Đối diện với ánh mắt kiên định của Lâm Thiện Vũ, Phó Gia Bảo hơi ngây người, im lặng không nói thành lời, nàng cũng không ép buộc hắn đáp lại mà chỉ đứng ở đó, lẳng lặng nhìn hắn.
Qua một lúc lâu sau đó, Phó Gia Bảo mới hơi mấp máy môi, giống như muốn nói gì đó, miệng khẽ mở rồi lại khép lại, liên tục mấy lần, cuối cùng hắn chầm chậm ngồi chồm hổm xuống tại chỗ.
Lâm Thiện Vũ cũng ngồi xổm xuống tại chỗ như hắn, hai người cứ như vậy ngồi xổm bên cạnh bàn, bên trong phòng là một mảng im lặng.
Một lát sau, Phó Gia Bảo bắt đầu mở miệng, giọng nói lại trở nên hơi khàn khàn, "Nương tử." Hắn trở tay lại nắm lấy tay nàng, nhìn nàng nói: "Nàng là nương tử của ta, chúng ta là phu thê, nàng nói đúng, ta nên nói cho nàng biết." Nói xong câu đó hắn hơi ngừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói: "Cho dù nói ra có thể nàng sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng vừa rồi thật ra ta có chút lo sợ, sợ bản thân mình sẽ trở thành người giống như cha ta vậy."
Lâm Thiện Vũ khẽ nhíu mày, hơi nghi ngờ, khó hiểu, nhưng cũng không đánh gãy lời hắn, chỉ yên lặng chờ hắn tiếp tục.
Ánh mắt của Phó Gia Bảo lúc này đã có chút thất thần, dường như đã đắm chìm vào một đoạn ký ức nào đó, hắn nói: "Trước đây lúc ta còn bé, mẹ ta vẫn còn sống, ta cũng không phải dáng vẻ như hiện tại. Khi đó, cha mẹ ta thực vô cùng yêu thương nhau, hai người bọn họ đều giống như không chấp nhận kẻ nào khác xen chân vào giữa mối quan hệ của bọn họ. Cha ta không cho phép mẹ ta liếc nhìn nam tử khác dù chỉ một cái, mẹ ta cũng giống vậy, nàng đối xử với bất kỳ ai đều rộng lượng ôn nhu, hòa nhã, nhưng nếu như có ai dám ở nàng trước mặt nhắc một câu về chuyện nạp thiếp cho cha ta, bà sẽ lập tức trở nên nóng nảy, tức giận nàng. Cha ta ngủ đến tận nửa đêm bỗng nhiên thèm ăn canh hạt sen, mẹ ta sẽ không nói hai lời rời gường đi làm cho hắn ăn; cũng vậy nếu mẹ ta muốn ăn củ sen, mặc kệ trời đang mưa to gió lớn, bên ngoài không còn ai bày bán, cha ta cũng sẽ đích thân chạy tới hồ sen hái về... Có lần cha ta đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, uống quá chén, say rượu nôn ói ra đầy người, mẹ ta một mực ở bên tự mình cẩn thận săn sóc lau rửa cho hắn; mẹ ta đi ra ngoài mua tơ lụa bị người ta dùng vải thứ phẩm lừa gạt, cha ta lại nhẫn nãi kiên trì dạy bà cách nhận thức phân biệt chất liệu vải vóc tơ lụa đến tận nửa đêm, lúc ta tỉnh lại, vẫn còn thấy cha ta đang cầm mấy khúc tơ lụa để bà xem xét... Sau đó không lâu, mẹ ta đã có thể tự mình mở cửa hàng tơ lụa, việc buôn bán được thu xếp xử lý vô cùng ổn thỏa rõ ràng..."
