quái.

Nàng biết lời mình nói là ngu ngốc, nhưng chủ yếu là nói với Mạc Sương, không quá bằng lòng bị ánh mắt của một người xa lạ bình luận, cảm thấy không được tự nhiên, nàng trả lại thực đơn nhanh chóng quyết định: "Không cần cơm xào không cần mì Ý. Phiền cô rồi."

Bớt đi các món chính, bọn họ ăn sẽ thoải mái hơn rất nhiều, Trác Vi Lan cảm thấy không có vấn đề gì.

Mạc Sương cũng gật đầu: "Lấy những món này đi."

" Được, xin chờ một lát."

Nhân viên phục vụ vừa đi, Trác Vi Lan thở phào, nhớ lại sự lúng túng vừa rồi vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên: "Lời em vừa nói có phải rất giống kẻ ngốc hay không..."

"Không phải." Mạc Sương bình tĩnh đáp: "Là vấn đề tôi hỏi quá ngốc rồi."

Lại là dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện vớ vẩn.

Trác Vi Lan nghĩ đến đánh giá phim tình cảm mãnh liệt trong rạp chiếu phim, bật cười: " Được rồi, ra khỏi nhà hàng cũng không ai biết ai, cần gì phải quan tâm nhiều thế."

" Ừm, người không nhiều, có lẽ thức ăn sẽ sớm được mang lên."

Trác Vi Lan vẫn nhớ tới lời mà Mạc Sương đã nói lúc nãy: "Có cần gửi tin nhắn lại cho ba không?"

Mạc Sương cau mày: "Tại sao?"

"Ông ấy..." Trác Vi Lan có ấn tượng sâu sắc với việc lúc sáng ba Mạc đuổi người dì đi, bảo vệ bọn họ, do dự một lúc vẫn không nhịn được khuyên Mạc Sương: "Trước đó không phải ông ấy xử lý sự việc công bằng chính trực sao, đuổi dì ra ngoài, bây giờ lại quan tâm chị như vậy, vừa dặn dò Bác Trương lại vừa hỏi dì Phương... Em cảm thấy chúng ta phớt lờ ông ấy thì không tốt..."

Mạc Sương siết chặt điện thoại, một lúc lâu mới nói một câu: "Vi Lan, em quá lương thiện rồi."

"Cũng không phải lương thiện, là ngu dốt." Trác Vi Lan rất tự mình biết mình, thấy Mạc Sương không lập tức trả lời, thì biết lời vừa rồi là nói sai rồi: "Không cần để ý tới em, mọi chuyện chị tự quyết định là được rồi..."

Mạc Sương bất lực mỉm cười: "Đừng nói như vậy, là tôi quá cố chấp với quá khứ."

"Chị vẫn đang giận sao?"

"Có giận, có nghi ngờ." Mạc Sương than thở: "Em không cảm thấy ba đột nhiên thay đổi thái độ rất kỳ quái sao?"

Trác Vi Lan bĩu môi: "Là có một chút, nhưng em cho là ông ấy sẽ thiên vị dì."

"Có rất nhiều hình, nhưng trong thời gian rất ngắn, ba đã lập tức nhìn thấy con dao." Mạc Sương nói ra sự nghi ngờ của mình: "Hơn nữa không hề giữ lại một chút tình cảm nào với dì, lật lại nợ cũ, điều này không phù hợp với tính cách của ba."

Trác Vi Lan nghe thấy lời của Mạc Sương, nghĩ kỹ lại, phát hiện thật sự là có chuyện như vậy —— thời gian ba Mạc xem ảnh thật sự là quá ngắn, con dao kia ở bên hông, bị quần áo che đi một nửa, không nhìn kỹ thật sự là khó mà phát hiện.

"Chị thấy thế nào?" Nàng không hiểu ba Mạc, không nghĩ ra kết luận cũng không dám có kết luận, yếu ớt hỏi suy nghĩ của Mạc Sương.

Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng món xà lách và đồ tráng miệng lên, Mạc Sương tạm thời không có mở miệng, chuyển hết đồ ăn đến nơi để nàng có thể lấy, ung dung không vội vã chỉnh ống hút cho nàng.

