Tô Tịnh An đã khóc cả đêm.

Dù rằng đã nói ra tất cả, trong lòng cũng thanh thản hơn rất nhiều, nhưng bức thư này, tâm tình này, vẫn chạm đến nỗi đau sâu thẳm trong tâm hồn bà.

Đã từng, bà đã nghĩ rằng sau khi nói với Cao Tịch Huy tất cả những điều này, bà ấy sẽ nổi trận lôi đình, sẽ chỉ trích, sẽ tức giận với bà của những năm "tuổi trẻ" ấy, nhưng chính là không có, tất cả đều không có gì hết.

Bà ấy đối với bà, từ đầu đến cuối chỉ có sự nâng niu và đau lòng.

Nếu năm ấy... Cho dù có khó khăn muôn vàn đến đâu, bà cũng nói hết tất cả cho Cao Tịch Huy nghe, chẳng phải họ đã không bỏ lỡ mất 19 năm đằng đẵng này sao?

Niềm hối hận lan tràn trong lồng ngực, Tô Tịnh An cúi đầu, tất cả bi thương đều hoá thành nước mắt.

Đây là lần cuối cùng

Bà không cần phải khóc nữa.

Chuyện cũ cũng không thể thay đổi.

Giờ đây, điều duy nhất bà có thể làm là trân trọng tất cả những gì trước mắt.

Cao Tịch Huy thức dậy vào giữa đêm, Tô Tịnh An tay chân nhẹ nhàng lấy ra từ trong tủ lạnh ba con gà màu vàng mới mua, muốn hầm cho bà ấy một nồi canh gà hầm cẩu kỷ để bồi bổ cho bà ấy một chút, nhưng bà không ngờ rằng mình đã nhỏ tiếng nhưng Cao Tịch Huy đi qua vẫn ngửi thấy nó.

Bà cũng kiễng chân lên, lẻn đến sau lưng Tô Tịnh An đang bận bịu, nuốt nước miếng nói: "Đây là đang làm cái gì thế?"

Tô Tịnh An Thâm sửng sốt, bà quay đầu lại: "Sao chị đã dậy rồi?"

Cao Tịch Huy: "Thơm quá đi mất."

Tô Tịnh An nở nụ cười: "Chị đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa em sẽ gọi chị dậy ăn cơm."

"Em ở đây nhìn làm gì vậy?" Cao Tịch Huy tựa đầu vào vai bà: "Em cũng rất thơm đó."

Tô Tịnh An:...

Khi còn trẻ, Cao Tịch Huy chính xác là như vậy, luôn nói mấy câu lả lướt để kích thích bà, hồi trẻ tuy rằng nghe có vẻ ngại ngùng nhưng cũng có tác dụng, nhưng ở cái tuổi này, nghe có vẻ ít nhiều hơi cảm thấy xấu hổ.

Vào thời điểm ăn thịt gà.

Cao Tịch Huy trượt điện thoại di động: "Chị vẫn có chút không thích ứng được với thời đại này. Tuy rằng trên điện thoại di động cái gì cũng có, nhưng là không giống với thời đại của chúng ta. Khi ấy hai chúng ta uống trà, đọc sách và tán gẫu cũng trôi qua một ngày vừa thoải mái lại thích ý. Còn cái này thật là nhức đầu. "

Tô Tịnh An cười nhắc nhở: "Chị cũng đâu có lớn tuổi đâu."

Nói đến đây, sắc mặt Cao Tịch Huy thay đổi, nhìn Tô Tịnh An chằm chằm một hồi: "Mặc dù chị đã già, nhưng trái tim chị vẫn còn là người trẻ tuổi đấy, chị mới vừa chỉ tìm trên mạng một từ để miêu tả tình trạng hiện tại của chúng ta thôi."

Tô Tịnh An nhìn bà, cảm thấy không có gì để nói.

Cao Tịch Huy xinh đẹp tiêu sái của quá khứ bước tới, ôm lấy bà vui vẻ: "Phụ nhân và chó săn nhỏ."

Tô Tịnh An:...

Người nào đó tự xưng là chó săn nhỏ thì cũng thôi, bà nhịn, nhưng tại sao bà lại là phụ nhân chứ?

*Nguyên văn: 妇人: Phụ nhân, từ chỉ người phụ nữ nhưng là phụ nữ đã có chồng, đã kết hôn.

Nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của người phụ nữ nhà mình, Cao Tịch Huy siết chặt vòng tay ôm ấp và hỏi nhỏ vào tai bà bằng giọng nói tràn đầy từ tính: "Khi nào thì em phát thức ăn cho chị ăn đây?"

Tô Tịnh An:...

Người này thực sự rất là giỏi đó.

Hoá ra vòng vo mãi là vì cái này.

Cuối cùng thức ăn không được phát thành công, cũng không liên quan gì đến lão phụ nhân, quan trọng nhất là thể lực của con chó sói nhỏ còn chưa khôi phục hoàn toàn.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cao Tịch Huy dậy tập thể dục, bà thay một bộ quần áo thể thao và ra ngoài chạy bộ.

