Lúc Lý Nhật Trường nhìn thấy chiếc hộp này thì bất giác nhíu mày.

" Ông nội, món quà này sẽ làm ông ngạc nhiên và vui mừng đấy, cháu tin rằng ông sẽ rất thích" Lý Thiên Nguyệt đặt hộp quà trước mặt ông nội Mạc, cười chân thành.

Ông nội Mạc đang cười, vẫn chưa kịp mở hộp quà ra, bỗng Lý Thiên Như nhìn chằm chằm rồi lên tiếng giọng nói đầy vẻ khiếp sợ " Chị! Không phải chị định tặng quà cho ông nội là thứ này sao?"

Lý Thiên Nguyệt tỏ ra ung dung hỏi" Sao vậy?"

Lý Thiên Như vẫn giả nai tỏ ra khiếp sợ" Món quà đang đựng trong đây...không phải là bàn cờ nhà đầu thời Đường mà cách đây mấy hôm ba bị mất trộm sao?.Không ngờ người trộm nó đi chính là chị!Em biết chị muốn làm cho ông nội vui nhưng cũng đừng lấy đồ cổ mà ba yêu quý nhất như vậy chứ!"

Lúc này dường như Lý Nhật Trường đã không thể ngồi yên" Con gái út của tôi không biết giữ mồm giữ miệng mong ông nội Mạc đừng trách cứ. Thiên Nguyệt tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này..."

Triệu Mỹ Hân ngồi bên cạnh cũng chỏ mồm vô nói" Tôi đã bào mấy ngày trước có cảm giác hình như trên cái kệ cổ trong phòng sách của ông thiếu thiếu gì rồi nhưng không ngờ là đồ Thiên Nguyệt lén lấy đi"

Bà ta nói xong lại lâc đầu thở dài" Tuy nói Thiên Nguyệt muốn lấy đồ tốt cho ông Mạc là một ý tốt nhưng con gái lấy chồng như bát nước đổ đi.Lúc về ngoại thì chẳng chào hỏi gì mà tự ý lấy đi món đồ cổ quý giá dù không phải là trộm cắp nhưng cũng không phải phép"

" Bà bớt nói một câu đi!" Lý Nhật Trường e ngại nhà họ Mạc ở đây nên không trực tiếp nổi giận mà đá vào chân của Triệu Mỹ Hân một cái thật mạnh như cảnh cáo bà ta không được nói năn sằn bậy.

Triệu Mỹ Hân câm mỗm lại không dám nói gì, ánh mắt có như không nhìn về phía Lý Thiên Nguyệt.

Bà ta không tin có nhân chứng vật chứng ở đây mà Lý Thiên Nguyệt có thể thoát tội.Dù sao cũng không có ai ở nhà mẹ đẻ hay nhà chồng có thể chứng minh sự trong sạch cho Lý Thiên Nguyệt.Dù đây không phải chuyện lớn cũng không phải chuyện nhỏ.Nhưng Lý Thiên Nguyệt sẽ bị mất điểm trước nhà chồng.

Lý Thiên Nguyệt vẫn thản nhiên mỉm cười" Bàn cờ nào? Thiên Như và dì Triệu, hai người đang nói gì thế ạ sao con nghe mà không hiểu?"

Đúng là một thu hoạch bất ngờ!

Chuyện này không phải chỉ có một mình con ả em giở trò quỷ.Cô đang suy nghĩ làm sao cô ta có thể lấy bàn cờ ra một cách dễ dàng như vậy thì ra cũng có một tay Triệu Mỹ Hân giúp sức.

Đúng là một màn kịch không lộ ra một sơ hở!Nếu là Lý Thiên Nguyệt thật thì chắc chắn sẽ rất nhanh rơi vào bẫy của cô ta!

Nhưng thật đáng tiếc cho Lý Thiên Như cô đây lại không phải là Lý Thiên Nguyệt!

" Chị, chị đừng giả ngu nữa, bàn cờ đó đang nằm trong hộp.Bây giờ chị cũng không thể lấy quà để tặng cho ông nội Mạc" Lý Thiên Như cất giọng nói.

Lý Thiên Nguyệt liếc qua cô ta một cái, đáy mắt ẩn chứa nụ cười lạnh nhưng không dễ nhận ra" Thiên Như à, sao hôm nay em toàn nói những câu kì lạ không thế?"

" Chị à, chị không cần phải giả ngu nữa em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi.Chị lấy bàn cờ quý của ba tặng cho ông nội dù bây giờ ba không so đo với chị nhưng bàn cờ này không thể làm quà mừng thọ!"

Lý Thiên Như vừa nói lại vừa thở dài" Bàn cờ thời đầu Đường này được một vị quan phản loạn cất giữ, sau đó vị hoạn quan ấy bị phán tội lăng trì vì mưu mô tạo phản. Sau khi chết, hài cốt của ông được người thân cận mai táng.Đây cũng chính là đồ tuẫn táng!.Dù đó là đồ rất đắt đỏ nhưng không thể làm quà mừng thọ!"

Giọng Lý Thiên Như càng lúc càng nhỏ, những âm thanh phát ra vừa đủ cho người trong bàn nghe thấy" Chị tặng cho ông món quà này không lẽ..."

" Lý Thiên Như!" Lý Nhật Trường thật sự rất tức giận chỉ muốn ngay tức khắc bóp chết cô ta, định phóng lao phải theo lao mà Lý Thiên Như đã nói sạch hết rồi

Lý Nhật Trường nhìn Lý Thiên Nguyệt nhưng ánh mắt cô lại chả chứa một chút nào gọi là sợ hãi.

