Gần đây Nam Dương bị "phá hủy", lần này lại phải tiếp nhận cuộc điều tra mang tính lịch sử.

Phùng Yến biết tính cách của Cao Tịch Huy. Sau khi nhận được điện thoại, bà sắp xếp trong nhà một chút rồi đi báo cáo.

Trong văn phòng.

Cao Tịch Huy chắp tay đằng sau đối diện với bức hoành phi "có tài đức cao mới gánh vác được việc lớn",nhàn nhạt nói: "Kỳ nghỉ của con thế nào?"

Vì chỉ nhìn thấy bóng lưng của bà, nên Phùng Yến không thể đánh giá được cảm xúc của Cao Tịch Huy lúc này. Bà trầm lặng.

Cao Tịch Huy nhẹ nhàng thở dài: "Ta vốn tưởng ràng ở tuổi như ta nên đi tìm một nơi để dưỡng già phơi nắng rồi. Không thể ngờ được."

Phùng Yến mím môi, đại khái đã hiểu được. Không phải Từ Linh thì là Tô Mẫn đã đắc tội với sư phụ.

Ánh nhìn của Cao Tịch Huy bi thương: "Tiểu Yến, con xem có tài đức cao mới gánh vác được việc lớn là do vi sư tự tay viết, đến hôm nay thì trái tim này của ta chỉ e là chẳng có cách nào có tài đức cao rồi."

Phùng Yến hiểu. Bà gật đầu: "Sư phụ yên tâm."

Bà nhất định sẽ tra Nam Dương cho thật rõ ràng.

Phùng Yến đến văn phòng của Từ Linh. Bà ngồi lên chính giữa sofa, nhìn Từ Linh: "Nửa tháng nay ta không đến. Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Từ Linh muốn lau mồ hôi: "Sư phụ, con thực sự không biết."

Con người đen của Phùng Yến nheo lại. Bà nghĩ đi nghĩ lại chuyện gần đây, một lúc sau: "Mẫn Mẫn đâu? Gọi con bé đến đây."

Từ Linh nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt như thế giới chẳng còn ý nghĩa gì nữa: "Bị sư tổ đưa đi học trường đảng rồi."

Phùng Yến:.....

Lúc này đây, Tô Mẫn đang được đưa lên chiếc xe bus lớn. Ở hàng ghế đầu, người khuôn mặt của quản giáo đen lại: "Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải thực hiện việc quản lý quân sự chu đáo. Lần này là do Cục trưởng cao đích thân yêu cầu cẩn thận, không được làm qua loa phiên phiến. Lát nữa đến nơi, lập tức giao nộp điện thoại. Bây giờ còn ai đang cần liên lạc gì thì mau chóng gọi cho người ta!"

Tô Mẫn:.....

Trời đất ơi.

Sư tổ, dì ơi... người có cần phải ra tay độc ác như vậy không.

Tô Mẫn mau chóng gọi điện cho Lâm Tiêu Tiêu, nhưng đáng tiếc, Phó giám đốc Lâm bây giờ cũng "gặp phải đại nạn", căn bản còn chẳng có thời gian để ý nhìn điện thoại.

Lão tổng giám đốc của Nam Dương đến. Bà chống gậy, vô cùng tức giận: "Mấy người các con!!! Mới có mấy tháng mà Nam Dương chúng ta bị điều tra đến mấy lần rồi? Rốt cuộc là ai đã gây chuyện, đứng ra đây cho ta."

Đương nhiên bà biết rằng đây không phải kiểm tra bình thường mà là đã đắc tội với lãnh đạo cấp trên.

Hồ Phỉ Phi là người sợ hãi đầu tiên. Nàng nghĩ đến Từ Linh, không thể nào...

Mặc dù hôm qua số lần của họ hơi nhiều. Từ Linh nói mấy lần là được rồi, rất mệt mỏi, nàng không chịu buông tha. Nhưng cũng không đến nỗi vì lý do như vậy mà đến kiểm tra họ chứ.

Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, cô suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Hồ Phỉ Phi: "Tổng giám đốc Hồ, là cậu phải không?"

Hồ Phỉ Phi:.....???

Lão Tổng giám đốc Hồ ngay lập tức bị lời nói đó gây chú ý. Bà giơ chiếc gậy lên: "Ta đánh chết con!"

Hồ Phỉ Phi;.....

Vốn là anh em ruột thịt, sao lại nhẫn tâm ra tay tương tàn như thế.

Phó giám đốc Lâm, cậu làm như vậy mà được hả?

Tổng giám đốc Hồ chịu oan ức suýt chút nữa thì bị đánh cho khập khiễng. Vấn đề ở chỗ buổi sáng đánh xong, đến chiều nàng còn phải tiếp đón đoàn kiểm tra.

Hôm nay Hồ Phỉ Phi ăn mặc rất tươm tất chỉnh tề, cũng không dám trang điểm. Tất cả nhân viên tiếp đón đều mặc đồng phục.

Trước khi đến Từ Linh đã thông báo trước.

- - Cô chú ý một chút, lần này không tra ra được vấn đề là không thể được!

Lời đã nói như thế rồi, còn có thể không chú ý sao?

Cũng đã lâu Phùng Yến không đến Nam Dương. Vừa ra tay đã mang theo sát khí. Bên cạnh bà là hai thư ký, tay cầm bản quy chế thuế vụ mới ban hành, tra từng điều một.

Đúng là một điều cũng không bỏ qua.

Tổng giám đốc Hồ lau mồ hôi, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu, đúng là muốn phát điên lên: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Lâm Tiêu Tiêu;.......

Lần này kiểm tra là đúng một ngày.

Mà Phùng Yến còn chẳng nể mặt. Bà mang theo dáng vẻ sắt đá lạnh lùng nhìn Tổng giám đốc Hồ: "Tổng giám đốc Hồ, không nói linh tinh nhiều, tốt cho cả tôi và cô."

Hồ Phi Phi nước mắt dàn dụa đi gặp Từ Linh. Từ Linh không nhìn nàng. Đây là lệnh Cao Tịch Huy hạ xuống. Sư phụ còn không dám phản kháng, ai dám ngăn cản?

Đến buổi chiều.

Phùng Yến báo cáo với Cao Tịch Huy tiến độ một ngày "Sư phụ, lỗi lớn lỗi nhỏ tra ra được rất nhiều."

Ý tại ngôn ngoại, người muốn xử lý thế nào?

Cao Tịch Huy suy nghĩ: "Chúng ta cũng đừng làm cho không người ta không toại nguyện quá. Đưa cho Phó giám đốc Lâm đọc."

Phó giám đốc Lâm....

Làm một vòng náo loạn lên như vậy, hóa ra vấn đề nằm ở Phó giám đốc Lâm.

Lâm Tiêu Tiêu tranh thủ lúc bên Phùng Yến báo cáo, cuối cùng cũng có thời gian cầm điện thoại. Cô mau chóng gọi điện cho Tô Mẫn nhưng không ngờ lại toàn trong tình trạng khóa máy.

Cô nhíu mày, mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn Tô Mẫn gửi nửa tiếng trước.

- - Lúc chị nhận được tin nhắn này, Thố Thố, em đã đến trường đảng rồi. Một tháng này phải quản lý hóa quân sự. Ay da, quả nhiên à, chúng ta không thể quá tốt bụng được. Dì rể tương lai tàn nhẫn quá.

Lâm Tiêu Tiêu:.....

Buổi tối hôm đó, quản lý Nam Dương mở cuộc họp khẩn cấp. Cả công ty đều phải tăng ca.

Như sắp giáp mặt kẻ thù.

Ai còn có tâm tư xem mắt hay không.

Buổi tối, khi Phùng Yến và từ Linh trở về văn phòng, Cao Tịch Huy đang ngồi vắt chéo chân, xem báo uống trà.

