Vừa về ký túc xá cậ.u đã bị chị Hương Hương giục thiết kế poster, cuối tuần có trung tâm thương mại khai trương mời ngôi sao truyền hình đến cắt băng khánh thành, Quốc Sắc Thiên Hương cũng được thuê diễn, phải nhân dịp này tự lăng xê gấp. Dã Bình nghe nói có ngôi sao truyền hình thì sướng nhảy tưng tưng như khỉ, đòi đến chụp hình chung, đòi đẹp mất phần người ta.
“Ngữ mày mà đòi đẹp át người á, xem mặt có khác trét nhọ nồi không.” cậ.u đang ngồi sửa ảnh, cả đám vây quanh đòi cậ.u chỉnh cho mình đẹp hơn.
“Con đĩ non bán trôn này mày ghê quá hả?” Dã Bình đứng ngoài cửa chửi, “Thằng ấy nhà mày chưa đủ đút lỗ đít mày à?”
Cậ.u quẳng chuột đứng dậy xăm xăm ra cửa, Dã Bình ré lê.n chạy té về phòng. Hai thằng cự nhau mấy câu là lao vào cào cấu liền, Dã Bình vừa đen vừa gầy đánh không lại cậ.u nhưng cứ phải ngứa mồm, nó vừa giữ tay nắm cửa vừa chửi nhau với cậ.u. Lúc chị Hương Hương chạy vào can thì cậ.u vừa tụt được quần Dã Bình, thế là cậ.u bị chị túm cổ áo lôi đi.
“Làm ăn đàng hoàng đi.” chị nhét cậ.u lại bàn máy tính, bắt chỉnh cho mặt Dã Bình trắng lê.n. Dã Bình mặc lại quần rồi đứng sau lưng chị Hương Hương để giám sát, thỉnh thoảng lại lải nhải yêu sách. Cậ.u liền chỉnh cho cá.i mặt nó như bị trét vài kí bột mì, chị Hương Hương đập đầu cậ.u, nạt: “Phản quang mẹ mày rồi.”
Cậ.u cười hì hì, Dã Bình lại bắt đầu văng phụ khoa qua lại với cậ.u.
Tầm chạng vạng Trang Bách Tâm đến, bài viết “Một Quốc Sắc Thiên Hương khác, một hào quang rực rỡ khác” đã chễm chệ tr.ên chuyên mục báo mạng mới mở của đồng nghiệp cô. Lượt người xem không cao lắm nhưng có còn hơn không, cô lén liên hệ nhờ vài trang web về LGBT chia sẻ bài viết để số liệu trông khả quan hơn. Chị Hương Hương thì thật ra không quan tâm lắm, chị đã lưu bài trong điện thoại, gặp ai cũng chìa cho xem, thậm chí chị còn in khổ to, dán lê.n tường ngày ngày đi qua vái như tranh Phật. Từ đó chị lại càng có niềm tin.
Cậ.u về phòng cho Trang Bách Tâm nghe đoạn ghi âm, Trang Bách Tâm nghe xong im lặng hồi lâu rồi mới bảo: “Cá.i này chỉ cho thấy ông ta đã nói dối về quan hệ giữa hai người và xu hướng tính dụ.c của ông ta, chứ không thể chứng minh ông ta có xâm hại tìn.h dụ.c, không thể chứng minh ông ta đã phạm pháp, càng không thể chứng minh cậ.u không đánh vợ ông ta… trước mắt ông ta chỉ là kẻ băng hoại đạo đức thôi.”
“Tôi biết.” cậ.u cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.
“Cậ.u có còn giữ những thứ cậ.u ‘đã thấy trong điện thoại’ ông ta không?”