Trác Vi Lan bị dáng vẻ tùy ý của Mạc Sương mê hoặc, nhấp một ngụm nước trái cây, ăn một miếng bánh khô, bình tĩnh đợi câu tiếp theo.

Mạc Sương vẫn cứ bất ngờ đáp lại không kịp đề phòng: "Có lẽ ba biết người đàn ông trong bức ảnh?"

"Khụ khụ." Trác Vi Lan bị sặc.

Mạc Sương không thể nhìn nổi, ngồi vào vị trí gần hơn rồi vỗ lưng giúp nàng điều chỉnh nhịp thở, đưa khăn giấy để nàng lau miệng.

"Không sao." Trác Vi Lan hít sâu một hơi để bình tĩnh trở lại: "Sao chị lại nghĩ như vậy? Là bởi vì ba nhanh chóng phát hiện ra con dao sao? Quá không đáng tin..."

Mạc Sương nghiêm túc đáp lại: "Trực giác."

Trác Vi Lan xoa xoa ấn đường, nghĩ theo suy đoán trông như hoang đường này—— Nếu như ba Mạc thật sự biết người đàn ông kia, thì trước kia đã từng qua lại về chuyện gì? Cung cấp thông tin giúp công ty Diệu Vinh theo dõi người khác là chuyện không thể nào, nghĩ ngược lại, có phải ba đã từng làm khách hàng, đi tìm người đàn ông đó làm chuyện gì khó làm không...

"Trời ạ." Trác Vi Lan mù quáng lẩm bẩm: "Không phải ba là chủ mưu đấy chứ?"

Nàng chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Mạc Sương lại bày tỏ đồng ý: "Có thể."

Trác Vi Lan sững sờ.

"Tùy tiện đoán thôi." Mạc Sương ném xuống một câu có tính chất nổ tung, rồi lại hời hợt lật bài: "Thức ăn tới rồi, ăn cơm trước đi."

"Ây, chị nói rõ ràng đi..." Trác Vi Lan sốt ruột rồi, muốn truy hỏi, nhưng khi nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng thức ăn đến gần lại nuốt xuống.

Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mạc Sương, không dễ dàng gì mới đợi được thức ăn đã đủ hết, muốn mở miệng, lại bị Mạc Sương đút một miếng thịt nướng tới chặn miệng, cắn vỏ ngoài giòn xốp khiến đủ loại mùi thơm tỏa ra ở đầu lưỡi, bị nước sốt của miếng thịt câu mất linh hồn, nàng nhất thời ăn đến mức quên nói chuyện.

Mạc Sương đeo bao tay xé thịt gà, Trác Vi Lan ngửi được mùi thơm, lặng lẽ đồng ý quyết định "Ăn cơm trước ".

Nửa đường, Bác Trương lại gọi cho bọn họ, hỏi thời gian lái xe tới đón.

Trác Vi Lan có thể đoán được Bác Trương là do ba bày mưu đặt kế, liếc nhìn Mạc Sương, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta ăn cơm xong thì trở về nhà nhé?"

" Ừm, bảo bác ấy bảy giờ tới."

"Bác Trương, khoảng bảy giờ bọn cháu sẽ ăn xong, bác đợi ở đường nhỏ phía trước tác phẩm điêu khắc nhé." Trác Vi Lan dặn dò chuyện chính xong, rồi nhớ tới sự quan tâm bất ngờ của ba Mạc vào hôm nay, lắm lời hỏi Bác Trương một câu: "Ba Mạc Sương có nói tối nay muốn tới không?"

"Không có, chỉ dặn dò bác nhất định phải đón hai cháu về nhà mà thôi."

"Oh, vậy bảy giờ gặp."

Trác Vi Lan cúp điện thoại, chưa kịp thả lỏng đã bị Mạc Sương nhéo mặt.

"Ây da." Nàng bất mãn: "Chị làm gì thế."

Mạc Sương híp mắt nhìn nàng: "Muốn gặp ba tôi sao?"

"Không phải!" Trác Vi Lan giãi bày: "Em... Em chỉ là quan tâm..."

"Ăn thêm đi." Mạc Sương không xoắn xuýt về đề tài này, xé xong cánh gà thì đưa cho nàng.

