Ngồi dậy Lý Thiên Nguyệt nhíu mày khi thấy mình đang mặc một đồ ngủ thoải mái.

Tối hôm qua cô ngồi làm việc đến tối thì cơn buồn ngủ đến nên cô leo lên giường ngủ không thay đồ ngủ.

Mà bây giờ cô lại mặc đồ ngủ nên chắc chắn có người đã thay đồ cho cô.

Dì Ngọc chắc chắn không thể nào thay quần áo cho cô được?

Lý Thiên Nguyệt nhảy xuống giường, vừa gãi mái tóc hơi rối vừa đi ra ngoài" Dì Ngọc"

" Tối qua anh ấy có về đây không ạ?"

" Dạ phải bà chủ.Khuya hôm qua ông chủ có về"

Lúc trước cô không hề quan tâm đến Mạc Thiên Nhật Dạ nhưng bây giờ dù trong thân phận Lý Thiên Nguyệt hay chính cô thì cô vẫn để ý đến những lời Vương Cẩn Mai đã nói.Dù không biết đó là thật hay giả nhưng cô vẫn khó chịu trong lòng.

Cô như đang thay chủ nhân của cái chức Mạc Thiếu Phu Nhân này lo lắng một điều không đâu mà trước kia cô hờ hững không quan tâm đến nó.

Thật nực cười!

" Đúng rồi,ông chủ còn nói sau 10 giờ bà chủ phải vào giường ngủ.Không được thức khuya để làm việc, không được thức đêm như hôm qua.Ông chủ còn kêu tôi canh chừng không cho..."

Chưa nói xong Lý Thiên Nguyệt đã cười lớn,nghĩ đến Mạc Thiên Nhật Dạ cô không khỏi ngừng nghi ngờ tên này đang trông trẻ hay gì.

Nghĩ đến Mạc Thiên Nhật Dạ nuông chiều tính nết trẻ con mặc Lý Thiên Nguyệt làm gì cũng che chờ, yêu thương, lo lắng cho Lý Thiên Nguyệt trong tim cô lại đau nhói lên lúc nào không hay biết.

Chắc đây là do cô ghen tỵ với Lý Thiên Nguyệt.Cô tự nghĩ vậy.

Lý Thiên Nguyệt gật đầu gãi gãi đầu nói" Tôi biết rồi" Vừa dứt lời cô đi vào phòng tắm rửa mặt.

Tại tập đoàn Mạc Thị,văn phòng của tổng giám đốc.

Trước cửa sổ sát đất trong suốt, Mạc Thiên Nhật Dạ đút một tay vào túi quần, nghe thư ký Vương và trợ lí Trần trình bày bản báo cáo kế hoạch hạng mục và nội dung lớn nhỏ liên quan đến Tập đoàn LG USA.

Sau khi hai người đó nói xong rồi rời đi, căn phòng yên tĩnh trở lại.

Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn đứng thiêng ngang trước cửa sổ, không nhúc nhích.Chiếc lưng thẳng tắp đầy gợi cảm của Mạc Thiên Nhật Dạ.

Chuông điện thoại rung lên, Mạc Thiên Nhật Dạ bắt máy,nghe thấy Lục Nghị Phàm cười như không ở đầu dây bên kia " Tôi nghe nói rốt cuộc tập đoàn Mạc Thị của cậu cuối cùng cũng chịu chấp nhận lời mời hợp tác của Tập đoàn LG.Đây là một dự án để phát triển chuỗi tài chính xuyên quốc gia vĩ đại nhất lịch sử sao?"

" Cậu có ý kiến?" giọng của Mạc Thiên Nhật Dạ trầm lạnh, không nghe ra được cảm xúc.

" Tôi không có hứng thú với các trung tâm thương mại ăn người mà không thấy máu của các người nên dĩ nhiên là không có ý kiến" Lục Nghị Phàm trầm lạnh cười nhạo" Tuy nhiên khi năm đó cậu sáng lập ra tập đoàn Mạc Thị, cậu đã không định sẽ tiếp nhận toàn bộ trụ sở LG.Ba cậu dù đã qua tuổi trung niên nhưng đầu óc vẫn còn khỏe mạnh và minh mẫn, hẳn là bây giờ cũng không cần phải nóng lòng giao cơ ngơi tài sản nhà họ Mạc cho cậu một cách nhanh chóng. Để tôi đoán xem một Mạc công tử ung dung tự tại sống một cuộc đời thư hả như cậu sao lại phải từng bước thu lưới?"

" Sớm muộn gì cũng phải đi đến bước đường này.Chọn một thời điểm hợp lí cũng bị cậu cho là mưu mô của tôi à?.Lục Thiếu, cậu có phải là đã nghĩ quá nhiều rồi không?" Giọng của Mạc Thiên Nhật Dạ không có một chút hơi ấm" Cậu rảnh lắm đúng không?"

" Không rảnh, bận khủng khiếp luôn!" Lục Nghị Phàm cười hừ" Cậu đâu biết công việc của tôi khổ sở thế nào đâu!Suốt ngày phải ở phòng khám và phòng phẩu thuật.Mỗi ngày đều phải đối mặt với những bệnh nhân có mặt mày ủ mày ê, cầm dao mổ và sinh mệnh của người khác trong tay, e rằng còn áp lực hơn là làm giám đốc như Mạc Tổng đây!"

Giọng của Mạc Thiên Nhật Dạ trầm lạnh " Đường đều do tự mình chọn lựa,chính cậu muốn chọn nghệ y cứu thế cứu khổ cứu nạn,không ai ép buộc gì cậu hết.Ai mà đoán được năm đó công tử nhà họ Lục chọn đại học nghành Y thực tế là bị gái lừa chứ.Nhưng cuối cùng con gái nhà người ta tuyệt tình vứt bỏ cậu, dứt khoát bỏ đi khiến cậu rơi vào bể khổ vực sâu nhiều năm rồi mà không vung thoát ra được"

Đầu dây bên kia im lặng vài dây, thì vang lên tiếng Lục Nghị Phàm ném hồ sơ bệnh án xuống bàn " Tôi và Lưu Mộ Hàn tồn tại là để cho cậu bới móc à?Mỗi ngày nhìn cậu và Lý Thiên Nguyệt thể hiện tình cảm như phát cơm chó miễn phí, chẳng những tôi ăn nó cơm chó,mà còn bị cậu đâm một nhát chí mạng vào chỗ đau đến mười nghìn năm không ngừng chảy máu,đúng không hả?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play