- - Con đã làm sai, chị ấy không cần con nữa.

Giọng nói nhỏ của Tô Tịnh An đầy ủy khuất và đau thương trực tiếp đâm thẳng vào trái tim lão Hoàng. Bàn tay to đầy những nếp nhăn của bà vuốt tóc Tô Tịnh An, ngẩng đầu nhìn Cao Tịch Huy.

Cao Tịch Huy là do bà một tay dẫn dắt, không cần biết bây giờ bà đã biến đổi trầm ổn bình tĩnh bao nhiêu, biết che dấu tình cảm của mình.

Nhưng lão Hoàng chỉ nhìn một cái là phát hiện ra sự đau khổ trong ánh mắt bà, từng đốm nhỏ một rồi kết thành một mảng.

Thở dài nặng nề, lão Hoàng chỉ nói ra một câu: "Biết sai thì có thể sửa."

Tình cảm dù sao cũng là chuyện của hai người. Dù bà là thầy cũng không thể nói nhiều.

Mọi người đã vào bàn tiệc.

Nhiều năm không gặp, đến hôm nay hội họp lại, tất nhiên những câu chuyện kể ra cũng không hề ít. Lúc đầu còn là rượu trắng sau đó thì sợ không thoả mãn, cứ từng thùng từng thùng bia được chuyển vào trong phòng.

Bí thư chi đoàn hồi ấy giờ đã về quê làm nông, ông hút điếu thuốc nhớ lại: "Ay da, đừng nhắc nữa. Hồi đó lão Huy chỉ là thành phần tội phạm trong lớp. Tôi còn nhớ có lần chỉ vì tôi cùng một bạn nam lớp khác bắt nạt An An mà bà ấy cầm cái cuốc đuổi theo đến hai dặm."

"Còn không phải sao? Ai mà không biết hai người họ tốt thế nào cơ chứ. Lão Huy bảo vệ An An như thế, bao nhiêu người theo đuổi đều bị đuổi về hết."

"Không phải sao, cứ như hổ mẹ bảo vệ con vậy."

..............

Cao Tịch Huy là tiêu điểm của nhóm người, từ khi còn trẻ đã như vậy rồi.

Bà hút thuốc, một tay đặt lên sau ghế, cong môi cười.

Biểu hiện bên ngoài là cười nhưng chén rượu dốc vào miệng mới biết bà đau khổ đến dường nào.

Tô Tịnh An chỉ cúi đầu. Chuyện cũ như thủy triều, từng đợt ập tới, bà sắp ngạt thở rồi.

Rượu xong, bắt đầu ca hát nói chuyện. Tuổi tác lão Hoàng đã cao, không thể vui đùa cùng đám học trò được nên mấy người học trò cùng nhau tiễn bà lên xe.

Trước khi xe khởi hành, lão Hoàng vỗ lên tay Tô Tịnh An, nhìn bà chăm chăm: "Cứ từ từ."

Tô Tịnh An hiểu ý bà, nhẹ nhàng cười rồi gật đầu.

Đứa trẻ này.

Lão Hoàng cảm thán. Từ nhỏ đã như vậy, bất luận là xảy ra chuyện gì cũng đều giấu kín trong lòng, dù có ủy khuất có đau lòng cũng vẫn cười nhẹ nhàng đối diện với người khác. Từ dịu dàng dường như ra đời để dành cho bà. Bà ấy để cho người khác được vui vẻ, còn bản thân bà thì sao chứ?

Uống đến hơn mười một giờ.

Tốp năm tốp ba bắt đầu giải tán. Thời gian này Cao Tịch Huy đang ở trường đảng dạy học, bà không cần đi.

Tô Tịnh An rời đi. Trước khi đi bà nhìn Cao Tịch Huy. Cao Tịch Huy cúi đầu nhìn điện thoại, chẳng hề liếc nhìn bà.

Đau đớn, Tô Tịnh An nhẹ nhàng đi ra ngoài. Vừa rồi bà chưa cảm thấy say nhưng giờ cơn say lại bắt đầu nổi lên.