Trác Vi Lan ăn, nhưng vẫn không yên tâm.

Nếu như ba Mạc thật sự đến nhà bọn họ, thì dì Phương sẽ cho vào mà không nghi ngờ, sau đó...

Nàng tưởng tượng ra dáng vẻ ba Mạc cười nham hiểm sai trợ lý gắn camera ở nhà bọn họ.

Trác Vi Lan bị hoảng sợ vì hình ảnh mình tưởng tượng ra, tìm lý do "Đồng nghiệp tặng đồ", lại gọi cho dì Phương, dùng cách uyển chuyển để hỏi pháp: "Dì Phương, nhà chúng ta có khách đến không?"

"Có."

Trác Vi Lan gọi điện thoại là vì để an tâm, nhưng vừa nghe như vậy thì trong lòng nàng đã hoàn toàn rối loạn: "Thật sao? Đến lúc nào?"

"Vừa mới tới không lâu."

Vừa nghĩ tới một nhân vật hung ác cấp BOSS đã ngồi ở trong nhà, Trác Vi Lan rùng mình, dặn dò dì Phương: "Dì hãy tiếp đãi thật tốt, bọn con sẽ nhanh chóng trở về!"

"Cái gì?" Mạc Sương nghe được lời của nàng: "Trở về sao?"

" Đúng, chị ăn thêm đi, em gọi điện thoại cho Bác Trương." Trác Vi Lan cất điện thoại, nhìn Mạc Sương giơ thịt nướng ở giữa không trung, nghĩ đến trước đó chủ yếu là mình ăn, không đành lòng.

Mạc Sương đặt nĩa xuống: "Đồng nghiệp của em quan trọng như vậy sao?"

"Không phải đồng nghiệp của em..."

"Là Dư Chỉ sao?"

Trác Vi Lan sửng sốt, suýt chút nữa đã quên nói chuyện với Bác Trương, cúp điện thoại mới bất lực chế nhạo: "Sao chị luôn có thể kéo Dư Chỉ vào vậy... Đương nhiên không phải, khoảng thời gian này cô ấy bề bộn nhiều việc, trừ khi cần sắp xếp định chế*, nếu không sẽ không nói chuyện với em."

*Có nghĩa là thiết kế riêng cho từng khách hàng.

Sự quan tâm của Mạc Sương lại hơi không đúng: "Trước kia thường xuyên nói chuyện với em sao?"

"Chị đừng ghen." Trác Vi Lan thấy Bác Trương không nghe điện thoại, gấp đến mức muốn phát cáu: "Nhà chúng ta ngoại trừ ba ra thì có thể có khách gì chứ?"

Mạc Sương hừ nhẹ: "Nếu là ông ấy, thì em càng không cần lo lắng, không gặp là tốt nhất."

"Nếu ông ấy làm gì đó trong nhà chúng ta thì sao?" Trác Vi Lan nói ra sự lo lắng của mình: "Mọi chuyện quá kỳ lạ, lập trường của ba rốt cuộc là như thế nào, chúng ta cũng không biết, tốt hơn là nên về nhà xem thử để yên tâm."

Mạc Sương không trả lời, xiên thịt nướng tiếp tục ăn, lúc cô nhai gò má phồng lên, làm tôn lên nước sốt bên khóe môi đặc biệt rõ ràng.

Để xoa dịu tâm tư của bạn học Mạc, Trác Vi Lan cầm khăn giấy lên, từ từ lau sạch thay Mạc Sương.

Mạc Sương liếm môi, bình tĩnh nhìn nàng, nhưng vẫn là vẻ mặt không cảm xúc không hề có hành động nào.

Trác Vi Lan không quá hiểu về cách dỗ dành người khác, nàng nghĩ tới nghĩ lui, nhân lúc bốn phía không có ai chú ý, lại gần hôn nhẹ lên khóe môi của Mạc Sương: "Trở về có được không? Em vừa nghĩ tới ba chờ ở nhà đã rất sợ hãi."

" Ừm..." Mạc Sương suy tư trong chốc lát, mím môi: "Để tôi suy nghĩ lại."