Tiểu Tương lấy một đĩa CD bên cạnh ra "Đây hình như là bài hát mới nhất". Rồi cô bỏ vào.

Tiến nhạc vang lên ầm ầm "Woa! Đưa tay của mọi người lên. Lên cùng tôi nào, say hi!!!"

Tiểu tương bị dọa đến co rúm. Cao Tịch Huy làm nước trà đổ lên tay. Tiêu Tương mau chóng lau, lấy khăn tay ra.

Phùng Yến và Từ Linh nhìn nhau, cảm thấy tâm tình sư phụ không tồi, có thể nói chuyện được.

Gõ cửa, đi vào phòng.

Phùng Yến báo cáo chi tiết với Cao Tịch Huy về cuộc điều tra hôm nay. Từ ngữ vô cùng thận trọng, miêu tả hết sức chi tiết.

Báo cáo xong.

Bà và Từ Linh đều nín thở chờ đợi Cao Tịch Huy nói.

Cao Tịch Huy đặt cốc xuống, dựa lên sofa nhìn lên hai con người đang sợ hãi. Bà đưa tay lên, học theo DJ trong CD: "Đưa tay của mọi người lên. Lên cùng tôi nào, say hi!!!"

Phùng Yến:....

Từ Linh:.....

Trời xanh ơi.

Sư phụ có phải đến thời kỳ mãn dục nữa không??? Đúng rồi đúng không?? Nhất định là đúng rồi??

Rõ là như vậy nhưng Phùng Yến và Từ Linh không thể phụng mặt kết hợp được.

Tiểu tương vào phòng, nhìn thấy tay Cao Tịch Huy, hai khuôn mặt đóng băng y như nhau Phùng Yến và Từ Linh cũng đang phối hợp vẫy tay.

Cô ngơ người cả nửa ngày. Đang làm cái gì vậy???

Vẫy tay xong.

Cao Tịch Huy nhìn Từ Linh: 'Linh nhi, Mẫn Mẫn đi trường đảng rồi, quân đội quản lý hoàn toàn, một tháng này không gặp được Lâm Tiêu Tiêu. Con nói xem liệu nó có oán hận ta không?"

Từ Linh vẫn giữ nụ cười: "Sẽ không đâu ạ."

Nội tâm: Nhất định phải oán hận, không chừng Mẫn Mẫn đã bắt đầu đâm kim lên người rơm rồi.

Cao Tịch Huy uống một ngụm trà tiểu Tương mới pha "Con thân làm sư phụ, cũng đừng không hợp tình hợp lý. Đúng rồi, ta nhớ lão Vương canh giữ phía sau hậu viện, có một cấi hố chó, ngày trước tình nhân hẹn hò đều chui ra từ đó. Con thích hợp tiết lộ cho Mẫn Mẫn, làm một sư phụ thật hiền lành ấm áp."

Từ Linh:.....

Cô chẳng muốn làm một sư phụ hiền lành ấm áp.

Phùng Yến nhìn Từ Linh một cái, Từ Linh gật đầu: "Vâng."

Cao Tịch Huy xua xua tay "Được rồi, con về trước nghỉ ngơi đi. Ta còn có lời muốn nói với sư phụ con."

Từ Linh thở phào, mau chóng lui ra.

Người vừa đi.

Phùng Yến bước đến rót thêm trà cho Cao Tịch Huy. Cao Tịch Huy nhìn bà: "Có phải con muốn hỏi ta sao lại để Từ Linh đi? Ay, ta không thể không đề phòng. Con cần phải biết, gió bên ngoài làm sao so với tình cảm thầy trò chúng ta được.".

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||

Phùng Yến:.....

Bà không ở đây mấy tháng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? "Nội chiến" dữ dội như vậy.

"Ta để con bé đi là muốn giao cho con một chuyện."

Phùng Yến: "Sư phụ, người cứ nói."

