Hôm sau, Tạ Diễn tỉnh lại trong lòng Cù Tranh Viễn, trước mắt là cái cổ thon dài, cậu bò tới gần hôn lên cằm Cù Tranh Viễn.

Hmmm có mùi sữa tắm nhàn nhạt.

Từ khe hở rèm cửa, ánh mặt trời nóng rực chiếu vào mà cậu cũng không để ý, chỉ lặng lặng nhìn người đang ngủ say bên cạnh như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tuyệt diệu trong viện bảo tàng.

Lúc say ngủ, hơi thở Cù Tranh Viễn rất đỗi nhẹ nhàng.

Dưới ánh mặt trời, nốt ruồi lệ nho nhỏ kia trở thành màu nâu nhạt.

Lông mày đã được chỉnh sửa, chỉ có nhìn kĩ mới biết đuôi lông mày đã được cắt tỉa gọn gàng.

Tạ Diễn cúi đầu hôn lên nốt ruồi của hắn.

Mí mắt Cù Tranh Viễn giật giật.

Hắn chưa mở mắt nhưng môi đã khẽ cong lên.

"Anh dậy rồi sao?" Lúc Tạ Diễn há mồm thì phát hiện cổ họng tự dưng khô khốc, khàn khàn như hát mấy khúc Thanh Tạng* mà không uống một giọt nước.

(*Bài ca lao động của người dân vùng cao nguyên Thanh Hải-Tây Tạng.

Ai muốn thưởng thức thì tui có để cái vid đầu chương đó, nghe cũng ổn đó mọi người)

Đầu tiên cậu còn tưởng mình dầm mưa nên bị cảm nhưng trừ cổ họng hơi khó chịu thì chỗ khác không có vấn đề gì.

Xong trong đầu tự nhiên nhảy số ra một vấn đề khác, mặt mũi lập tức đỏ bừng.

Cù Tranh Viễn nhỏ giọng thì thầm một chữ "Ừm", hắn siết chặt tay, hai lồng ngực trần trụi lại dán sát vào nhau.

Bọn họ không mặc quần áo, thậm chí cả quần lót cũng không có, đùi Tạ Diễn bỗng dưng cảm nhận được em trai Cù Tranh Viễn đang chào cờ cọ cọ lên làn da cậu.

Tạ Diễn làm sao không nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình quỳ trên mặt đất làm chuyện gì đó.

Hèn chi họng đau dã man...!
Bị đút cả cây vào mà.

"Anh đè em thở không nổi." Tạ Diễn nói.

Cù Tranh Viễn vẫn chưa mở mắt, di chuyển cánh tay đang đặt bên hông đến phần cổ, lòng bàn tay cọ vành tai mềm mại.

Tạ Diễn phát hiện bên cạnh hầu kết nhô lên của hắn có một dấu hôn to như cái móng tay.

Cậu nhớ không nổi mình để lại trái dâu tây này lúc nào, có lẽ là trong phòng tắm hoặc là phòng bếp.

Lâu lắm rồi mới được mặn nồng ân ái, tối hôm qua bọn họ hôn hít kịch liệt bất chấp hơn cả đêm tân hôn, dùng đủ mọi cách để giải quyết vấn đề sinh lý cho nhau.

Cù Tranh Viễn xả cho đủ mới buông tha cậu.

"Họng em hơi đau tí, anh có đau họng không?" Tạ Diễn nhỏ giọng lẩm bẩm, hắn gần như không nghe được cậu đang nói gì.

"Ớ?" Cù Tranh Viễn cuối cùng cũng chịu mở mắt, có điều ánh sáng chói quá nên hắn chỉ hơi hé một khe nhỏ, giơ tay sờ trán Tạ Diễn, "Em sốt rồi à?"

"Không phải......" giọng Tạ Diễn càng nhỏ, cậu muốn nói là anh cọ qua cọ lại đâm tới chọt lui gần nửa tiếng, cằm em giờ sắp trật khớp đây này nhưng lưỡng lự một hồi vẫn dùng cách nói vòng vèo.

"Đều tại anh cả." Câu này nghe ra chẳng có ý trách cứ gì.

Cù Tranh Viễn còn đang từ từ hồi tưởng quãng thời gian tuyệt vời tối hôm qua bỗng nhiên giật thót: "Tại tôi hả? Có đau lắm không em?"

Đau lòng thì đau lòng, nhưng khóe miệng nhếch lên đã bán đứng hắn.

Tạ Diễn mếu máo: "Tự anh đi mua quả dưa chuột về mút nửa tiếng đồng hồ xem thử coi đau không."

Cù Tranh Viễn xoa xoa môi cậu, xin lỗi mà không có chút thành ý: "Thôi tôi xin lỗi mà, lần sau không làm lâu vậy nữa, để tôi đi mua kẹo ngậm ho cho em nhé?"

"Em cũng có mà." Tạ Diễn hừ mũi, phủ thêm áo tắm rồi đi rửa mặt.

Cù Tranh Viễn cũng mau chóng lượm áo ngủ rớt dưới đất lên, vừa mặc vừa chạy theo.

Bồn rửa mặt không lớn lắm, hai thằng đực rựa dính với nhau thì hơi chật chội, đành phải thay phiên nhau khom lưng súc miệng.

Cù Tranh Viễn dùng khuỷu tay đụng đụng vô người cậu, Tạ Diễn cũng đẩy trở lại, đẩy qua đẩy lại một chặp lại nhìn nhau trong gương cười tươi rói, cùng mắng một câu ăn ý: "Ahhihi đồ ngok."

Trên khóe môi Tạ Diễn mọc ra mấy sợi lông tơ nhỏ, so ra thì cậu mọc râu trễ hơn mấy đứa bạn đồng trang lứa.

Đùi hay cánh tay của cậu hầu như cũng không có nhiều lông nên Cù Tranh Viễn rất thích ngồi trên giường cầm lấy bắp chân cậu đưa lên cao.

Sau đó vô cùng thành kính hôn từ mắt cá chân lên đến tận trán cậu.

"Làm gì nhìn em miết vậy?" Tạ Diễn nói với người trong gương.

"Ham mê sắc đẹp.

Tôi thấy em đẹp hơn tất cả những người con gái tôi từng gặp nhiều."

Câu này Cù Tranh Viễn nói thật lòng, da Tạ Diễn trắng nõn, khuôn mặt nho nhỏ, đôi mắt phượng cũng rất có thần.

Nếu đứng giữa đám con trai thì là hotboy trường nhiệt tình đẹp trai nhưng chỉ cần đội tóc giả lên thì cũng như thần tiên trong đám con gái.

"Vậy anh thích em vì em đẹp thôi hả?" Tạ Diễn liếc hắn, "Đồ nông cạn, nếu gặp người đẹp hơn em thì sao?"

Cù Tranh Viễn nhả bọt súc miệng, giương mắt nhìn gương nói: "Vậy người đó chắc chắn là tôi, tôi cũng đâu thể tự chơi bản thân mình."

Tạ Diễn ngẩng mặt lên trời: "Tường thành cũng chẳng dày bằng da mặt anh."

"Vậy còn em," Cù Tranh Viễn không ngờ rằng mình cũng có ngày e lệ thấp thỏm như nữ chính trong phim ngôn tình, "Vì sao em đổ tôi?"

"Nhìn lộn." Tạ Diễn nói.

"Ứ! --"

Tạ Diễn bị thọc lét đến ngả ngửa, cậu đặt mông ngồi trên nền gạch men, cuộn mình xin tha: "Sai rồi sai rồi em sai rồi......" Nước miếng suýt chút phụt đầy đất.

"Hôm này em mà không chịu viết một bài văn ca ngợi vẻ đẹp tuyệt trần của tôi thì khoanh tay chịu chết đi"

Tạ Diễn ngồi dưới đất cười lăn cười bò, mãi mới dừng lại bò dậy ôm sau eo Cù Tranh Viễn.

Cả người đè chặt sau lưng hắn.

"Tại em thấy rằng, may mắn gặp được anh có thể bù đắp hết những bất hạnh suốt mười mấy năm qua của em.

Tưởng tưởng một ngày có người bằng lòng lắng nghe những mơ ước ủa em, mỗi ngày em đều rất mong chờ."

Cù Tranh Viễn không ngờ rằng có một buổi sớm mai bình thường, còn là ở trong phòng vệ sinh lại có thể nghe được lời thú nhận khiến cả người hắn nóng bừng lên.

Tuy rằng chỉ là một câu ngắn ngủi, không dài dòng văn chương, không tỉ mỉ xem xét từng câu từng chữ như viết luận văn.

Nhưng có nhiều lúc, những câu nói càng đơn giản lại càng chân thành.

Nụ cười đơn thuần của Tạ Diễn bỗng nhiên trịnh trọng đến lạ, Cù Tranh Viễn sung sướng đến không biết trả lời thế nào: "Tôi tưởng rằng trai tự nhiên tụi em mãi mãi không bao giờ nói nổi một câu tỏ tình."

Tạ Diễn cũng chẳng biết đây là khen hay chê đành lẳng lặng cúi đầu rửa mặt.

Cù Tranh Viễn tốn nửa phút mới từ từ tiêu hóa hết những lời này, rồi thò tay véo mông nhỏ của Tạ Diễn.

"Anh làm gì đó?" Tạ Diễn ôm cái mặt đầy bọt né sang bên cạnh.

Cù Tranh Viễn đụng phải xương hông của cậu: "Khen em đó."

"Anh khen hồi nào vậy, rõ ràng là anh dê xồm em!"

Cù Tranh Viễn nhìn vào gương, xịt kem cạo râu ra chuẩn bị cạo.

Tạ -chưa bao giờ được cạo râu-Diễn, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Cù Tranh Viễn để ý đến đôi mắt nhỏ của cậu, giơ tay bôi một chòm râu dê bên mép cậu.

Tạ Diễn không nững không chùi đi mà còn khá tò mò hỏi: "Cái này dùng để làm mềm râu sao? Cạo xong có cần rửa lại nữa không?"

"Có rửa chớ."

Rửa mặt xong, Cù Tranh Viễn bày cậu làm sao để sử dụng dao cạo không làm rách da.

"Vì sao không dùng máy chạy bằng điện? Cạo còn dễ với nhanh hơn nữa.

Anh coi anh làm này, phiền ơi là phiền." Tạ Diễn nói.

"Chạy bằng điện không sạch bằng tay, hơn nữa lỡ mà có mọc mụn hay bị lở miệng thì ôi thôi máu chảy thành sông luôn.

Với cả cạo bằng tay thay lưỡi dao cũng tiện hơn." Cù Tranh Viễn vừa nói vừa nâng cằm Tạ Diễn, cạo sạch sẽ từ bên môi đến cằm.

Dùng kem cạo râu của Cù Tranh Viễn, Tạ Diễn thấy mùi còn nồng hơn cả khi hôn nhau.

Cậu nhìn gương soi mấy lần: "Vậy sau này sẽ mọc nhanh hơn hả anh?"

"Tùy nữa, tôi thì hai ba ngày cạo một lần." Cù Tranh Viễn nói.

"Phiền ghê."

"Làm vài lần là quen." Cù Tranh Viễn ôm lấy mặt cậu hôn lên: "Tôi mà ở nhà thì tôi cạo giúp em."

Tạ Diễn chớp mắt ôm lấy cổ hắn, Cù Tranh Viễn mau chóng chụt một cái.

Cậu chớp tiếp, Cù Tranh Viễn lại chụt thêm cái nữa.

Cọ tới cọ lui mấy bận, Cù Tranh Viễn khom lưng bế cậu lên, Tạ Diễn quặp eo hắn rồi lại bị bế bổng đến tận giường.

Hổ Tử ráng sức kêu to nhắc nhở bọn họ cho ăn, nửa tiếng sau, Cù Tranh Viễn mang theo quả đầu rối như tổ chim nấu thịt gà cho nó, trên ngực lại thêm mấy dấu đỏ nhạt.

Cù Tranh Viễn hiếm khi về nhà, sau khi Cù Bình Sinh biết tin thì sắp xếp đi ăn cơm ở một nhà hàng gần công ti.

Mấy ngày nay nhiệt độ tăng cao, ban ngày, dòng người trên phố qua lại rất ít, ai ai cũng chỉ muốn trốn ở nơi có điều hòa cho mát.

Lúc Tạ Diễn vào nhà hàng, Cù Bình Sinh và Tạ Mạn đã ngồi chờ sẵn, trên bàn có mấy đĩa rau trộn, phục vụ đang cúi đầu nói gì đó với Cù Bình Sinh.

Tạ Diễn vẫn nhìn chăm chăm Tạ Mạn: "Chị, chị gầy đi hở?"

Tuy rằng là hỏi nhưng cậu cũng xách định được Tạ Mạn thật sự gầy đi, hơn nữa không chỉ một chút.

Hốc mắt và hai má cô hõm sâu, cho dù có lớp trang điểm nhưng vẫn không che được cảm giác mỏi mệt bủa vây.

Lần cuối Tạ Diễn thấy dáng vẻ này của cô đã nhiều năm trước.

Là lần mà cô làm hỏng bức tranh trong tiệm, phải bồi thường rất nhiều tiền, còn cậu thì không có tiền nộp học phí.

"Do công việc mệt mỏi sao?" Cù Tranh Viễn cũng phát hiện cổ gầy rất nhiều.

"Thật không?" Tạ Mạn theo bản năng sờ sờ mặt mình, "Rõ ràng lắm sao? Sao ai cũng bảo chị gầy nhỉ."

Tạ Diễn hỏi: "Không phải tại chị mang thai nên ăn không ngon đó chứ?"

Tim Cù Tranh Viễn giật thon thót.

"Không."

Tạ Mạn lắc đầu phủ nhận, lông mày Cù Tranh Viễn giật giật, không dám bại lộ cảm xúc.

Cù Bình Sinh gọi đồ uống xong, cũng gia nhập đề tài này: "Chất lượng giấc ngủ của em ấy gần đây thật sự không tốt, buổi tối ngủ không được, buổi sáng 4-5 giờ đã tỉnh, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng đến công ty......"

Đang nói chuyện bỗng nhiên điện thoại Tạ Mạn để trên bàn rung lên, một số lạ gọi đến.

Cô lập tức ấn từ chối rồi đẩy điện thoại khỏi tầm mắt.

Cù Bình Sinh đang nói thì số lạ kia lại gọi đến, Tạ Mạn vẫn từ chối và tắt máy bỏ vào túi hẳn.

Nhưng Tạ Diễn vẫn để ý đến hành động của cô

Không biết vì sao cậu nghĩ ngay đến việc hẳn là Đào Dã gọi đến quấy rầy nhưng Tạ Mạn đã dặn không được kể đến gã ta rồi nên cậu tạm thời nén lòng hiếu kì không hỏi gì.

Ba người đều mang tâm sự, bữa cơm này ăn cũng chẳng yên ổn gì.

Tạ Diễn đang lo cho chị mình, cô vô cùng tiều tụy, nhìn không có chút tinh thần nào;

Cù Tranh Viễn còn đang ích kỉ nghĩ rằng sau khi Tạ Mạn mang thai, ông bà nội không chừng sẽ để bọn họ kết hôn với nhau.