Trác Vi Lan sẽ không từ thủ đoạn nào để đặt được mục đích, lúc này nàng cũng không nhìn có ai chú ý hay không, chạm nhẹ lướt qua.

Thật may, bạn học Mạc có tư tưởng đơn thuần rất dễ dỗ.

"Em gọi điện thoại đi, tôi tính tiền." Mạc Sương bằng lòng giúp đỡ.

Trác Vi Lan vừa gọi điện thoại vừa chỉ huy: "Ây ây ây, bánh ngọt và bánh khô này ăn rất ngon, chúng ta mang về... Còn có đùi gà quay này, vừa nãy em cố ý để lại nên chưa ăn..."

Mạc Sương làm theo từng cái.

Mọi chuyện bắt đầu thuận lợi, Trác Vi Lan liên lạc với Bác Trương, đoán chừng còn đủ thời gian, nàng thúc giục Mạc Sương ăn cái gì đó: "Chị ăn thêm nữa đi."

Mạc Sương trừng mắt nhìn, nhìn chằm chằm vào nàng không buông.

Trác Vi Lan đã quen cách mượn gió bẻ măng của Mạc Sương, cầm nĩa lên chọn món ăn ngon đút cho Mạc Sương. Lúc đầu, động tác của nàng không quá thuần thục, rớt hai miếng thịt nướng và xà lách, sau đó đã thành thạo một số kĩ xảo, nhìn Mạc Sương đút cái gì cũng ăn cười đến híp mắt.

Cảm giác cưng chìu người khác cũng không tệ...

Trác Vi Lan sợ Mạc Sương ăn không đủ no, nên ra khỏi nhà hàng còn mua thêm cơm nắm và gà chiên, nhìn thấy Mạc Sương vì dắt nàng mà một tay xách túi khiến đầu ngón tay bị siết đến mức đỏ lên, nàng không nhẫn tâm giành lại muốn giúp, nắm chặt lấy không thả: "Như vậy không được sao?"

Mạc Sương nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng bước chân trở về nhà lại cam tâm tình nguyện, không kéo dài nữa.

Bọn họ chọn giờ cao điểm tan làm để về nhà, nên kỹ thuật lái xe của Bác Trương có giỏi hơn đi nữa, cũng không thể chống lại biển xe ô tô bất động. Trác Vi Lan lo lắng nhìn bên ngoài cửa sổ, không ngừng xem giờ, Mạc Sương cũng nhìn điện thoại, chợt than phiền một câu: "Khoảng thời gian này đủ để ba làm rất nhiều chuyện rồi."

"... Rất nhiều chuyện?" Trác Vi Lan bị thành ngữ này làm cho kinh ngạc đến ngây người.

" Ừm, có thể đã gắn xong tất cả thiết bị theo dõi rồi."

Trác Vi Lan giàu trí tưởng tượng, nhưng nhát gan, khi nghe hai chữ theo dõi cũng đã có thể tưởng tượng ra các cảnh tượng đáng sợ, run rẩy nói: "Không thể nào, chị đừng dọa em."

Mạc Sương thấy nàng càng sốt ruột hơn, ôm chầm lấy nàng trấn an: "Không sao, chúng ta ngủ chung, nếu xảy ra chuyện gì cũng có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau."

"... Ừm." Trác Vi Lan thu lại nụ cười, đánh rớt tay của Mạc Sương.

Mạc Sương tủi thân, than nhẹ một tiếng.

Trác Vi Lan rướn cổ nhìn bên ngoài cửa sổ, kiên trì không quay đầu.

Đến cổng nhà, Trác Vi Lan cố ý nhìn nhà ga ra, cảm thấy không bình thường khi nó trống không.

Vừa vào cửa, nàng thấy người ngồi ở trên ghế sô pha, biết là thật sự không bình thường rồi.

"Về rồi à." Mạc Thẩm Văn bắt chéo hai chân, nói một câu qua loa với bọn họ.

Trác Vi Lan chú ý tới vali bên ghế sô pha, sững sờ.

Nhưng Mạc Sương đã nhanh chóng đưa ra kết luận.

"Tối nay chúng ta thật sự phải ngủ chung rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play