Mấy ký ức này đối với Phó Gia Bảo, dường như vô cùng tốt đẹp, vừa nhắc đến, trên mặt hắn cũng xuất hiện nụ cười, "Cha ta thường xuyên nói với ta, thành thân, là phải toàn tâm toàn ý đối với nương tử, không thể đi trêu chọc, dính líu tới nữ tử khác... Hắn nói cho ta biết, thân là nam tử, là một trượng phu, phải có trách nhiệm, phải hiểu đúng mực, không thể làm cho nương tử thương tâm khổ sở. Ta vẫn nhớ kỹ từng lời hắn nói, khi đó ta vẫn còn nghĩ, chờ sau này ta trưởng thành, sau khi thành thân với vị hôn thê, ta cũng phải đối xử với nàng cho thật tốt, phải giống như cha mẹ của ta, cầm sắt hòa minh, phu thê hòa hợp như keo như sơn, phải ân ái cả đời."
Lâm Thiện Vũ đặt bàn tay còn lại lên trên mu bàn tay hắn, không nói gì, bởi vì kết cục của chuyện này nàng đã thấy được.
"Sau đó... mẹ của ta không còn nữa." Nét cười trên khuôn mặt Phó Gia Bảo không còn nữa, vẻ mặt cũng dần trở nên tối tăm, "Bà mất vì bệnh, vào một ngày tháng mười năm ta tám tuổi, bà đã buông tay rời khỏi nhân thế. Thời gian vừa qua hai tháng, Tân thị đã dẫn mang theo Phó Chu lúc ấy đã sáu tuổi bước vào cửa lớn nhà ta."
Vẻ mặt thống hận pha lẫn mờ mịt của Phó Gia Bảo lúc này, ghim vào lòng Lâm Thiện Vũ. Đoạn chuyện cũ này của Phó gia, trong sách cũng không có viết, nàng cũng không hề hay biết, ngay từ đầu, nhận thức của nàng về Phó Gia Bảo chính là mấy chữ "Quần là áo lụa", về phần vì sao hắn lại là kẻ quần là áo lụa, vì sao các thứ ăn chơi đều nếm trải qua lại một mực khăng khăng giữ mình trong sạch, nàng chưa từng cẩn thận tìm hiểu qua. Nàng vẫn luôn chỉ nghĩ cho bản thân, chỉ muốn tập trung mau chóng luyện tập võ công cho tốt, cam đoan có thể bảo vệ an toàn của bản thân, chỉ lo duy trì, làm tốt mối quan hệ với các thành viên khác của Phó gia, lấy mục tiêu có thể sống yên phận làm nền tảng, chỉ lo suy nghĩ biện pháp kiếm tiền, để sau này cho dù có rời khỏi Phó gia cũng có thể an ổn tiếp tục sống thoải mái.
Về phần Phó Gia Bảo, mặc dù sau đó nàng đã dần suy nghĩ khác về hắn, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thật sự đi lý giải, tìm hiểu hắn, tuy mấy ngày nay, nàng chung sống với hắn không tồi, dường như cũng đã muốn quyết định sống cùng hắn cả đời, nhưng lúc này để tay lên ngực tự hỏi, nàng để ý nhất vẫn là chính mình. Đối với nàng mà nói, người này vẫn chỉ là một nhân vật trong trang sách, cũng chỉ là lựa chọn ổn thỏa nhất với nàng trước mắt mà thôi, một khi Phó Gia Bảo không thể nắm trong tay, nàng sẽ không chút do dự buông tha hắn.
Nhưng mà hiện tại, Phó Gia Bảo đem đoạn ký ức kia phô bày ra trước mặt nàng, chỉ vì một câu nói của nàng, người này đã cứ như vậy không hề giữ lại chút gì, bộc lộ ra mặt yếu đuối nhất của bản thân. Hành động này nếu đổi lại là nàng, đó là chuyện nghĩ muốn cũng không dám nghĩ chứ đừng nói chi đến làm.