Chạy được một vòng 800 mét, bà nhéo nhéo bụng mình, thở hổn hển nói: "Thịt cũng không nhiều không ít, chỉ là già rồi, không được nữa."

Bà đang chuẩn bị chạy vòng thứ hai, tiểu Tương mặc một bộ quần áo thể thao màu hồng gia nhập đội ngũ, bà nhìn Cao Tịch Huy: "Ngài Cao, người dậy thật sớm đó."

Cao Tịch Huy nhìn bà: "Không có gì để nói, ta không muốn chạy cùng cô."

Tiểu Tương:...

Tô Mẫn cầm trên tay một giỏ trái cây, Lâm Tiêu Tiêu ôm một bó hoa tươi, hai người đứng ở cửa, vẻ mặt đều có chút không được tự nhiên.

Tô Mẫn cười toe toét: "Em... Em nằm mơ cũng không nghĩ đến dì ấy còn có một mặt như vậy."

Lâm Tiếu Tiếu khách quan hơn, "Em xem, Cục trưởng Cao thật đúng là không có gạt chúng ta, trí nhớ thật là có khoảng trống. Từ bà ấy có thể nhìn ra dáng vẻ hôn nhân của xã hội cũ, thật sự rất trung quy trung củ*."

*Nguyên văn: Trung quy trung củ 中规中矩 Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ.

Cũng chỉ là ôm thắt lưng mà thôi.

Tô Mẫn khụ một tiếng, hai bà cùng ngẩng đầu nhìn lên, mặt đỏ bừng khi thấy có người bên ngoài.

Trong lòng Tô Mẫn chua xót: "Thật tốt quá, vẫn còn thẹn thùng như vậy, con hiếm khi thấy dì ngại ngùng thẹn thùng như vậy".

Lâm Tiếu Tiếu nhìn cô chằm chằm: "Lương tâm của em để cho con chó ăn rồi sao? Mỗi ngày em hôn không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ chị phải giống như cảm ứng bóng đèn, em hôn một cái thì chị phải đỏ mặt hả?"

Tô Mẫn:...

Chú thỏ nhỏ nhà mình đã hắc hoá thành công rồi, nói chuyện ngày càng sắc bén, một chút cũng không hạ thủ lưu tình cho mặt mũi của cô.

Hai người vào nhà, Tô Tịnh An vội vàng châm trà, Cao Tịch Huy xua xua tay: "Ai da, bà nó lại đây đi, để kệ cho người trẻ chúng nó bận rộn."

Thân thể Tô Tịnh An cứng đờ ngẩng đầu nhìn bà.

Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu cũng cùng nhau nhìn Cao Tịch Huy, với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, vừa rồi cơ thể có chút ngứa ngáy sao?

Cao Tịch Huy ho khan một tiếng: "Nói sai rồi nói sai rồi."

Tô Tịnh An lạnh lùng nhìn bà: "Đây không phải là líu lưỡi, mà là suy nghĩ thật sự trong lòng đúng không?"

Cao Tịch Huy nhìn Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn, ta muốn ăn dưa."

Tô Mẫn:...

Lâm Tiếu Tiếu:...

Hai bà già như đứa trẻ này.

Cao Tịch Huy không thể đi làm vì lý do sức khỏe, nhưng điều đó không có nghĩa là Tô Tịnh An có thể rảnh rỗi, vài lần đã muốn tìm bà, làm cho bà trở về phục mệnh.

Bà suy nghĩ hồi lâu rồi gọi Tô Mẫn vào phòng làm việc.

"Mẫn Mẫn."

Tô Tịnh An nhìn bà chậm rãi nói, Tô Min cười với dì: "Dì à, con biết dì muốn nói gì, dì cứ việc đi đi, không cần lo lắng cho con."

Tô Tịnh An mím môi: "Ta..."

Bà vẫn cảm thấy mình mắc nợ Tô Mẫn một chút.

Với khả năng và địa vị của mình, bà ấy thực sự có thể giúp Tô Mẫn đi nhanh và thuận lợi hơn trên con đường làm quan của mình.

Tô Mẫn bước tới, ôm lấy Tô Tịnh An, nhẹ nhàng nói: "Dì à, cả đời này dì đã hy sinh cho gia đình quá nhiều rồi. Bây giờ, dì đã khoẻ, con đã trưởng thành rồi, sau này mong dì đừng sống cho bất kỳ ai nữa, hãy chỉ sống cho chính mình thôi. "

Chuyện của dì năm đó không thoát khỏi quan hệ với ông bà nội.

Tô Mẫn vẫn luôn ngạc nhiên tại sao cô và Lâm Tiếu Tiếu vẫn luôn không qua được cửa ải của Tô Bối, ngược lại ông bà của cô không nói một lời.

Hóa ra... Hóa ra là như vậy.

