Chưa đợi Lý Thiên Nguyệt lên tiếng Ánh Nguyệt đã cất lời" Bây giờ con bé sẽ chuyển đến ở cùng con,ba không cần lo lắng."

Lý Nhật Trường không hỏi gì thêm chầm chậm gật đầu.

Ở được một lúc thì Lý Thiên Nguyệt và cô đi ra về.

Lúc đầu Lý Thiên Nguyệt không chịu đến ở với cô vì sợ làm phiền cô nhưng bây giờ cô không thể cho Lý Thiên Nguyệt quay lại ở nơi đó được.Cô cũng đã biết đó chính là em gái ruột của mình càng không thể nào như thế được.

Cô cùng Lý Thiên Nguyệt đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo cho Lý Thiên Nguyệt rồi đưa cô đến khu chung cư.

Vào trong Lý Thiên Nguyệt nhìn dáo dát rồi trầm tư ngồi vào chiếc ghế sô pha gần cửa ra vào" Mấy năm nay ở trong phòng giam riết rồi quên mất mình là người ở thời 4.0."

Ánh Nguyệt cười nhẹ nói" Cũng đúng thôi,ở ngoài vài hôm thì liền cảm thấy thân thuộc.Em ráng ở đây vài bữa.Chừng bào chị tìm được căn hộ tốt hơn liền chuyển sang đó.À mà em muốn ở riêng hay sống chung với chị?"

Lý Thiên Nguyệt nhìn cô,mỉm cười nói" Sống với chị đi.Có gì kiếm luôn người mới cho chị."

Ánh Nguyệt nghe vậy thì cười nhẹ nói" Bây giờ chị không có ý định yêu đường,đầu tiên là tạo dựng sự nghiệp trước."

***

Buổi chiều Ánh Nguyệt đến công ty có một số việc cần làm.

Ở nhà Lý Thiên Nguyệt buồn chán mà ngồi trên sô pha,nếu lúc này trong phòng giam cô cũng không làm gì nhưng cô cũng chẳng phải suy nghĩ việc gì buồn lòng.Bây giờ ra ngoài cô phải tự kiếm tiền lo cho bản thân không thể suốt ngày dựa dẫm vào Ánh Nguyệt cô tự hứa như vậy.

Nhưng mấy năm nay xuất hiện trước mặt mọi người luôn là hình ảnh của Ánh Nguyệt bây giờ đột nhiên có thêm một cô gái khác xuất hiện thì khiến mọi chuyện phức tạp hơn.Vả lại chuyện cô và Ánh Nguyệt là chị em song sinh cũng không được nhiều người biết.

Đang suy nghĩ miên man thì bỗng có tiếng chuông cửa reo lên.Lý Thiên Nguyệt định thần lại,lạnh lùng bước đến trước cửa.

Khi cảnh cửa mở ra không chỉ Lý Thiên Nguyệt mà cả Mạc Thiên Nhật Dạ cũng đứng hình.

Lý Thiên Nguyệt nhướn mày có chút nực cười.Mấy năm trước vì để tránh khỏi hôn ước với Mạc Thiên Nhật Dạ mà cô đã chạy trốn bây giờ vừa mới ra khỏi trại giam lại đứng trước mặt người chồng hụt này.

Lý Thiên Nguyệt cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình lên tiếng trước" Anh đến đây làm gì?"

Dù khuôn mặt Lý Thiên Nguyệt giống Ánh Nguyệt như đúc nhưng đối với Mạc Thiên Nhật Dạ thì một chi tiết nhỏ cũng đã đủ chứng minh người đứng trước mặt anh đây không phải là cô gái anh muốn tìm.

Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng có chút chế giễu nói" Cô ra khỏi địa ngục Lâm bang rồi à?"

Trong mắt Lý Thiên Nguyệt lóe lên tia nghi hoặc rồi nhanh chóng thu lại,cô thu lại vẻ mặt lúc này,quay lại dáng vẻ kiêu ngạo như đúc ba năm trước lên tiếng:

" Anh nhận ra tôi à, anh rể? Quả không hổ danh Mạc Tổng,lão lạc trong giới kinh doanh."

Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn Lý Thiên Nguyệt,đáp" Sao cô lại ở đây? Chị gái cô đâu?"

Lý Thiên Nguyệt mở cửa rộng ra,nhường đường cho Mạc Thiên Nhật Dạ vào trong vừa lạnh nhạt nói" Chị gái của tôi có chút việc nên đến công ty rồi.Anh muốn tìm chị tôi thì phải đợi chút xíu.Nhưng có điều anh rể à anh và chị tôi đã ly hôn rồi mà,còn đến đây làm phiền chị ấy làm gì?"

Mạc Thiên Nhật Dạ nhíu mày,giọng nói băng giá mà lạnh lùng vang lên" Đây không phải chuyện của cô.Khôn hồn mà sống yên cuộc đời của mình đi,giống như cách cô sống trong trại giam Lâm Bang ba năm đấy ấy!"

Lý Thiên Nguyệt nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ không tức giận mà bật cười lấy điện thoại gọi vào một số nói" Chị gái,người chồng yêu của chị đang ở nhà chị hình như có việc muốn tìm chị.Muốn anh ta bình an đi ra khỏi đây thì chị mau mau về nhà đi.Em sợ cái miệng anh ta sẽ hại luôn cái thân người cha của cháu em mất!"

Mấy bạn ơi! Tôi đã trở lại rồi nè!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play