Nàng nhìn đến đôi mắt đã đỏ lên của Phó Gia Bảo, lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng cái gọi là đau lòng. Một người ngay từ nhỏ đã được cha mẹ hun đúc tiếp nhận khái niệm một đời một kiếp chỉ có nhau, ở giữa thời đại một người nam nhân đều có thể có ba vợ bốn nàng hầu như thế này lại chứng kiến cuộc hôn nhân tốt đẹp của cha mẹ, hắn nhất định sẽ vô cùng hâm mộ, sẽ cảm thấy một tình yêu như thế là đương nhiên, thế nhưng vào năm hắn tám tuổi, mẹ ruột của hắn lại vì bệnh mà qua đời, ngay lúc hắn còn đắm chìm trong sự bi thương vì mất đi mẫu thân lại bỗng nhiên biết được phụ thân ở bên ngoài đã có nữ nhân và một con trai khác... Loại tâm tình này Lâm Thiện Vũ không thể thay hắn cảm nhận, nhưng cũng có thể tưởng tượng đến được, loại đả kích mà hắn nhận được trong thời điểm đó, không khác gì tín ngưỡng mà lòng hắn vẫn luôn một mực kiên trì tin tưởng và ngưỡng mộ đã ầm ầm sụp đổ.
Phó Gia Bảo lẩm bẩm: "Ta không rõ, ta vẫn luôn không thể rõ, vì sao cha ta lại trở nên như vậy? Nếu như sau đó đối xử với ta không tốt, ta đây đã có thể không tiếp nhận người cha nàng nữa, coi như vào năm ta tám tuổi cha ta đã đi theo mẹ ta luôn rồi, nhưng mà đã qua nhiều năm như thế, hắn vẫn đối với ta tốt lắm; nếu như hắn là một kẻ hai mặt dối trá đến cực điểm, ta đã có thể xác định tất cả những sự thâm tình trước kia của hắn đối với mẹ ta đều là giả dối, ấy vậy mà hắn lại không như thế..."
Có một số chuyện, nếu không nói ra, có thể cả ngày hi hi ha ha cho rằng nó không tồn tại, một khi đã nhắc đến, lại giống như một cây gai độc đâm nhập vào cơ thể lại bị đào bới ra, nếu như dùng hết toàn lực muốn rút ra, cũng sẽ làm cho bản thân đau đớn thêm một lần, bởi vì cây gai độc kia đã sớm xâm nhập vào thân thể, căn bản là không có biện pháp rút sạch ra.
Bàn tay đang nắm lấy tay Phó Gia Bảo của Lâm Thiện Vũ lại siết chặt thêm vài phần, hy vọng có thể dựa vào chút sức lực này làm giảm bớt sự mờ mịt, thống khổ trong lòng hắn.
Phó Gia Bảo: "Cha ta là một người ngay thẳng, chính trực, cho nên ta nghĩ mãi, chỉ có thể đem nguyên nhân cha ta thay lòng đổi dạ đổ lên người Tân thị. Có một đoạn thời gian ta đã có chút suy nghĩ điên rồ, thậm chí cảm thấy có thể mẹ ta còn trẻ như vậy đã qua đời, nhất định là do Tân thị vì muốn bước vào của nhà ta, cho nên đã dùng thủ đoạn xấu xa, vô liêm sỉ nào đó hại chết mẹ ta. Sau đó đã chứng minh là do ta suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà mỗi khi ta nhìn thấy Tân thị, ta lại không khỏi suy nghĩ, bà ta và cha ta đã dính líu đến nhau từ lúc nào?"
Khi nói ra mấy chữ cuối này hắn cắn chặt từng chữ từng chữ, "Cho dù bà ta không độc ác đến như vậy, nhưng nhất định cũng không phải loại người lương thiện gì, bà ta chắc chắn đã tranh thủ cơ hội quyến rũ cha ta trong lúc ông ra ngoài bàn chuyện buôn bán! Cha ta khi đó còn tuổi trẻ bồng bột, chịu không nổi hấp dẫn, cho nên..." Nói tới đây, trên mặt hắn bỗng lộ ra chút sợ hãi và khủng hoảng.
