Edit: Sa
Beta: Kem
***
Tà dương ngả về Tây, chạng vạng dần tối, hơi nóng nghi ngút bốc lên từ nồi cơm điện tan biến trong dải ánh sáng.
Cù Tranh Viễn đi tới đi lui mấy lần để bày thức ăn nóng hổi lên bàn.
Trong phòng tràn ngập khói lửa nhân gian, khiến người ta cảm thấy vừa ấm áp vừa an yên.
Sư Tử bị mùi thơm thu hút, y như chủ nhân đồng bệnh tương liên, tập tễnh bám lấy bên bàn ăn ngồi xuống, chờ cho ăn.
Tạ Diễn cúi người, vòng tay qua bụng nhỏ của nó ôm lên đùi, vừa ăn cơm vừa vuốt lông nó.
Răng miệng mèo con không như chó, trước khi cho ăn phải róc xương, dùng lòng bàn tay làm bát đựng thịt miếng cho nó.
Bé Sư Tử có vẻ cũng quen với kiểu cho ăn này, gặm xong thì níu lấy tay áo Tạ Diễn ngây thơ làm nũng, có thể đổi được hai miếng thịt.
Cù Tranh Viễn yên tĩnh nhìn một màn này, hắn cảm thấy rất ấm áp, nhưng hắn vẫn cảm giác được tận cùng của sự ấm áp ấy hầu như là nỗi cô đơn tuyệt vọng.
Hắn nhớ đến lời nhắn cực kỳ ngắn gọn của Tạ Diễn trước khi đi làm nhiệm vụ.
Nỗi nhớ vỏn vẹn sót lại của em ấy với thế giới này chỉ còn lại con mèo què chân lang thang mà em ấy nhặt được.
Cù Tranh Viễn bưng tô canh, đặt bên bát cơm của Tạ Diễn: “Thường ngày em ăn cơm thế nào?”
Tạ Diễn nhìn chăm chú: “Em ăn bằng đũa chứ sao.”
“Vớ vẩn, ý anh là, thường ngày em một mình nấu cơm rồi ăn cơm có phải hơi chán không.”
“Có nó mà.” Tạ Diễn gãi cái đầu nhỏ đầy lông tơ của Sư Tử.
Cù Tranh Viễn: “Nó cũng không nói chuyện cùng em.”
Cơ bản Tạ Diễn đã đoán được ý đồ của hắn: “Anh tính qua đây ăn cơm với em hả?”
“Ừ,” Cù Tranh Viễn giống như con chó lớn nhìn thấy xương thịt, cười nhếch mép, “Bình thường mấy giờ em tan làm thế?”
“Thường thì năm giờ em tan làm, nhưng vụ án cũng không chắc chọn lúc anh đi làm mà đến, em phải giữ trạng thái chờ lệnh 24 giờ, khó tránh khỏi việc ăn được một nửa đã phải tăng ca rồi, chẳng hạn như lần trước…”
Cù Tranh Viễn vội cắt ngang lời cậu: “Em đừng có nói xui xẻo nữa.”
Tạ Diễn cười đến nỗi mặt nhăn tít lại: “Lần trước là tình huống đặc thù, em làm nghề nhiều năm vậy rồi cũng là lần đầu gặp phải thôi.”
Cù Tranh Viễn vẫn không thể lạc quan về vấn đề này giống như cậu, hắn chẳng thể cười nổi.
“Vậy bây giờ em cũng hoàn toàn có kinh nghiệm rồi, lần sau xảy ra chuyện chắc chắn ưu tiên cử em đi.”
“Thế thì chứng tỏ em cũng ngày càng lợi hại không phải sao?”

Cù Tranh Viễn không muốn đôi co nhiều với cậu, hắn gắp thêm mấy món vào bát cậu: “Ăn xong thì uống canh luôn.”
Cảnh sát Tạ lợi hại giờ lại nhút nhát “Ờ” một tiếng.

Sau bữa cơm, Cù Tranh Viễn chủ động mang một chồng bát đũa vào nhà bếp, nghe thấy tiếng vang của nạng chạm sàn nhà, hắn quay đầu hỏi, “Em đi đâu thế?”
“Em đi tắm rửa chứ sao, còn đi đâu được nữa.”
“Cái chân này của em còn bó thạch cao thì tắm kiểu gì?”
“Xối nước đại chút xíu thôi.” Tạ Diễn giơ tay ngửi thử, “Em cứ cảm giác em nóng đến mức sắp lên men rồi.”