Bên cạnh bà là tiểu Lưu - người năm đó đã từng theo đuổi bà. Đã tuổi này rồi nhưng tiểu Lưu nhìn bà vẫn còn đỏ mặt: "An An. Bà đi đâu? Để tôi tiễn bà nhé."

Tô Tịnh An lắc đầu: "Không sao."

Lời vừa nói xong, Tô Mẫn cách đó không xa đi tới. Nàng nhìn Cao Tịch Huy một bên, lại nhìn dì, trực tiếp đi qua đó, chặn tiểu Lưu lại: "Dì, dì uống nhiều rồi à?"

Bên Cao Tịch Huy, tiểu Tương cũng đi tới.

Tiểu Tương đỡ Cao Tịch Huy, có chút lo âu: "Sao lại uống nhiều như vậy? Mau về uống thuốc thôi."

Uống thuốc?

Tô Tịnh An quay đầu lại nhìn Cao Tịch Huy. Cao Tịch Huy một tay ôm lấy phần dạ dày, trán rỏ mồi hôi.

Đúng là không như hồi trẻ nữa.

Thiếu niên khí chí phấn chấn một thời nay tóc mai đã bạc rồi.

"Hay là về chỗ con nghỉ ngơi một lúc đã."

Tô Mẫn nhìn thấy dì không nỡ. Tô Tịnh An lắc đầu: "Không sao đâu, ta về trước."

Bà cố gắng chống đỡ đi ra ngoài, gió thổi quét qua khóe mắt, có dòng nước mắt óng ánh.

Tô Mẫn vừa nhìn, lòng đau quặn thắt.

Rất nhanh sau đó thư ký của Tô Tịnh An đã đến. Cô mở cửa xe, nhìn Tô Tịnh An, lại ngẩng đầu nhìn Cao Tịch Huy, thở dài thườn thượt: "Cục trưởng Tô."

Thư ký của Tô Tịnh An là người có năng lực nổi tiếng trong cục, tên là La Hân. Năm đó, một đơn vị nước ngoài đã chi rất nhiều tiền để mời cô, nhưng cô không đi. Cô có tính cách mạnh mẽ điển hình. Lãnh đạo bình thường nhìn cô không thuận mắt, chỉ độc nhất có Tô Tịnh An, cô đã ở bên bà năm năm rồi.

Tô Tịnh An lên xe. Qua cửa sổ xe, bà thấy tiểu Tương dìu Cao Tịch Huy, nhẹ nhàng thở dài.

Tiểu Tương cũng đau lòng cho Cao Tịch Huy. Cô dìu bà về phòng làm việc, dìu bà nằm lên giường, cởi giày ra: "Muốn uống thuốc giải rượu không?"

Cao Tịch Huy một tay che mặt, nhàn nhạt nói: "Cô đi nghỉ ngơi đi."

Tiểu Tương không yên tâm. Cô đi đến phòng vệ sinh, lấy một chậu đựng nước, đặt bên giường Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao, nếu người muốn nôn thì bên này có chậu. Tôi ở ngay bên cạnh."

Cao Tịch Huy không nói gì. Tiểu Tương nhìn bà, thở dài rồi đi ra.

Thời khắc đóng cửa lại.

Cao Tịch Huy bỏ cánh tay xuống, khóe mắt toàn là vệt nước mắt.

Lãnh đạo chính là lãnh đạo.

Cho dù hôm qua có tiều tụy thảm hại thế nào thì ngày hôm sau Cao Tịch Huy vẫn có tinh thần hăng hái lên lớp dạy học như cũ.

Điều không ngờ tới là, vào buổi chiều Cao Tịch Huy đang lắc lư uống trà thì lão Hoàng đến.

Cao Tịch Huy lập tức đứng lên: "Sao người lại đến đây?"

Bà dìu lão Hoàng. Lão Hoàng cười híp mắt: "Đây chẳng phải là nghe nói con giảng bài chấn động cả trường sao? Nên thay mặt lãnh đạo trường đến xem xem, tặng con hoa hồng lớn."

Trên tay bà cầm bông hoa vừa hái từ bên ngoài.

Cao Tịch Huy nhận lấy, nhìn rồi muốn bật cười. Đúng là một người già trẻ thơ mà.

Lão Hoàng: "Tiểu Huy, ta có đánh tiếng với bên cục các con, để con trì hoãn ở lại đây thêm nửa tháng."

Cao Tịch Huy ngơ ngẩn: "Công việc của con...."

Mặc dù bà rất thích khung cảnh vườn trường nhưng công việc của bà không phải ai cũng có thể đảm nhận được, cả đống công việc vẫn đang chờ bà giải quyết.

Lão Hoàn rất có khí phách: "Cái này con đừng lo. Ta có sắp xếp cả rồi."

Cao Tịch Huy nghe xong thì nhẹ nhõm. Ân sư đã phối hợp với bên cục xong, đương nhiên bà đồng ý ở lại lâu. Chỉ là..... ân sư phối hợp thế nào vậy?

Lão Hoàng cười nhẹ: "Ban ngày con lên lớp, buổi tối về cục làm việc, thế nào hả?"

Cao Tịch Huy:....

Lão Hoàng động đậy cổ: "Mùa thu năm nay có hoạt động rèn luyện quân đội trên toàn quốc. Con phải mang theo đội cho ta, Đại Mã dưới quyền đều là học trò của con, con điều binh khiển tướng cũng thuận tiện. Đúng rồi, ta còn có thêm một trợ thủ nữa. Bây giờ con cùng ta đi nhận nào."

Cao Tịch Huy cảnh giác: "Là ai ạ?"

Lão Hoàng nhìn bà chăm chăm: "Đủ lông đủ cánh rồi đến ta cũng muốn nghi ngờ?"

...................

Cao Tịch Huy cả đời này chẳng sợ ai cũng chẳng phục ai, chỉ có người duy nhất là lão Hoàng. Thật sự giống như sự tồn tại của mẹ đẻ bà vậy. Thời còn trẻ đã giúp bà giải quyết bao nhiêu chuyện, đến khi trung niên lại giới thiệu cho bà nguồn nhân lực. Có thể nói Cao Tịch Huy của ngày hôm nay không thể thiếu sự bồi dưỡng vun trồng của lão Hoàng. Bà đương nhiên không dám hỏi nhiều.

Đã lâu Cao Tịch Huy không làm tài xế cho người khác. Tiểu Tương ngồi phía sau, hồn bay phách lạc: "Hay là cứ để tôi lái xe đi."

Cao Tịch Huy quăng chìa khóa xe: "Cô gái già như cô ở khuôn viên trường rộng lớn như thế này mà không đi yêu đương, cứ mãi theo ta làm gì?"

Tiểu Tương: "Tôi phải theo sát từng bước chân của Cục trưởng Cao."

Ý tại ngôn ngoại, người còn chưa yêu đương, tôi yêu đương cái gì?

Cao Tịch Huy trợn mắt nhìn cô, kéo theo lão Hoàng xuất phát. Cô gái bướng bỉnh này càng ngày càng không đáng yêu rồi. Sau này bà đúng là phải suy tư âu lo cho chuyẹn chung thân đại sự của cô rồi. Không thể cả đời như bà được nhỉ?

Trên xe, lão Hoàng nhìn cây cỏ hoa lá ngoài cửa sổ cảm khái: "Đúng là già rồi, xung quanh biến đổi quá lớn. Mỗi năm đều như vậy, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ dáng vẻ thời trẻ đó của các con."

Cao Tịch Huy cười nhẹ: "Có phải là rất đẹp không ạ?"

Ở cùng với ân sư, bà cũng thả lỏng tinh thần.

Lão Hoàng: "Ay da, không bằng An An."

Lời bà nói là sự thật. Hồi còn trẻ Cao Tịch Huy xinh đẹp nhưng ngũ quan thuộc kiểu hào khí, dùng thẩm mỹ của giới trẻ bây giờ là cô gái mạnh mẽ nhưng Tô Tịnh An không như vậy. Bà cực kỳ dịu dàng, nói năng cũng nhỏ nhẹ, ánh mắt luôn hiền hòa, ăn mặc trang điểm cực kỳ nữ tính, càng thu hút người khác giới.