Phó Gia Bảo nhìn nàng, nói: "Nương tử, ta rất sợ hãi, ta thật sự sợ. Lúc ta nghe được mấy lời đồn đãi này ta cực kỳ lo sợ." Đôi môi hắn trắng bệch, trán cũng phủ kín mồ hôi, toàn thân run rẩy, "Ta sợ ta sẽ giống như cha ta, nhịn không được cám dỗ, sau đó làm ra xin lỗi chuyện với nàng. Đến lúc đó..."
Lâm Thiện Vũ dịu dàng nhìn hắn, đang muốn nói sẽ không có chuyện đó, lại thấy sự mờ mịt cùng thống khổ trên gương mặt hắn chậm rãi biến mất, cuối cùng biến thành vẻ mặt cầu xin nói với nàng: "Đến lúc đó, nàng sẽ đáng thương lắm lắm!"
Lâm Thiện Vũ: "..."
Phó Gia Bảo lại nói: "Ta tưởng tượng đến sau này ta thay lòng đổi dạ, hoặc là lại xuất hiện một cái Lý Họa Thúy, Vương Họa Thúy thông đồng kéo ta đi mất rồi, còn nàng thì chỉ có thể cô độc một mình ở lại Đông viện, ngày ngày đối mặt với một gian phòng trống rỗng, đêm đêm dùng nước mắt rửa mặt, ta lại đau lòng chịu không nổi! Cảm thấy nàng quá thê thảm! Rất đáng thương!"
Phó Gia Bảo âm thầm ảo tưởng đến cảnh hắn thay lòng đổi dạ, rồi đến dáng vẻ thê thê thảm thảm của Lâm Thiện Vũ, đã tự cảm thấy đau lòng muốn phát ngất, hắn liên miên lải nhải không ngừng kể hết ảo tưởng của mình cho nàng nghe rồi mới nói: "Tưởng tượng đến sau này nàng sẽ trở nên khổ sử, đáng thương như vậy, ta liền hận không thể đem người muốn ly gián tình cảm của phu thê chúng ta bắt lại tát cho mấy bạt tai, tốt nhất là cứ một đá tống cô ta đến tận chân trời đi!"
Lâm Thiện Vũ: "..."
Cho nên đây là lý do chàng rống giận mắng mỏ Kỷ Họa Thúy, hận không thể lập tức ném nàng ta ra khỏi Phó phủ sao?
Nàng không chút biểu cảm, nhìn hắn lại bắt đầu khuyên nàng mau mau đuổi Kỳ Họa Thúy đi, chỉ cảm thấy sự đau lòng của mình mới vừa rồi đối với Phó Gia Bảo tất cả đều giống như đều đã ném cho chó ăn cả rồi.
Một lát sau, nàng mới từ từ nói: "Chàng đang lo lắng cái gì? Chàng còn dám thay lòng đổi dạ? Không sợ chày cán bột của ta sao?"
Phó Gia Bảo nghe vậy, hai chân run rẩy không ngừng, hắn kinh hãi nói: "Nương tử, thứ kia của nàng thực là cực kỳ có uy lực, nàng mới chỉ nói như vậy, hai đùi ta đã sợ hãi đến mức phát run lên rồi đây này!"
Lâm Thiện Vũ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, "Ha, đó là do chàng ngồi chồm hổm quá lâu, chân đã tê rần."
Phó Gia Bảo: "..."
----------------------------
Tác giả: Góc hậu trường.
Phó Gia Bảo: Nếu như ta thay lòng đổi dạ, thế thì nương tử cũng quá thảm rồi, vì không để nàng trôi qua thảm như vậy, ta nhất định phải thủ thân như ngọc!
Lâm Thiện Vũ: Chậc~