Vất vả lắm cô ta mới tìm được một cơ hội để khiến Lý Thiên Nguyệt không thể nào đặt chân vào nhà họ Mạc, cô ta không thể bỏ qua.

Tất cả người thân và người có mặt ở đây đều có biểu cảm khác nhau.Nhưng vì ông nội Mạc đang mặt lạnh nên không dám ai dám buông lời dèm pha.

Ông nội Mạc có ý định bảo vệ Lý Thiên Nguyệt e rằng cũng rất khó..

Từ đầu đến cuối Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn lạnh nhạt ngồi bên cạnh.Lúc vở kịch hay sắp diễn xong anh mới nhàn nhạt nhếch môi cười nhạo.

Lý Thiên Như thấy Mạc Thiên Nhật Dạ không lập tức bênh vực Lý Thiên Nguyệt thì đoán có lẽ anh cũng cảm thấy Lý Thiên Nguyệt quá đáng nên cô ta nói tiếp" Anh Nhật Dạ, không phải em cố ý nói những lời này trong bữa tiệc.Nhưng với em mà nói, sức khỏe ông nội là trên hết.Ngụ ý tặng món quà này..."

Trong nháy mắt Mạc Thiên Nhật Dạ ánh lên nụ cười nhạt, không nhìn Lý Thiên Như bình tĩnh liếc qua hộp gỗ trên bàn.

Anh trầm giọng đều đều" Thật sự tôi cũng rất tò mò, chi bằng mở ra bên trong có gì mà khiến cô Lý Thiên Như đây từ không có học thức nghề nghiệp mà có thể hiểu rõ đầu đuôi như đang học thuộc bài học lịch sử vậy"

Lý Thiên Như đơ mặt.

Tất cả chủ ý của cô ta chỉ vì một lời nói của Mạc Thiên Nhật Dạ mà bốc hơi hết.

Lý Thiên Như nhìn qua Triệu Mỹ Hân cầu cứu nhìn Triệu Mỹ Hân không quan tâm xem chuyện này không liên quan đến mình.

" Theo cháu thấy, hay là mau mở hộp ra xem đi!"

Lý Thiên Nguyệt từ nãy đến giờ chỉ chờ đúng câu này rất thản nhiên duỗi tay tới.Kết quả đã bị ông nội Mạc chặn lại.

Đây là ông nội Mạc đã nhìn ra có người tính kế cô nên không muốn làm xấu mặt cô.

Cô nở một nụ cười để trấn an ông khẽ đẩy nhẹ cái hộp.

Vừa thấy món quà bên trong, Lý Thiên Như liền kích động đứng bậy dậy, ánh mắt lập tức run rẩy dữ đội.

Cái này...sao có thể?

Trông thấy món quà trong hộp, Lý Nhật Trường khẽ thở phào một hơi.Nhíu mày ánh mắt lạnh tanh nhìn Lý Thiên Như như hóa đá.

con bé này chán sống thật! dám làm xấu mặt ông!

" Ông nội, nãy giờ đã làm ông chê cười rồi" Lý Thiên Nguyệt chậm rãi nói" Lúc cháu và Nhật Dạ đi chọn quà cho ông, Nhật Dạ nói ông rất thích cờ cổ.Quyển sách dạy cờ này có tiếng từ cuối thời Đường và được lưu truyền tới nay.Sau đó được cất giữ cẩn thận và được bảo tồn tới nay.Cháu hi vọng ông thích món quà này"

Ông cụ ngạc nhiên không dám tin.Sau đó lấy lại tin thần mừng rỡ, vừa xem vừa vui vẻ gật đầu" Con bé này quả thật rất có lòng, đây đúng là quyển sách mà ông muốn sưu tầm.Không ngờ trước khi chết lại có nó!"

Mạc Thiên Nhật Dạ giơ tay khều bảo cô ngồi xuống.Lúc lên tiếng,giọng anh vẫn không hề thay đổi" Sách dạy cờ này là Thiên Nguyệt đặc biệt đi tìm cho ông đấy tốn không ít thời gian đâu!''

Ông cụ gật đầu vui vẻ ông rời mắt khỏi quyển sách.

" Rõ ràng là do anh đánh cờ thắng có được mà?"

" Chúng ta là một mà, đồ của anh cũng là đồ của em!"

Lúc này Lý Thiên Như ngồi đối diện sắc mặt tái nhợt, luống cuống, rất muốn nói rằng rõ ràng Lý Thiên Nguyệt lấy bàn cờ.Nhưng ánh mắt cảnh cáo của Lý Nhật Trường khiến cô ta chỉ biết câm nín.

Bây giờ cô ta phải làm gì đây?

người ngồi đây rất tinh mắt thấy rằng cô ta cố ý kéo Lý Thiên Nguyệt xuống nước.

Bây giờ giải thích như thế nào cũng không thỏa đáng!

" Thiên như à" giọng của Lý Thiên Nguyệt bỗng nhiên vang lên, mang theo tia lạnh lẽo mà còn gọi cô ta trước mặt mọi người nữa.

Lý Thiên Như ngước mặt lên ngay lặp tức.

Lý Thiên Nguyệt chậm rãi kéo dài giọng nhưng ý tứ rất lạnh lùng" E rằng chúng ta có chút hiểu lầm.Đây là lần đầu em đến nhà họ Mạc, chi bằng ra sân sau với chị dạo một vòng nhá?Chúng ta trò chuyện một lát?"

Để xem hôm nay cô dạy cho Lý Thiên Như một bài học mới được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play