Cao Tịch Huy:.....

Lão Hoàng quay đầu lại nhìn bà: "Thực ra con biết ta để con đi đón con bé đúng không?"

Cao Tịch Huy mím môi.

Lão Hoàng thở dài: "Ta già rồi, sống không được bao nhiêu năm nữa, có rất nhiều chuyện không thể xen vào được nữa. Tiểu Huy, ta— "

"Được rồi." Cao Tịch Huy đưa trà trong tay cho lão Hoàng: "Người uống một chút đi."

Lão Hoàng uống trà mà trong lòng chẳng thấy có mùi vị. Hai đứa này khi còn trẻ ân ái như thế, đánh chết cũng không rời ra. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến tiểu Huy kiên quyết như thế?

Để chuẩn bị đi trường đảng.

Tô Tịnh An đã chuẩn bị trước một tuần. Hành lý của bà rất đơn giản nhưng mỗi bộ quần áo bà đều gấp rất gọn gàng.

Khi gõ cửa tâm trạng Cao Tịch Huy cũng khó có thể bình tĩnh. Lão Hoàng nói bà không lên mà ở trong xe đợi, để không gian lại cho hai người.

Mở cửa ra.

Cao Tịch Huy nhìn Tô Tịnh An thì ngẩn ra một chút.

Tô Tịnh An mặc bộ váy trắng đoan trang đơn giản, mái tóc dài, trên cổ đeo chiếc vòng cổ bạch kim năm đó bà đã tặng.

Đó là do Cao Tịch Huy dùng tiền lương tháng đầu tiên của mình để mua, còn mượn bạn một ít tiền, tự tay đeo lên cho Tô Tịnh An.

Năm mà hai người cãi vã kịch liệt nhất, rõ ràng Tô Tịnh An đã ở trước mặt bà ném chiếc dây chuyền đi, sao hôm nay nó lại nằm trên cổ bà?

Không để Cao Tịch Huy nghĩ nhiều, tiếng kêu "meo meo" truyền đến. Cao Tịch Huy lạ lùng cúi đầu nhìn. Một con mèo vừa xấu vừa già đang nhìn bà.

Cao Tịch Huy đờ đẫn: "Tây An?"

Ngữ điệu này mang theo chút không dám chắc chắn.

Nhưng Tây An kích động nhảy vào lòng bà. Cao Tịch Huy vô thức ôm lấy nó.

Tây An là do Cao Tịch Huy và Tô Tịnh An nhặt về.

Lúc đó hai người họ thuê một căn phòng trọ. Trong lúc đi bộ trong khu nhà thì nhìn thấy một con mèo hoang bị thương.

Lúc đó Tây An vẫn là một cô mèo nhỏ. Nó thu mình lại ở bên đám cỏ. Cao Tịch Huy không thích mèo nhưng chịu không nổi lời cầu xin của Tô Tịnh An: "Em chỉ đút cho nó một chút bánh bao thôi."

Cao Tịch Huy lão đại không vui: "Em còn chưa đút cho chị mà đã đút cho nó?"

Tô Tịnh An đỏ mặt. Bà sợ Cao Tịch Huy không đồng ý, vội vàng chạy về nhà lấy mấy cái bánh bao còn thừa, cho vào sữa rồi đút cho Tây An.

Tây An xấu quá. Cao Tịch Huy nhìn nửa ngày cảm thấy chưa bao giờ trông thấy con mèo xấu như thế.

Vốn dĩ hai người không để tâm, ai ngờ được hôm sau đi dạo, Tô Tịnh An vừa quay đầu lại thì thấy Tây An loạng choạng đi theo bà.

Tây An giống như bị một con mèo già cắn, chao đảo lắc lư.

Tô Tịnh An thương hại rồi nhìn Cao Tịch Huy. Cao Tịch Huy kéo kéo cổ: "Không thể nào. Chị biết con mèo này, chắc chắn là quyến luyến vẻ đẹp của em. Còn đút cho nó nữa là chị biến nó thành mèo đồ hộp đấy."

Mười phút sau, Tô Tịnh An cầm bánh mì ngồi xổm xuống trước mặt bé mèo Tây An trêu đùa nó. Cao Tịch Huy ở bên cạnh buồn phiền hút thuốc, nhìn cô gái nhỏ như trẻ con nhà mình mà thở dài.

Tây An là một con mèo rất có linh tính lại biết báo ơn. Nó ăn bánh mì của người ta, ngày nào cũng ngậm chuột trong khu nhà rồi đêm đến trước cửa nhà Tô Tịnh An.

Mấy lần dọa Tô Tịnh An sợ hồn bay phách lạc, hét lên nhào vào lòng Cao Tịch Huy.

Cứ bị một người một mèo hành hạ cũng không phải là cách.

Một tuần sau Tô Tịnh An về nhà kinh ngạc thấy ở trên giường có một con mèo nhỏ lại xấu đang thu mình lại, chỉ là nó đã được tắm rửa sạch, vết thương trên người cũng được xử lý qua.

Cao Tịch Huy khoanh tay: "Chị sắp bị cả hai hành hạ chết rồi. Chị đã mang mèo về cho em. Mấy thể loại như diệt bọ, kiểm tra đã làm xong hết rồi, còn tắm rửa làm mấy kiểu tạo hình làm đẹp. Giờ em đã hài lòng chưa?"

Tô Tịnh An vui vẻ ôm mèo nhỏ, mắt cười tạo thành hình trăng lưỡi liềm: "Hài lòng rồi."

Cao Tịch Huy nhìn mà trong lòng rung động liền đi tới, ôm lấy bà: "Em hài lòng rồi? Có phải cũng nên để chị hài lòng một chút?"

Tây An tội nghiệp vừa vào nhà ngày đầu tiên đã bị chủ nhân đè lên trên người.

Buổi tối.

Cao Tịch Huy ngồi đọc báo, Tô Tịnh An làm ổ mèo. Bà rất khéo, tự mình dùng vỏ giấy làm một ngôi nhà: "Vậy chúng ta gọi nó là gì?"

Cao Tịch Huy: "Xấu quá, chị chưa bao gờ thấy con mèo xấu thế này, chẳng biết em thích nó ở điểm nào nữa."

Tô Tịnh An: "Chị không thấy là ánh mắt nó với chị rất giống nhau sao?"

Cao Tịch Huy:.....

Cái quái gì, bà đẹp như thế này giống nó chỗ nào chứ?

Tô Tịnh An ôm con mèo hô hôn: "Trước em đã nghĩ tên rồi. Gọi là Tây An đi."

Cao Tịch Huy vừa nghe liền bỏ tờ báo xuống, từ phía sau ôm lấy cả người cả mèo: "Em đã nghĩ tên? Vì ai? Con sau này của chúng ta sao?"

Bọn họ đã thảo luận, sau này dự định sẽ nhận nuôi.

Tô Tịnh An đỏ mặt, cúi đầu không nói gì. Mái tóc dài xõa trên má. Thời khắc ấm áp đó, Cao Tịch Huy vĩnh viễn không thể quên.

"Meo meo meo~"

Tây An ngửi tay Cao Tịch Huy, phát ra tiếng ủy khuất như một đứa trẻ, gọi bà đang ở trong tiềm thức quay trở lại.

Cao Tịch Huy cúi đầu, mắt đọng nước, tay nhẹ nhàng vuốt lông ở cổ Tây An.

Nó già rồi.

Bộ lông cũng mềm mượt, không giống như hồi nhỏ nữa.

Tây An thoải mái co mình vào lòng Cao Tịch Huy, nheo mắt bộ dạng hưởng thụ.

Tô Tịnh An thấy cảnh này liền quay người đi, tròng mắt ửng đỏ. Tây An trước giờ không cho người khác đụng, đến Mẫn Mẫn cũng không được. Vậy mà với Cao Tịch Huy, nó từ trước đến giờ chưa từng quên.

Hai người chẳng nói lời nào với nhau.

Bầu không khí có mùi vị của nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play