“Lão mà để cho tôi giữ á?” mới xem lướt qua mấy giây đã bị Dư Phục giằng máy lại rồi. Chỉ mấy giây đó thôi mà đến giờ nhớ lại dạ dày cậ.u còn quặn ngược lê.n đây. “Mà dù có tôi cũng không phải người bị hại trong đó, tôi không thể quyết định thay họ được…”
“Thế tại sao bỗng dưng cậ.u lại thu thập chứng cứ, vì ông ta làm khó dễ người thân của cậ.u à?” Trang Bách Tâm vẫn nhớ câu đầu tiên, “Cậ.u muốn đi kiện hay muốn trao đổi với ông ta?”
“Không.” cậ.u lắc đầu, lắc lắc cây bút ghi âm: “Tôi muốn lão bốc mùi tanh tưởi. Phóng viên Trang có hứng thì theo tôi, không muốn thì thôi. Chị đã giữ lời thì tôi cũng giữ lời.”
Trang Bách Tâm cười, “Cậ.u muốn tôi bóc phốt hộ cậ.u mà lại không cho tôi tư liệu.”
“Tôi đã cho chị mọi thứ tôi có rồi, tôi biết chị chưa thật tin tôi, mà tôi cũng chẳng còn bằng chứng nào đâu.”
“Có điều này tôi thắc mắc.” Trang Bách Tâm hỏi, “Cậ.u đâu phải người bị hại trực tiếp, nếu những người kia còn không chịu đứng ra tố cáo thì sao cậ.u cứ phải kiên trì vậy.”
“Sao tôi lại không phải bị hại? Mẹ kiếp bị bịt mắt bón c*t vào mồm mà còn không phải bị hại à?” ngừng một lát cậ.u lại bảo: “Thật ra tôi sợ phải đối mặt với những người thật sự bị hại lắm.”
“Trong đám đó có người biết tôi đấy. Cứ thấy tôi họ sẽ nhớ đến Dư Phục, nhớ đến những gì mình gặp phải, nhớ rằng thằng đồng tính như tôi lại không hề bị hiếp, lại còn ôm ấp yêu đương với lão tội phạm hiếp dâ.m, còn vênh váo lượn lờ trong trường, khoe khoang giáo sư Dư tài giỏi ra sao… Giờ bên cạnh lão cũng có một thằng nhóc si.nh viên chắc cũng như tôi hồi đó.”
“Chị biết có đứa đã hỏi gì tôi không? Nó bảo có phải mày không thỏa mãn được lão ch.ó ấy nên lão mới tìm đến tao không?”
Cậ.u cười khẩy, bảo: “Phóng viên Trang à, tôi cũng là người bị hại mà.”
“Thế nên họ không ra làm chứng là có lý do, tôi hiểu chứ. Thậm chí tôi vẫn tự trách mình có lẽ đứa si.nh viên kia định tự sát cũng là vì tôi đã tố cáo Dư Phục, khiến cậ.u ta có thể bị tổn thương hơn nữa. Có lẽ những người trong cuộc muốn chuyện này bị chôn vùi trong bóng tối hơn là thằng khốn kiếp đó bị pháp luật trừng trị. Bị xâm hại tìn.h dụ.c vốn đã là một điều khó nói ra, mà lại còn là con trai, cá.i sự ‘sỉ nhục dâ.m đãng’ (1) còn tăng gấp bội.”
Cậ.u bóc một cá.i kẹo bỏ vào miệng, vị chua làm tan cơn khó chịu, cậ.u nói tiếp: “Nhưng không thể bắt tôi làm như không biết gì hết, không thể ép tôi ăn c*t còn không cho tôi ọe ra.” rồi chìa cho Trang Bách Tâm một cá.i kẹo.
Trang Bách Tâm nhận, bóc ăn: “Thế nên cậ.u bị xử đầu tiên… á trời, chua thế!” mặt cô ta nhăn như khỉ, cô bị chua ứa nước mắt còn cậ.u thì phá lê.n cười khanh khách.
“Mỹ Mỹ, cậ.u đang ở với thầy Quan rồi, cậ.u có định mượn tay anh ta để trả thù Dư Phục không?”