Vậy thì quan hệ giữa hắn và Tạ Diễn lại có thêm một bức tường ngăn cách;

Tạ Mạn bị bí mật không thể nói ra đè ép thở không nổi.

Những bức ảnh và video năm đó cô từng tiêu hủy đã bị Đào Dã khôi phục lại được.

Đào Dã lấy video uy hiếp cô phải quay lại với gã.

Mặc dù đã nói với đối phương mình sẽ báo cảnh sát nhưng chiêu này dường như không có hiệu quả gì.

Cảm giác nơm nớp lo sợ khi phải đoán trước kết quả còn đang sợ hơn cả hiện thực tàn khốc.

Cô sợ rằng Đào Dã sẽ quấy rầy cô không ngừng, thậm chí là tìm đến Cù Bình Sinh để nói bậy nói bạ.

Mỗi phút mỗi giây phải sống trong lo lắng đề phòng giống như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy yết hầu.

Cù Bình Sinh là người bình tĩnh nhất, ông vẫn thản nhiên ngồi lột vỏ tôm cho Tạ Mạn.

Cù Tranh Viễn thấy thế, cũng mang bao tay lên lột mấy con rồi âm thầm lặng lẽ bỏ vào chén Tạ Diễn.

Sau khi ăn xong, Cù Bình Sinh đưa bọn họ về chung cư.

Tạ Diễn lén gửi tin nhắn cho chị: Mới nãy là Đào Dã gọi cho chị sao?

Tạ Mạn: Không phải.

"À đúng rồi." Cù Bình Sinh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn lướt qua kính chiếu hậu, "Ngày mười sau hẳn là sinh nhật Diễn Diễn nhỉ."

"Dạ vâng ạ."

"Vậy gọi mấy người bạn cùng lớp đến nhé, đến lúc đó để anh đặt mấy bàn tiệc chúc mừng."

"Không cần làm long trọng như vậy đâu ạ, mời người nhà ăn bữa cơm là được."

Tạ Diễn trộm liếc bạn trai đang ngồi bên cạnh, Cù Tranh Viễn cũng đáp trả cậu lại ánh mắt "Chỉ có người trong cuộc mới hiểu người trong...".

Được trở thành "Người một nhà" Cù Bình Sinh sung sướng cười cười.

Nhưng trước lúc đó, Tạ Diễn còn một chuyện rất quan trọng phải làm -- về quê thăm người thân.

Ngày cả nhà xảy ra chuyện rất gần sinh nhật cậu nên Cù Tranh Viễn vừa nghe cũng nháo nhào muốn đi cùng.

Hai thành phố không xa nhau, sáng hôm đó bọn họ ngồi tàu cao tốc về.

Cù Tranh Viễn mua ghế hạng thương gia, còn cố ý tránh toa của Tạ Mạn và Cù Bình Sinh.

Chỗ của Tạ Diễn sát cửa sổ, vốn định ngắm phong cảnh dọc đường nhưng mừ bờ vai Cù Tranh Viễn quá ư là thoải mái thế là không bao lâu sau cậu đã ngủ mất.

Ấy mà tự nhiên bị tiếng xôn xao ồn ào làm tỉnh.

Sau khi đoàn khách ở trạm số hai ào lên, có hai cô bé nhận ra Cù Tranh Viễn, vừa mừng vừa sợ lại gần hắn xin kí tên chụp ảnh.

Các cô biết Cù Tranh Viễn qua web drama kia.

Cô gái nhỏ nói chuyện mà mặt cứ ửng hồng, nhìn chằm chằm Cù Tranh Viễn run giọng nói: "Người thật còn đẹp hơn trên TV nữa, da anh cũng đẹp quá chừng luôn......"

Cù Tranh Viễn cũng nể tình chụp ảnh lưu niệm với các cô.

Lời ba hoa của fans làm không ít hành khách trong toa chú ý.

Có rất nhiều người không quen biết Cù Tranh Viễn cũng đi theo xin kí tên, còn lôi kéo hắn tám chuyện.

Tạ Diễn không dám dựa vai hắn ngủ nữa, cũng chẳng dám nắm tay nắm chân, cậu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa, bầu trời xanh thẳm và cánh đồng bát ngát xanh tươi giao nhau thành một đường thẳng như một dòng sông tĩnh lặng, dài không có điểm dừng.

Hai tiếng sau, đoàn tàu cuối cùng cũng đến trạm.

Tạ Diễn đứng dậy duỗi người, Cù Tranh Viễn nhân cơ hội bóp lấy mông cậu.

"Lưu manh." Tạ Diễn đè giọng mắng.

Cù Tranh Viễn tựa lên vai cậu cười cười.

Nghĩa trang tọa lạc tại thị trấn phía Bắc thành phố, dấu vết đã tu sửa từ vài thập niên trước, phong cách kiến trúc truyền thống, bình dị.

Rất nhiều vòng hoa đặt ven đường lại trông vô cùng trang nghiêm.

Hai bên đường trồng những cây tuyết tùng xanh mát và ngô đồng rợp bóng, mùa này thì hầu như không thấy lá rụng trên đường.

Phần mộ người nhà Tạ Diễn nằm ở ngay phía nam của khu A.

Năm Tạ Diễn lên lớp 6, Tạ Mạn mới chính thức dắt cậu đến tế bái người thân.

Hôm đó về nhà, cậu khóc đến sưng cả mắt, không ăn nổi cơm tối, sau này mỗi năm cậu đều đến đến thăm một lần.

Trải qua bao phong ba bão táp, bức ảnh và chữ viết khắc trên bia một cũng bị gió sương xóa nhòa.

Bia mộ Đường Thiện Cảnh ở ngay bên cạnh Tạ Tình, nhưng lại không có di ảnh vì sợ người tới cúng bái ông lại bị bọn buôn ma túy trả thù.

Không chỉ không có di ảnh, đến cả di thể cũng không có.

Năm đó chỉ hỏa táng một ít quần áo và vật dụng hàng ngày.

Thời gian vô tình ở chỗ chỉ cần thời gian trôi thì bao kí ức quý giá cũng sẽ nhạt nhòa, Tạ Diễn cũng không nhớ nổi hình dáng của ông bô của mình nữa rồi.

Chỉ nhớ ông rất cao to, cường tráng, trên người rất nhiều vết sẹo, có rõ, có mờ và còn cả mùi thuốc dán không sao quên được.

Ông lặng lẽ xuất hiện trên cuộc đời, hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ hiển hách.

Mãi đến một ngày, cậu cũng quên mất cái hương vị ấy, người đàn ông này giống như chưa từng có mặt trên cõi đời.

Thắp hương, hoá vàng mã tế bái, Tạ Mạn còn trịnh trọng giới thiệu Cù Bình Sinh với người nhà.

"Cũng muộn rồi, lát nữa tìm chỗ nào ăn bữa cơm, chị thấy đói bụng rồi." Tạ Mạn nói.

"Em còn muốn nói vài câu với bố nữa." Tạ Diễn nói.

"Ừ, vậy để tụi chị tìm thử xem quanh đây có chỗ nào ăn cơm không."

Cù Bình Sinh bảo con trai đi cùng nhưng Cù Tranh Viễn lấy cớ mắc vệ sinh rồi lộn trở lại.

Dòng chữ vàng dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng mong manh.

Tạ Diễn rất nghiêm túc túm Cù Tranh Viễn đến trước mặt bia mộ của người nhà, hắng giọng: "Giới thiệu cho bố mẹ, đây là bạn trai con."

Cù Tranh Viễn lại khom lưng cúi đầu với bia mộ lần nữa, còn mặt dày vô liêm sỉ bắt chước Tạ Diễn gọi bố mẹ, ông bà nội.

Tạ Diễn ngồi bệt dưới đất, tâm sự như đang trò chuyện với bạn tốt.

"Tụi con quen biết nhau được tầm một một năm rồi, con cũng kể hết chuyện của bố mẹ cho ảnh nghe.

Con biết bố mẹ sẽ phản đối nhưng ai bảo bố mẹ dắt tay nhau đi sớm dữ vậy, giờ chẳng ai quản được con hết đâu."

Rõ ràng là giọng điệu oán giận nhưng Cù Tranh Viễn càng nghe càng cảm thấy đau lòng.

Tạ Diễn khoanh hai tay ôm gối, cơ bắp và vẻ mặt vô cùng thả lỏng, bình thản nói: "Con nhớ bố mẹ lắm, lúc khó chịu nhất thậm chí còn muốn đi gặp hai người cơ."

Cù Tranh Viễn ngẩn ngơ.

Điều này hắn chưa từng nghe Tạ Diễn nhắc tới.

Hắn giơ tay vuốt vuốt mái tóc của bạn nhỏ.

Ánh mặt trời chiếu xuống làm mái tóc ngắn ngắn hơi nóng lên.

"Nhưng mà sau này thì không có vậy nữa đâu." Tạ Diễn hít hít chóp mũi chua xót, "Có người bằng lòng ăn sinh nhật với con, hơn nữa con cũng rất mong chờ."

Cậu ngẩng đầu nhìn tấm ảnh trên bia mộ, nụ cười của Tạ Tình quá đỗi dịu dàng, từ ái.

"Mẹ, chắc mẹ hiểu con nhất đúng không.

Năm đó mẹ cũng không màng sự phản đối của ông bà để sinh con ra, cảm nhận của con lúc này cũng không khác mẹ khi đó là bao.

Giống như mẹ thấy lựa chọn của mẹ năm đó không có gì sai, con cũng thấy lựa chọn của con bây giờ chẳng sai tẹo nào."

"Cầu xin ba mẹ nhất định phải phù hộ nghiệp diễn của ảnh thuận buồm xuôi gió.

Có thể quay những nhân vật được nhiều người mến mộ và nhớ mong.

Nổi tiếng khắp trời nam đất bắc, ôm lấy toàn bộ thế giới."

"Sau đó về nhà ôm em." Cù Tranh Viễn nhỏ giọng thì thầm thêm một câu.

Tạ Diễn lẳng lặng nhìn hắn, lồng ngực, hốc mắt nóng bừng lên.

Nghĩa trang thật an tĩnh, chỉ có tiếng ve râm ran và cánh hoa bách hợp màu trắng bị mặt trời hun đến cong lại.

Trước khi đi, Cù Tranh Viễn nhìn ảnh chụp trên bia đá, vô cùng chân thành nói: "Con sẽ thay hai người bảo vệ Tạ Diễn thật tốt."

Hết lòng yêu thương, trung thành tuyệt đối.

Bỗng nhiên có một trận gió ấm thổi qua, nắm tóc trên đỉnh đầu Tạ Diễn bị thổi bay lên, như có người ở một nơi xa xôi lắng nghe lời thề hẹn và tiếng lòng của bọn họ.

Gạo Đen làm nhảm (ghét tui thì bỏ qua =)): Khúc cuối cảm động quá quí dị ơi tui ngồi edit mà cũng rưng rưng, bủn rủn.

(ಥ﹏ಥ)

Tui chỉ muốn nói Tạ Diễn ơi cậu thật sự rất mạnh mẽ, rất giỏi luôn.

Từ giờ có thêm anh ngiu thay bố mẹ bảo vệ cậu ròi nè nên phải cố gắng sống thiệt tốt nhé.

Mong là bố mẹ cậu dù không còn nhưng vẫn mãi trong tim cậu, tui cũng tin rằng hai người sẽ luôn âm thầm phù hộ cho cậu thuận buồm xuôi gió.

Lớp du.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play