Đây là con đường mà dì đã mở ra bằng máu và nước mắt.

Cả đời dì rất khổ, sống vì rất nhiều người, vì rất nhiều thứ mà không còn cách nào khác ngoài việc buộc phải làm tổn thương người mình yêu thương nhất.

Giờ đây, cuối cùng bà ấy cũng có thể tìm lại được cuộc sống của chính mình, tìm về được một nửa còn lại nắm chặt tay mình, nhưng hoàng hôn đã ngả bóng, khiến lòng người không khỏi xót xa.

Tô Tịnh An ôm Tô Mẫn, có chút cảm động: "Ngươi và Tiếu Tiếu quyết định rồi sao?"

Tô Mẫn gật đầu: "Đúng vậy, tuy rằng hiện tại hoàn cảnh trong nhà cũng không phải là quá tệ, nhưng hôn nhân đồng tính vẫn là phải đợi mấy năm sau, chị ấy đã đợi con nhiều năm như vậy, con cũng không muốn lãng phí thời gian nữa."

Tô Tịnh An gật đầu, bà nhìn Tô Mẫn: "Dì có chuyện muốn nói với con."

Tô Mẫn nghiêng người ghé tai chăm chú lắng nghe, một lúc sau cô mở to mắt ngạc nhiên rồi nở nụ cười rạng rỡ.

Có thật không?

Dì cuối cùng cũng đành lòng bỏ lại hết thảy muộn phiền để đi đến bước này?

Ở trong nhà.

Dì cháu còn đang xì xào nói chuyện.

Ngoài phòng đã loạn thành một mớ hỗn độn.

Phùng Yến và Từ Linh đi tới, cả hai đều mang theo lửa giận.

Từ Linh thì tốt hơn một chút, dù sao thì vẫn còn cách một thế hệ, Phùng Yến thì ngùn ngụt lửa giận. Cô nhìn chằm chằm vào Tiểu Tương, còn Tiểu Tương thì sợ hãi đứng một bên: "Phùng bộ, không phải là do tôi gây ra, là lãnh đạo không cho tiết lộ. "

Cao Tịch Huy đứng ở bên cạnh nhìn xem như đang xem náo nhiệt, bà ấy hết nhìn Phùng Yến, lại nhìn sang Từ Linh rồi lại nhìn Tiểu Tương, đôi mắt cực kỳ linh hoạt.

Nếu Phùng bộ thật sự phát hỏa, hào quang dường như biến thành ngọn lửa đỏ trên nền tường. Bà nhìn Cao Tịch Huy mà cảm thấy có chút uỷ khuất: "Sư phụ, ngài tỉnh lại rồi xuất viện như vậy mà sao lại không nói cho chúng em chuyện lớn như thế chứ? "

Cao Tịch Huy nhìn bà.

Từ Linh cũng buồn bực cúi đầu: "Đúng vậy, đã hại con bị sư phụ mắng."

Mẫn Mẫn đâu rồi? Loại việc này mà cũng dám gạt các bà sao?

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.

Tô Mẫn nghe thấy giọng nói của sư phụ liền vội vã ra ngoài cùng với Tô Tịnh An. Cô gần như lon ton chạy tới: "Sư phụ, ngài đến rồi."

Khi ba người đứng cùng một chỗ, họ thật sự là những mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên, mỗi người một vẻ.

Cao Tịch Huy nhìn xem thật vui vẻ thoải mái, nở nụ cười trên mặt, "Tốt, tốt, tốt."

Cả ba người cùng quay lại nhìn bà.

Cao Tịch Huy đã trấn an sự lo lắng của mọi người, bà và Tô Tịnh An đã nhất trí rằng sẽ không nói về vấn đề mất trí nhớ, để tránh việc nhiều người biết sẽ phát sinh thêm rắc rối.

Tô Tịnh An: "Huy Huy, bọn họ là người một nhà."

Hàm ý là người một nhà thì cứ nói thật là được, không có gì phải che giấu cả.

Cao Tịch Huy nháy mắt với bà: "Đừng lo lắng, chuyện này chị còn không xử lý được hay sao?"

Không phải là đều là con cháu đồ đệ* sao? Tất cả đều đang nhìn bà.

*Nguyên văn: Đồ tử đồ tôn

Cao Tịch Huy sửa sang lại ống tay áo mình một chút một cách vô cùng bình tĩnh, bà ấy nhìn Phùng Yến nói lời chân thành: "Linh nhi, đừng buồn, không phải ta vẫn còn khoẻ lắm sao? Đừng trách Mẫn Mẫn."

Bà lại nhìn Từ Linh: "Này, Tiểu Yến, con cũng biết tính khí của sư phụ. Ta muốn dưỡng bệnh một mình, không muốn bị ai quấy rầy."

Chuyện này không phải là xong rồi đúng không? Thật là đơn giản.

Từ Linh:???

Phùng Yến:???

Tô Mẫn:..............................

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play