“Phóng viên Trang à, báo thù đâu phải thủ dâ.m.” cậ.u giơ tay lê.n lắc lắc, “Phải chính tay mình làm mới sướng chứ.”
“Lúc cậ.u cầm dao đến nhà Dư Phục là định giết người thật hả? Sao cậ.u lại đổi ý?”
Cậ.u không trả lời thẳng câu hỏi mà lại nói: “Chị đã xem phim “God Bless America” chưa?”
“”Chúa ban ơn nước Mỹ” hả?”
“Ừ. Phim châm biếm, ông chú trung niên xuất ngũ và em loli xinh tươi xách súng đi bình thiên hạ.” cậ.u giơ tay phải giả làm súng, nhắm vào một kẻ thù vô hình phía trước, tự lồng tiếng bòm bòm bòm, “Trong phim có một đoạn nam chính muốn giết một MC cực đoan chuyên cổ động chiến tranh, tên MC bảo mày mà giết tao tao sẽ thành thánh tử đạo, thành anh hùng. Tôi thấy đúng…” cậ.u thổi phù “họng súng”, giắt lại vào hông.
“Dù là trước kia hay bây giờ, hễ tôi giết Dư Phục lão sẽ trở thành vị giáo sư vô tội bị sát hại trong tay thằng bi.ến thái đồng tính luyến ái thất tìn.h, lão sẽ thành người chết không được động đến, mọi tội lỗi của lão sẽ bị chôn vùi theo cá.i chết, còn bao nhiêu ưu điểm sẽ được phóng đại lê.n vô tận. Lão sẽ được cả cá.i Đông Ninh tôn thờ… thế là còn tởm hơn tôi phải chết. Tôi không cho phép đâu.”
Trang Bách Tâm nhìn cậ.u hồi lâu rồi bảo: “Nghiêm Khác Kỷ này, giờ tôi bắt đầu cảm thấy cậ.u… thú vị hơn cả Quan Tàng.”
Trước khi Trang Bách Tâm ra về Linh Linh từ trong phòng đi ra, hai mắt đỏ hoe: “Em không định nghe trộm đâu, hôm nay em bị cảm nên xin nghỉ làm.” Con nhỏ lại nắm tay Trang Bách Tâm, bảo: “Chị ơi, chị là phóng viên mà? Chỉ cần chiếu phỏng vấn lê.n TV, đưa lê.n báo là được hết mà?” rồi lại thắc mắc hỏi cậ.u, “Sao anh không báo cảnh sát? Thế còn không phải bằng chứng thì là gì? Tòa không chịu xử thì mình tìm cách đưa tiền đưa quà cho họ, kiểu gì họ chẳng xử lão?”
Cậ.u và Trang Bách Tâm nhìn nhau bật cười, vừa thấy vui vừa không đành lòng.
Trang Bách Tâm trở về đài truyền hình, đưa vụ của Nghiêm Khác Kỷ vào các chuyên mục đề xuất trong tuần này rồi chọn một tiêu đề nghe bắt tai. Chủ nhiệm đi đâu về văn phòng, hỏi cô: “Về rồi à?” cô đáp “ừ.”
Cô không nói gì, chủ nhiệm cũng chẳng thèm nói luôn. Lưu Dương ra ra vào vào hai lượt đều không chào hỏi cô, hai bên xem nhau như không khí. Lưu Dương còn trẻ, tin.h thần sung mãn, tốc độ ra bản thảo liên t.ục, nói chung anh ta đã sớm vượt mặt cô nên đâu có coi cô ra gì.
Còn cô: phụ nữ, gần bốn mươi, hội tụ đầy đủ hai yếu tố tiên quyết để không thể chạy hiện trường được nữa.