Cù Tranh Viễn vẫy hai tay mới làm ướt, ra vẻ đạo mạo nói: “Một mình em không tiện đâu, hay là anh giúp em tắm?”
“Không cần đâu, tự em có thể làm được.” Tạ Diễn ra hiệu hắn tiếp tục rửa chén.
Tắm cho vợ và rửa chén có gì mà so sánh, lúc Cù Tranh Viễn chạy ra cũng sắp xuất hiện dư ảnh rồi.
“Khách sáo với anh làm gì, đến đây, anh giúp em.”
Tạ Diễn: “…”
Phòng tắm nằm giữa phòng ngủ chính và phụ, nói nhỏ không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn, không có bồn tắm, phòng tắm gội bằng kính hình cung kẹt chỗ góc tường, chiếm hết một phần bốn không gian phòng tắm.
Trong nhà không có màng bọc, trên chân và trên đầu cậu đều có vết thương, tắm vòi sen chắc chắn không thực hiện được.
Bình thường Tạ Diễn cũng không có thói quen ngâm chân, rửa mặt thì cứ rửa trực tiếp bên bồn nước, trong nhà chỉ có duy nhất một cái thau nhựa thỉnh thoảng dùng để giặt khăn, vớ vân vân, dung tích rất nhỏ, không thể thoả mãn nhu cầu ngồi bên trong rửa mông.
Biện pháp duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra là ngồi trên cái ghế nhà tắm, lấy chút nước, chỉ xối bộ phận từ cổ trở xuống, giống như hồi bé xem phim hoạt hình Nhật Bản, Shin cậu bé bút chì dường như cũng tắm thế này.
Cù Tranh Viễn cũng dự định như thế, mặc dù trước khi vào cửa, hắn vẫn là dáng vẻ chính nhân quân tử nhưng sau khi Tạ Diễn cởi áo ra, ánh mắt của hắn cứ dán trên mảng da trắng mịn kia, dù thế nào cũng không dời đi được.
Đó là những vùng không lộ ra dưới ánh mặt trời, vẫn trắng nõn trắng nà giống như lúc nhỏ, vậy nên dù cho cậu đã tập ra cơ bụng nhưng vẫn toát lên hơi thở hào hoa phong nhã thuở thiếu niên, khác xa với vẻ dũng mãnh trong đầu tiên gặp lại.
Loại cảm giác này rất khó hình dung, giống như tìm lại được một chút Tạ Diễn của “quá khứ”.
Nhưng chút ít này còn lâu mới có thể thỏa mãn được hắn.
Con người chung quy đều có lòng tham không đáy, hắn thử tìm về càng nhiều cảm giác quen thuộc, nói đúng hơn là tìm lại Tạ Diễn chỉ thuộc về hắn, vậy nên hắn mạnh dạn chạm vào “mặt trời nhỏ” nhạy cảm nhất của cảnh sát Tạ.
Tạ Diễn che ngực theo phản xạ, sợ đến nỗi xém nữa trượt từ trên cái ghế nhỏ xuống.
“Anh làm gì đó?” Tạ Diễn ngước cổ nhìn hắn.
Nhìn phản ứng của cậu giống như không tình không nguyện vậy, Cù Tranh Viễn hơi không hài lòng, “Thì anh chạm em một xíu, sao em căng thẳng thế?”
“Hơi đột ngột…” Tạ Diễn chọt thắt lưng hắn giục, “Mau giúp em pha chút nước ấm với.”
Cù Tranh Viễn nửa ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn cậu: “Lần trước không phải em hỏi anh bình thường giải quyết thế nào sao?”
Tay Cù Tranh Viễn phủ trên đùi cậu, mờ ám cọ xát hai cái: “Nghĩ đến dáng vẻ này của em, anh cứng luôn.”
Vành tai Tạ Diễn đỏ rực, hiếm khi thốt ra mấy lời thô tục, “Em phát hiện con người anh da mặt sao mà ngày càng dày, thiệt tình lời gì cũng nói ra khỏi miệng được.”
Cù Tranh Viễn rạo rực chạm vào làn da trắng sáng ấy: “Thực ra anh cũng xấu hổ lắm, nhưng lại không khống chế được miệng của mình.”
“Thôi đi, anh xấu hổ á? Anh xấu hổ mà có thể chơi đến tận trong phòng hả?”
Cù Tranh Viễn ngẩng cổ cười vui vẻ hơn.
Tạ Diễn bị thương, tổng thể quá trình tắm rửa vẫn xem như trong sáng, chỉ là mông cậu bị nhéo vài cái, cậu xoay người lại mới phát hiện mông* bị nhéo đỏ hết rồi.

* Ở đây lại bị che, là tụi mình đoán nhé:>
Cù Tranh Viễn cam đoan phạt yêu là một kiểu tình thú, còn nói sau này không chỉ dùng tay nhéo đơn giản vậy thôi đâu, còn có roi da nhỏ, càng đau mới càng nhớ lâu, muốn cậu học cách chuyển cảm giác đau thành khoái cảm.
Tạ Diễn cảm thấy hắn hẳn là tiếp thu quá nhiều thông tin hình ảnh màu vàng, đầu óc hỏng rồi, cậu kéo quần lên rồi thì cho một tát đuổi người ra khỏi phòng tắm.
Cù Tranh Viễn dọn xong nhà bếp, lại giặt quần áo thay Tạ Diễn, lúc về khách sạn đã rất khuya rồi.
Trời khuya như mực đen nghiêng đổ, Cù Tranh Viễn ngáp một cái, đang chuẩn bị chỉnh lý cho bản thân một chút thì cửa phòng bị ai đó gõ vang.
Từ mắt mèo có thể nhìn thấy là Vương Bất Phàm, hắn lại khoác quần áo lên mở cửa ra: “Sao thế chị?”
Vương Bất Phàm đưa túi tài liệu trong tay cho hắn: “Đồ em muốn.

Chuyện quá khứ lâu quá rồi, không tra ra tài liệu gì trên mạng cả, sau này chị nhờ một người bạn luật sư của chị đến đồn cảnh sát địa phương và toà án hỏi một chuyến, anh ấy nói tài liệu có thể tìm được đều ở đây.”
“Cảm ơn chị.” Sau khi Cù Tranh Viễn nhận lấy thì nóng lòng mở ra.
Trong tài liệu ghi lại thời gian, địa điểm và quá trình xảy ra vụ án năm đó.
Vì Tạ Mạn nảy sinh tranh cãi với Đào Dã nên dùng dao đối mặt với hắn, sau khi Đào Dã bị đâm đã tiến hành phản công, sẩy tay đâm xuyên phần bụng của Tạ Mạn, dẫn đến việc chị mất máu nghiêm trọng, cấp cứu không có hiệu quả nên tử vong.
Vương Bất Phàm còn tìm được bài tin tức năm đó, chị nghi ngờ nói: “Lúc đó đứa bé trong bụng cô ấy cũng sắp ra đời rồi, đứa bé ấy chắc không phải của ba em đâu nhỉ?”
Cù Tranh Viễn tính trở về trước từ thời điểm xảy ra vụ án, câu trả lời đã rõ ràng.
Nói cách khác, lúc Tạ Mạn và Cù Bình Sinh chia tay chị đã mang thai được một tháng rồi.
Nếu như lúc bàn chuyện chia tay với Cù Bình Sinh, chị đã biết mình mang thai…
Vậy phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể giả vờ che đậy như chưa từng có gì xảy ra?
Vương Bất Phàm dựa vào chút trải nghiệm ít ỏi từ tin đồn để suy đoán: “Chắc hẳn cô ấy cũng không biết mình đã mang thai, mỗi tháng con gái đều đến kỳ kinh nguyệt, bình thường chỉ dưới tình huống kỳ kinh nguyệt chưa đến mới nghĩ đến việc kiểm tra cơ thể, chắc chắn là chuyện của một tháng sau rồi.”
Cù Tranh Viễn không thể nào hiểu hết suy nghĩ của con gái.
Từ ban đầu Tạ Mạn đã tìm mọi cách để mang thai, chị cũng thành công có em bé rồi, tại sao không nói với ông ba già? Biết đâu là vì đứa bé này, tất thảy đều sẽ nghênh đón bước chuyển ngoặt.
Vương Bất Phàm ban cho hắn một cái trợn mắt: “Đó là suy nghĩ của đám đàn ông bọn em, chuyện phụ nữ quan tâm hơn là người đàn ông còn yêu mình không, nếu như chỉ vì đứa bé mà tái hợp, vậy phần ý thức trách nhiệm nọ quá nửa chỉ vì đứa bé, thay vì giao tương lai cho một người khác kiểm soát, chẳng thà tự lực cánh sinh.

Hơn nữa dựa vào cảm giác của mình chị, Tạ Mạn hẳn là một cô gái có lòng tự trọng rất cao, nếu chia tay đã náo loạn đến nỗi chẳng vui vẻ gì như thế thì không thể nào lại trơ mặt ra xin tái hợp được, nếu như đổi thành chị, chị sẽ thẳng thắn bỏ đứa bé làm lại cuộc đời.”
“Nhưng chị ấy không đồng ý bỏ đứa bé.”
Vương Bất Phàm nhún vai: “Hoặc là trong lòng cô ấy vẫn không buông bỏ được ba em, hoặc là sự mong ngóng về sinh mệnh mới của cô ấy đã vượt qua cả nỗi oán hận với người yêu cũ.”
Cù Tranh Viễn lặng lẽ thở dài, hắn chợt nhớ đến bản thân năm đó hy vọng Tạ Mạn không hoài thai đứa bé, bây giờ nghĩ lại, lối suy nghĩ của bản thân khi ấy thật sự vừa ngu ngốc vừa ích kỷ.
Nếu như lúc đó có nhiều hơn một người bằng lòng đứng ra bảo vệ chị, có lẽ chị sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Cũng chẳng trách sau này Tạ Diễn lại không chịu liên lạc với hắn.
Đoạn tình cảm thất bại mà Tạ Mạn từng trải ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của Tạ Diễn về tình yêu.
Cuối tệp là ghi chép về phần sau của vụ án, sau khi Đào Dã đâm Tạ Mạn đã lập tức báo 120 cầu cứu, thêm vào đó lời khai của nhân chứng đã xác thực Tạ Mạn ra tay tổn thương người khác trước, kết quả thẩm tra xử lý cuối cùng của toà án là – – hành vi tiến hành ngăn cản của Đào Dã thuộc về phòng vệ chính đáng, không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Người nhà đã nộp kháng cáo hai lần, lần thẩm tra thứ hai vẫn duy trì nguyên phán.
Xuyên qua từng dòng chữ, Cù Tranh Viễn cảm nhận được một cách rõ rệt sự kiệt sức và nỗi bất lực của Tạ Diễn khi ấy.
Vương Bất Phàm cảm thấy Tạ Mạn chắc là vì mang thai nên nảy sinh vài vấn đề trên phương diện tâm lý, vậy nên mới ra tay làm người khác bị thương.
Cù Tranh Viễn nói: “Lần trước em đã hỏi Tạ Diễn, em ấy nói chị không có vấn đề gì cả.”
“Vậy cũng khó mà nói rõ được, hai người họ có ân oán gì lớn đến nỗi phải múa dao cầm súng chứ?”
Hiển nhiên Cù Tranh Viễn có thể đoán được nỗi hận của Tạ Mạn đến từ đâu, nhưng hắn không bằng lòng tin tưởng một đàn ông trưởng thành, mà còn là một người đàn ông trưởng thành tập gym quanh năm lại không thể đối phó với một người mang thai.

Trong ấn tượng của hắn, cơ thể Tạ Mạn cực kỳ nhỏ yếu, không nặng đến chín mươi cân, bác sĩ còn kê thuốc cho chị bồi bổ thân thể, sau khi mang thai chắc chắn bất kỳ hành động nào cũng không tiện, Đào Dã thật sự ngộ thương chị trong lúc tuyệt vọng ư?
Không phải tâm lý Đào Dã có vấn đề à?
Nếu như là trước đây, Cù Tranh Viễn sẽ không nghi ngờ lời khai của một nhân chứng, nhưng sau khi bản thân hắn cũng đã gặp phải trường hợp bị người ta vu cáo hãm hại thì theo bản năng, hắn sẽ nghi ngờ lời khai của nhân chứng có thật hay không.
Nếu như năm đó có người ngụy tạo bằng chứng, há chẳng phải Tạ Mạn chết rất oan ức sao?
Vương Bất Phàm nói: “Chị nghĩ rằng quan điểm của Tạ Diễn giống em, nếu không cậu ấy cũng sẽ không kháng án hai lần.”
Thời tiết đã chuyển lạnh, nước nóng vừa rót vào ly vơi gần hết hơi nóng, Cù Tranh Viễn uống một ngụm nước ấm nhưng vẫn không thể xoa dịu tâm tư hỗn loạn.
“Chị nói xem, có khả năng này không…” Cù Tranh Viễn híp mắt, “Tạ Mạn hoàn toàn không giết người, chị ấy chỉ phòng vệ, nhưng Đào Dã lại cắn ngược chị ấy một miếng?”
Chuyện này nghĩ lại mà hãi hùng, miệng cô mở rất to, hoàn toàn có thể nhét được một quả trứng gà, não bộ của cô theo bản năng bày tỏ kháng cự với chuyện thế này.
“Không thể nào…”
“Trước đây lúc em bị Đường Tụng vu cáo hãm hại, ngoại trừ chị và Tạ Diễn, mọi người đều nghĩ em chạm vào cậu ta, bởi vì thứ mọi người có thể nhìn thấy cũng chỉ có bằng chứng và lời khai, họ không hiểu em.

Tạ Mạn cũng giống vậy, chỉ có Tạ Diễn hiểu chị ấy…”
Vương Bất phàm xoa da gà da vịt cả tay, cô cảm thấy sau lưng lạnh tê buốt, “Chắc không đến mức đó đâu?”
“Hy vọng là em nghĩ nhiều.” Cù Tranh Viễn rũ mắt, thu mấy tờ giấy mỏng manh lại.
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Cù Tranh Viễn đều sẽ dành thời gian đến nhà Tạ Diễn một chuyến, có lúc là buổi sáng, có lúc là hoàng hôn, bận rộn nấu ăn vứt rác, phục vụ bé Sư Tử, thỉnh thoảng cũng phục vụ Tạ Diễn tắm rửa thay đồ.
Trước kia việc nhà vặt vãnh làm hắn phiền não, giờ đây hắn lại làm không biết mệt.

Nếu dư dả thời gian, hắn sẽ còn đưa Tạ Diễn đến công viên dưới lầu giải sầu, nuôi ai đó mập mạp thêm mấy cân.
Đồ ăn đa dạng, dinh dưỡng đầy đủ, tình trạng vết thương trên người cảnh sát Tạ hồi phục rất nhanh, sau hai tuần đã đến bệnh viện tháo thạch cao rồi.
Tóc trên đầu cậu cũng có xu hướng mọc nhanh, chưa đến thời gian một tháng đã hồi phục về quả đầu tròn gọn gàng sạch sẽ rồi.
Cù Tranh Viễn tưởng rằng chuyện đầu tiên của Tạ Diễn sau khi tháo xong lớp thạch cao là ồn ào nhào vào ngực hắn, báo đáp hắn khoảng thời gian này đã theo cạnh chăm sóc cậu, kết quả buổi sáng Tạ Diễn tháo thạch cao buổi chiều đã chạy ra ngoại tỉnh kiểm án, cả câu chào cũng không có.
Cù Tranh Viễn tức đến nỗi mũi bốc khói, nhưng khi Tạ Diễn dùng giọng điệu mềm mại nói với hắn rằng “đợi em bận xong chuyến này, lần sau chắc chắn bù đắp thật tốt cho anh”, cơn nóng nảy của hắn chẳng còn sót lại chút gì, hắn vậy mà hơi có khuynh hướng chịu ngược phản hồi với cậu: “Không sao hết, anh đều hiểu được mà.”
Những ngày bận rộn ấy vậy mà diễn ra khá phong phú, thấy cuối năm sắp đến mà cảnh sát tạ còn chưa thực hiện lời hứa “báo đáp thật tốt” của cậu, Cù Tranh Viễn hơi sốt ruột.

Tối đêm giao thừa, hắn bao hết xuất chiếu hơn mười giờ ở rạp phim vì muốn cùng Tạ Diễn đón giao thừa, nhưng thực tế luôn tàn nhẫn làm loạn kế hoạch của hắn.
Tạ Diễn nói phải phải trực ban ở đơn vị, không thể đến nơi hẹn.
Cù Tranh Viễn chỉ đành gửi phiếu điện tử cho Khương Phi làm quà, chúc cậu và bạn gái một đêm ngon giấc.
Khương Phi nhặt trắng một món hời lớn, kích động đến nỗi đầu ngón tay nhảy múa, vội vàng trả lời: Cảm ơn anh, lần sau được nghỉ mời anh ăn cơm!
Cù Tranh Viễn: Ăn cơm thì không cần đâu, bình thường quan tâm đàn anh của cậu chút là được.
Khương Phi: Chắc chắn rồi!
Cù Tranh Viễn: Phải rồi, gần đây có phải Tạ Diễn vướng phải vụ án hóc búa nào không, sao em ấy phải trực ban?
Khương Phi: Không có mà, anh ấy về nhà từ sớm rồi.
Cù Tranh Viễn nhìn chằm chằm: Cậu nói hôm nay em ấy không ở đơn vị hả?
Khương Phi: Đúng rồi, hơn năm giờ là anh ấy tan làm rồi.
Trước giờ Cù Tranh Viễn chưa từng nghĩ Tạ Diễn sẽ lừa hắn, hắn nhìn những con chữ trên màn hình, nét mặt thoáng ngẩn ngơ.
Mọi kiểu triệu chứng ngoại tình đã từng nhìn thấy trên mạng lướt qua tâm trí hắn, song hắn vẫn kịp thời kìm nén suy nghĩ điên cuồng này.
Sẽ không đâu, Tạ Diễn không phải loại người đó, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.
Hắn vừa an ủi bản thân, vừa kiểm soát ngón tay không ngừng run rẩy của mình: Có thể gửi lịch trực ban của tổ em ấy cho tôi xem chút không.
Khương Phi: [Hình ảnh] Anh tìm anh ấy có việc hả?
Cù Tranh Viễn nhấn mở ảnh, đau đớn phát hiện ra rằng Tạ Diễn không chỉ lừa hắn mỗi tối nay, từ nửa tháng trước cậu đã bắt đầu lừa hắn rồi…
Nếu như không bị phát hiện, Tạ Diễn còn định lừa hắn bao lâu?
Cảm giác thất vọng khủng khiếp và nỗi mất mát tựa như nước biển dâng nhấn chìm hắn.
Sắc trời dần ảm đạm, cửa sổ kính của khách sạn không đóng, một luồng gió biển ẩm ướt thổi vào cổ áo, Cù Tranh Viễn run rẩy vì lạnh, từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều toát lên một nỗi u sầu.
Hắn không thể hiểu được tại sao đang hòa thuận mà Tạ Diễn lại muốn trốn tránh hắn thế này.
Cũng không rõ bản thân có phải làm mất lòng em ở đâu hay không.
Không lẽ là chuyện fan ship CP với nhấn like lên bảng hotsearch lần trước bị lãnh đạo trong đội phát hiện, ảnh hưởng đến công việc của em ấy?
Nghĩ đến đây, hắn lập tức xác nhận lại với Khương Phi, Khương Phi nói lãnh đạo trong đội luôn rất tán thưởng Tạ Diễn, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà làm khó em ấy.
Cù Tranh Viễn không phải một người có thể giấu được tâm sự, càng không thể chịu được sự dối lừa từ người yêu, hắn tiện tay cầm theo áo khoác đi xuống lầu.
Đêm khuya thanh vắng, chiếc Land Rover màu trắng băng qua màn đêm tối tăm, dừng ở tiểu khu cũ kĩ mà Tạ Diễn thuê, dây thường xuân bao phủ dày đặc giờ đây cũng có vẻ hơi ngột ngạt.
Cù Tranh Viễn theo hành lang đi về trước, tiếng động làm đèn nhấp nháy, toả ánh sáng yếu ớt.
Trong phòng Tạ Diễn rất yên tĩnh, cũng không có ánh đèn, Cù Tranh Viễn giơ tay che lên mắt mèo, gõ cửa hai cái, chỉ nghe thấy bé Sư Tử trong phòng kêu một tiếng.
Tạ Diễn không ở nhà.
Nửa đêm rồi em ấy có thể đi đâu?
Hộ gia đình ở tiểu khu này rất ít, Cù Tranh Viễn đứng hơn nửa tiếng ở cửa mới nghe thấy trên hành lang vang lên tiếng bước chân có trật tự.
Tạ Diễn đi bộ quen đặt mũi chân xuống trước, vậy nên tiếng bước chân của em ấy mới đặc biệt nhẹ, thấy tiếng bước chân của em ấy đang cách hắn rất gần.
Tiếng động điều khiển đèn sáng lên trong nháy mắt, Cù Tranh Viễn nhìn thấy nét hoảng hốt thoáng qua trên mặt Tạ Diễn và vẻ bối rối khi lời nói dối bị vạch trần nhưng không hề có nét kinh hỉ nào..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play