Cao Tịch Huy dáng vẻ nghiêm túc: "Con sai người theo giám sát Mẫn Mẫn. Một khi con bé bò qua hố chó đi hẹn hò, ngay lập tức nói với chủ nhiệm dạy học Đại Mã. Đó là thuộc hạ lâu năm của ta, có thể tin tưởng. Bảo ông ta dạy dỗ con bé một trận nghiêm khắc cho ta."

Phùng Yến;........

Mẫn Mẫn à.

Con với Phó giám đốc Lâm rốt cuộc đã làm chuyện gì thế???

Tô Mẫn hoàn toàn chẳng biết mình đã bị người ta tính toán. Điện thoại của nàng bị tịch thu một tuần. Nàng nhớ Lâm Tiêu Tiêu đến phát điên.

Lâm Tiêu Tiêu đương nhiên cũng vậy. Cô ngày nào cũng chạy xe 20 km, đến trường đảng xem xem, muốn tình cờ gặp được nhưng đã một tuần rồi, không một lần nào gặp cả.

Tô Mẫn mấy ngày hôm nay buổi sáng thì rèn luyện nghiệp vụ, phát triển thể chất các kiểu, lăn lộn cả vũng bùn đấu trận... Sức cùng lực kiệt mà buổi chiều còn phải học kiến thức lý luận, người vừa đen vừa gầy. Trước đây rõ ràng như mang khí chất của người trong làng giải trí, còn bây giờ nhìn chẳng khác gì một cô nông dân.

Chủ nhật cuối tuần, lúc Tô Mẫn đang nhớ Lâm Tiêu Tiêu phát điên thì nhìn ra cửa thấy chú Vương đột nhiên đến. Ông lén lút nhìn khắp nơi "Mẫn Mẫn."

Tô Mẫn thấy ông đến liền nhanh chóng trèo từ trên giường xuống "Chú, thế nào rồi?"

Mấy hôm trước nàng dùng một điếu thuốc hối lộ chú.

Chú Vương đưa điện thoại cho nàng "Chỉ có thể gửi một tin nhắn thôi đấy, mau lên."

Tô Mẫn vô cùng mang ơn: " Chú, vậy lỗ chó thực sự có thể trèo qua sao?"

Chú Vương: "Nhất định được."

Đúng la người trẻ tuổi. Tô Mẫn có lẽ vẫn còn chút phòng bị nhưng chú Vương cũng đầu tóc hoa râm rồi, canh cửa giúp trường, nhất định không có vấn đề gì.

Nàng mau chóng gửi tin nhắn cho Lâm Tiêu Tiêu.

- - Tám giờ tối nay, đợi em ở cửa nam.

Tất cả đã chuẩn bị xong, tim Tô Mẫn đạp thình thịch, nàng đã chẳng còn làm được gì nữa, cả đầu óc bây giờ chỉ toàn là phấn khích.

Phó giám đốc Lâm nhận được tin nhắn cũng kích động như vậy, vẻ mặt bên ngoài vẫn bình tĩnh "Hôm nay mình đi sớm một chút."

Tổng giám đốc Hồ cảnh giác nhìn: "Cậu đi làm gì vậy?"

Lâm Tiêu Tiêu nhướn mày: "Tổng giám đốc Hồ, giờ cậu là tai mắt của bộ trưởng Từ đấy à."

.....................

Nhân bánh kẹp là khó làm nhất.

Tổng giám đốc Hồ cảm thấy nàng khổ quá, ở chỗ Từ Linh nàng là tai mắt của Nam Dương. Đến chỗ Phó giám đốc Lâm thì nàng lại là tai mắt của cục thuế.

Về sau đừng gọi nàng là tổng tài của Nam Dương nữa, gọi là tổng tài của "Khó" Dương mới đúng.

Đúng là khổ quá khổ quá rồi.

Hẹn hò lúc tám giờ tối. Đi ra ngoài trước hai tiếng, dành ta hai tiếng đồng hồ tắm rửa trang điểm.

Lâm Tiêu Tiêu vừa đi ra, ánh sáng rực rỡ, mái tóc dài tung bay, váy trắng phất phơ, đến cả Sue cũng nhìn ngẩn ngơ.

Tâm tình cô rất tốt, khóe môi luôn nhếch lên. Cô mua cho Tô Mẫn rất nhiều đồ, đồ ăn vặt, quần áo để thay, kem chống nắng....

Trong lòng chờ đợi đi đến nơi.

Lâm Tiêu Tiêu chờ đợi nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng, dưới một gốc tường rất thấp và kín ở cổng nam, một lỗ nhỏ bị vỏ giấy bịt kín bị đẩy ra.

Trái tim Lâm Tiêu Tiêu nhảy lên, cô tiến lên phía trước vài bước, nhìn thấy đầu Tô Mẫn.

Tô Mẫn đen đi rồi.

Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên dừng bước.

Nàng đến đây tập luyện không thể trang điểm. Nửa tháng này chịu dầm mưa giãi gió nước da đen nhẻm, đầu tóc bù xù chui ra khỏi lỗ. Quan trọng là khi nàng nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu liền để lộ hàm răng trắng bóng, cười ngốc nghếch.

Chẳn khác nào một cô thôn nữ chui ra từ than đen.

Lâm Tiêu Tiêu dụi dụi mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm. Tô Mẫn vẫn đang cố gắng bò ra ngoài. Lỗ này nhỏ quá, mới bò được có chút.

Đằng sau, một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Cô đang làm gì vậy?"

Đầu Tô Mẫn đang ở bên ngoài, quay cũng không quay được. Nàn lo lắng, muốn rút người lại nhưng bị kẹt lại.

Lần này thì tiến thoái lưỡng nan rồi.

Trong lòng nàng run lên sợ hãi.

Là Đại Mã? Là chủ nhiệm Đại Mã??

Đại Mã giống như diêm vương của trường đảng vậy, công chính nghêm minh, thường xuyên phạt các học viên. Động một tí là tám trăm mét, một km, chạy không được phép nghỉ ngơi. Việc dọn dẹp vệ sinh cũng do bà kiểm tra, chăn phải được gấp thành hình đậu phụ vuông vắn. Mọi người đều bị hành hạ đến phát điên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt poker (mặt không cảm xúc) của bà là chẳng ai dám nói gì cả.

Đại Mã nhìn nữ giáo đạo viên bên cạnh: "Đây là học viên cô dẫn dắt?"

Nữ giáo đạo viên nhanh chóng đưa tay ra kéo chân Tô Mẫn.

Cứ như thế.....

Lâm Tiêu Tiêu chuẩn bị cả bốn tiếng đồng hồ, dày vò đến nửa tiếng và chỉ được nhìn thấy cái đầu của Mẫn Mẫn, người thì giống như một củ cải bị người ta lôi về.

Cô còn chưa biết bên trong sân xảy ra chuyện gì đã nghe thấy giọng Đại Mã: "Bây giờ quay trở về, thổi còi tập hợp khẩn cấp cho tôi, tất cả mọi người dậy hết, mang đầy đủ vật dụng, chạy năm km."

Lâm Tiêu Tiêu:.....

Sue ở đằng sau mắt chữ A mồm chữ O, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với lại sao vừa rồi nhìn thấy Tô Mẫn lại với bộ dang như vậy.

Lâm Tiêu Tiêu thở dài. Cô nhẫn nại cả nửa ngày, quay đầu lại, gió thổi một cái đầu tóc tung bay cả lên, ánh mắt hiện lên sát khí.

Thỏ tức giận lên còn cắn người. Cục trưởng cao, người quá coi thường chúng con rồi.

Sue ngẩn người nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Phó giám đốc Lâm, bây giờ--"

Lâm Tiêu Tiêu mặt lạnh: "Đi *** sân, tìm Tô Mẫn."

- - Mẫn Mẫn, em đợi chị, chị đi tìm cứu binh.

Đối mặt với lực lực lớn mạnh, bọn họ phải phản kháng, phải đấu tranh, phải đối lại một cuộc sống tươi đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play