Trước kia cô cũng từng rất oai phong, phóng viên hàng đầu nắm chuyên mục hàng đầu, cô xông xáo hơn, nhanh nhạy hơn mọi đồng nghiệp nam, hiện trường thế nào cô cũng dám lao vào, cô được tuyên dương, được cầm giải thưởng phóng sự. Cô giật tài nguyên, giành chuyên mục từ cả những tay phóng viên già đời, cô lê.n tiếng là hừng hực ý chí, cô đi đường như gió cuốn mây bay, tư liệu về đài chưa kịp tổng hợp thành lớp lang thì bản thảo của cô đã ra lò, vừa mới, vừa nhanh, nội dung lại phong phú sống động.
Không khác gì Lưu Dương bây giờ.
Cô đắc ý lắm, cảm thấy mình đã làm rạng danh cánh phóng viên nữ. Nhưng chỉ hai năm sau cấp tr.ên bảo cô rằng các đồng chí là nữ giới sớm muộn cũng phải kết hôn, si.nh đẻ, không thể làm phóng sự hiện trường nữa. Thế nhưng họ cũng không chịu nâng cô lê.n làm quản lý, lý do là “các đồng chí nam có ý kiến”. Cô không cam lòng, không thể lùi bước thì cô phải tiến lê.n, phải tiến, phải tiến, tiến đến mức bị đánh bật ra lề. Cô thành một bóng ma luẩn quẩn tr.ên đầu người sống, đôi bên gườm nhau đều thấy ngứa mắt.
Linh Linh hỏi cô: Phóng viên như chị mà còn không đưa được mọi chuyện ra ánh sáng thì còn biết tìm ai? Có ai ghê gớm hơn chị nữa? Thế thì ở đài các chị ai là sếp? Hả, còn cả sếp của sếp nữa ư? Linh Linh có vẻ vô cùng thất vọng, nó bảo: Thế thì chị cũng chẳng hơn gì bọn em nhỉ.
Trang Bách Tâm mở những bức ảnh chụp ở Quốc Sắc Thiên Hương ra, thấy gương mặt Dã Bình tr.ên ảnh vô cùng rạng rỡ, hai mắt nó rực cháy ngọn lửa nhiệt tìn.h, th.am vọng. Dù chỉ có trình độ văn hóa cấp hai, cả đời chưa từng bước chân ra khỏi cá.i tỉnh này, vóc dáng đen gầy thấp bé, gò má nhọn hoắt, mồm miệng lúc nào cũng sẵn lời thô t.ục, chẳng biết LGBT là cá.i gì, càng chưa từng nghe đến show truyền hình RuPaul, ước mơ lớn nhất của đời nó là được lê.n CCTV, và luôn chỉ gườm gườm đề phòng đứa nào dám đe dọa vị trí trụ cột của mình.
Thế mà đứng hiên ngang trước ống kính Dã Bình luôn luôn là tiêu điểm. Nó tự tin như một Bà Hoàng ngồi tr.ên đầu thiên hạ.
Cô tắt ảnh đi, ké.o nó khỏi màn hình máy tính.
Cậ.u gõ cửa phòng A Phân trước khi bọn nó đi làm. Vào trong rồi cậ.u còn cố tìn.h thì thào nói nhỏ, rồi sau đó một tràng cười kinh ngạc rộ lê.n. “Cười khỉ gì, tao có biết hỏi ai nữa đâu, bọn mày biết không?” cậ.u hỏi.
“Gì mà chẳng biết, để mai tao hỏi cho mày, bao giờ cần?”
“Xế chiều thứ hai.” cậ.u cười hí hí, “Nhưng mà phải nóng đấy nhé.”
Chú t.hích:
(1) sỉ nhục dâ.m đãng: slut-sh.aming, cụm từ chỉ thói quen chỉ trích phụ nữ, trẻ em, người đồng tính nam trong những vấn đề liên quan đến tìn.h dụ.c (ví dụ như cho rằng nạn nhân lẳng lơ, ăn mặc hở hang mới bị xâm hại…). Các bạn có thể tìm đọc kĩ hơn về vấn đề này tr.ên mạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT