Hôm sau trời vừa sáng, Phí ma ma mang theo hai nha hoàn đi vào chính sảnh chuẩn bị bày bữa sáng, lại liếc mắt thấy Phó Gia Bảo đã ngồi trước bàn ăn từ lúc nào không biết.
Ba người không khỏi lộ ra biểu cảm đầy kinh ngạc, bởi vì ngày thường đại thiếu gia không ngủ thẳng lúc mặt trời lên cao treo tuốt trên ngọn cây sẽ không tuyệt đối không chịu dậy, hôm nay làm sao lại dậy sớm đến như vậy chứ?
Nhưng mà lúc này Phó Gia Bảo cũng không hơi sức đâu mà quản các nàng đang nghĩ gì trong đầu, hắn đã nhịn đói cả một đêm, sáng nay thức dậy đã đói lả tới mức chân tay đều mềm nhũn, run lẩy bẩy. Hắn rửa mặt xong lập tức chạy đến chính viện, giờ phút này nhìn thấy đám nha hoàn bà tử tay cầm hộp thức ăn đi đến, hai mắt liền sáng rực nóng bỏng như nhìn thấy mẹ ruột của mình vậy, lập tức nhào tới.
"Nhanh lên nhanh lên, bản thiếu gia đã sắp đói chết rồi!" Phó Gia Bảo không kịp chờ bọn họ đi vào, đã vô cùng nôn nóng muốn mở mấy hộp thức ăn trong tay các nàng ra, một màn này vừa vặn bị Phó lão gia và Tân thị đang đi vào chính sảnh nhìn thấy.
Trên gương mặt Tân thị có chút bất đắc dĩ, sắc mặt Phó lão gia vốn còn đang rất tốt vừa nhìn thấy Phó Gia Bảo lại lập tức trầm xuống, "Nửa điểm quy củ cũng không hiểu, không biết tương lai sau này ngươi muốn trở thành người như thế nào nữa!"
Phó Gia Bảo vốn đã đói bụng đến mờ mắt rồi, nghe thấy lão đầu tử lại bắt đầu nói bóng nói gió, chê trách hắn, hắn cũng không ngẩng đầu lên, lôi một cái bánh bao căng phồng thơm mịn từ trong hộp đựng thức ăn ra cắn hai ngụm, lúc này mới hàm hồ nói: "Cha không dạy con, có tội, ta không hiểu quy củ cũng là lão đầu tử ngài làm hư! Về phần sau này ta muốn trở thành người như thế nào, dù sao cũng không cần ngài quản đến chuyện của ta, ngài nhọc lòng làm gì?"
"Ngươi... " Phó lão gia chỉ tay vào Phó Gia Bảo mở miệng đang muốn khiển trách hắn, nhưng khóe mắt lại đột nhiên thoáng nhìn thấy Lâm Thiện Vũ đang đi đến, lại cố gắng đè nén lại những lời muốn nói trong miệng.
Mà đợi đến lúc Phó Gia Bảo cũng nhìn thấy Lâm Thiện Vũ tiến đến ròi, hắn cũng lập tức theo bản năng câm miệng lại.
Bên trong chính sảnh lập tức yên tĩnh trở lại, khung cảnh nhất thời lại có chút hài hòa.
Lâm Thiện Vũ mang theo nha hoàn A Hồng chậm rãi đi vào, hôm nay nàng mặc một thân váy áo màu nguyệt bạch (màu trắng xanh như ánh trăng), trên búi tóc cắm một cây trâm hoa mai mộc mạc, đơn giản, trừ cái đó ra, trên thân không có bất kỳ món trang sức nào khác, nhìn vô cùng dịu dàng mộc mạc, đây dúng là nàng dâu đoan trang, thông tuệ trong mắt Phó lão gia và Tân thị, nhưng mà ở trong mắt Phó Gia Bảo, mỗi lần Lâm Thiện Vũ lộ ra một nụ cười, nói ra một câu gì đó, đều giống như đang nhắc nhở hắn Lâm Thiện Vũ nàng ta chỉ cần một lời không hợp liền sẽ động thủ đánh hắn. Thế cho nên hắn chỉ có thể cụp đuôi, ngoan ngoãn, đàng hoàng ngồi xuống trước bàn ăn.
Phó Chu đã sớm đến thư viện tiếp tục học tập, bây giờ trên bàn ăn của Phó gia, cũng chỉ có bốn người bọn họ mà thôi.
Lâm Thiện Vũ đưa mắt nhìn Phó lão gia đang cố gắng đè nén con tức giận, lại nhìn sang Phó Gia Bảo đang vùi đầu xì xụp húp cháo, suy nghĩ lại một màn giương cung bạt kiếm giữa hai cha con nhà này, lại một lần nữa vô cùng tin tưởng dùng bạo lực trấn áp Phó Gia Bảo là hoàn toàn chính xác, không thấy người mạnh miệng nhưng tâm mềm như Phó lão gia đều bị Phó Gia Bảo khi dễ, bắt nạt đến mức độ nào sao? Thân làm phụ thân lại có thể làm đến mức độ này như Phó lão gia, chỉ có thể dùng hai chữ đánh giá: thất bại.
Điểm tâm sang của Phó gia cũng tính là phong phú, trên mặt bàn có cháo có sữa đậu nành, còn có bánh bao, bánh quẩy, trứng gà cùng một món mặn, một món chay, hai đĩa rau xanh, và một đĩa dưa muối khai vị, rất khác biệt với những người của Phó gia, mỗi lần Lâm Thiện Vũ ăn cơm đều cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, dù sao thì đối với một kẻ đã từng phiêu bạt giang hồ không có chỗ ở cố định như nàng mà nói, mỗi lần đến giờ cơm có thể an ổn, thoải mái hưởng thụ những món thức ăn phong phú, ngon miệng đã là một chuyện cực kỳ hạnh phúc rồi.
Có lẽ là bởi vì lúc ăn cơm Lâm Thiện Vũ luôn lộ ra dáng vẻ ăn rất ngon miệng, Phó lão gia và Tân thị nhìn thấy, cũng không khỏi ăn nhiều thêm vài miếng cơm.
Phó Gia Bảo lại không giống như bọn họ, mỗi lần hắn ăn cơm đều hận không thể xem như Lâm Thiện Vũ không tồn tại, càng không khả năng đi chú ý nàng, hắn chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng ăn cho xong sau đó chạy đi, tranh thủ thời gian từng phút từng giây rời khỏi nhà, nếu không, không cẩn thận lại bị nàng đánh.
Hắn ăn cơm tốc độ cực nhanh, sau khi nhét đầy bao tử rồi, liền buông bát đũa xuống chuẩn bị chuồn đi, thế nhưng lại bị Lâm Thiện Vũ gọi lại.
Lâm Thiện Vũ vẫn một mực chú ý đến động tĩnh của Phó Gia Bảo, làm sao có thể để hắn chạy được? Sau khi nàng gọi Phó Gia Bảo lại, phát hiện Phó lão gia và Tân thị đều đang nhìn mình, thế là thần sắc trên mặt càng thêm dịu dàng, ôn nhu, mười phần giống như bộ dáng một thê tử dịu dàng, hiền thục, nàng nói với Phó Gia Bảo: " Phu quân, lương thực không dễ có được, mỗi một hạt đều vất vả mới có thể làm ra, vẫn nên đem cơm trong chén ăn cho xong đi!" Nàng vừa nói vừa nhìn thoáng qua chén cơm còn chưa xúc hết của Phó Gia Bảo trên bàn.
Phó Gia Bảo rất không tình nguyện, nhưng vẫn phải thành thành thật thật phần còn lại vét cho thật sạch sẽ.
Nhìn thấy một màn này, Phó lão gia và Tân thị liếc nhìn nhau, trên mặt cũng lộ ra mấy phần vui mừng.
Phó Gia Bảo ăn xong, Lâm Thiện Vũ vẫn không có ý định thả hắn đi, dưới gầm bàn, chân nàng giẫm lên vạt áo Phó Gia Bảo, trong ánh mắt cứng ngắc của đối phương nói với Phó lão gia và Tân thị: "Công công bà bà, bây giờ tiểu thúc đã có công danh tú tài rồi, mà phu quân đều đã sắp cập quan (hai mươi tuổi), cũng chưa làm được chuyện gì. Cho nên hai ngày này con đã suy nghĩ rất nhiều, quyết định để phu quân ở nhà tự đọc sách, cho dù tương lai không thể đỗ đạt công danh, cũng có thể mở mang tầm mắt, dù sao cũng tốt hơn để phu quân suốt lêu lổng, không làm nên chyện gì đàng hoàng."
Phó Gia Bảo bất mãn nhìn về phía Lâm Thiện Vũ, nếu không phải áo bào của hắn vẫn còn đang bị nàng đạp lên, hắn gần như đã gõ chén hỏi nàng cái gì gọi là không làm chuyện gì đàng hoàng.
Phó lão gia và Tân thị nghe thấy mấy lời này lại rất tán đồng, chỉ là... hai người đều hiểu rất rõ bản tính của Phó Gia Bảo, nếu như một ngày nào đó hắn có thể thành thành thật thật, ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, thì ngày đó mặt trời chắc cũng sắp chuyển sang mọc ở phía tây rồi.
Lại không nghĩ rằng, Lâm Thiện Vũ nói tiếp: "Công công bà bà, ta đã khuyên phu quân rồi, hắn cũng có chí muốn tiến lên! Cho nên còn phải xin công công viết một lá thư cho tiểu thúc, hỏi hắn xem phu quân nên bắt đầu đọc loại sách gì, có thể đề cử vị tiên sinh nào hay không?"
Phó lão gia nghe nàng nói vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Phó Gia Bảo, không thể tin được đứa con trai lêu lổng, phúng túng của hắn còn có thể có chí tiến lên! Chẳng qua là khi ánh mắt của hắn đối diện với ánh mắt của Phó Gia Bảo rồi, Phó lão gia liền hiểu rõ là mình đã suy nghĩ nhiều rồi, bởi vì dù Phó Gia Bảo không nói gì cũng không có có đứng dậy rời đi, nhưng mặt hắn đang cực kỳ phẫn uất rõ ràng như đang nói cho mình biết, hắn là bị ép buộc.
Nghĩ thông suốt điểm này, Phó lão gia lập tức nhịn không được vỗ tay cười to, hắn giống như không hề nhìn thấy ánh mắt đầy uất ức, tức giận của Phó Gia Bảo, sảng khoái nói với Lâm Thiện Vũ: "Tốt tốt tốt, Gia Bảo có thể quyết tâm tu chí học tập, cả nhà chúng ta đều rất vui vẻ. Ta sẽ lập tức cho người đưa tin cho Nhị Lang, để hắn giới thiệu một vị tiên sinh có danh vọng tiên sinh đến dạy cho Gia Bảo, chờ lát nữa ta còn muốn đi một chuyến đến xưởng in."
Tân thị cũng cười nói: "Ông chủ xưởng in kia có quen biết với lão gia, Gia Bảo nên đọc loại sách nào, nhất định hắn sẽ biết."
Lâm Thiện Vũ gật đầu cười nói: "Như vậy cũng tốt, cảm ơn công công."
Phó lão gia phất tay cười nói: "Đều là người một nhà cả, ơn nghĩa cái gì chứ."
Thế là ba người cứ như vậy ở dưới ánh mắt đầy uất ức, phẫn hận của Phó Gia Bảo đem chuyện này định ra.
Mà sau khi Lâm Thiện Vũ đem Phó Gia Bảo rời đi rồi, Phó lão gia liền đến thư phòng, viết một bức thư cho Phó Tuần đang học ở thư viện thành phủ.
Lúc hắn viết thư xong, dán kín lại rồi giao hạ nhân đưa ra ngoài vừa vặn gặp Tân thị đang bưng trà tiến vào, lập tức nói với nàng: "Xem ra cửa hôn sự với Lâm gia này thật sự là kết đúng rồi!" Hiện tại hắn nghĩ tới bộ dạng con trai mình tức giận mà không dám phản kháng lại kia liền cảm thấy cực kỳ thoải mái, vui vẻ, nhịn không được vỗ tay, kích động nói: "Lúc trước Lâm huynh nói muốn từ hôn, ta còn thấy do dự, bây giờ nghĩ lại, may mắn là không có từ hôn! Phó gia chúng ta có thể chọn được người con dâu tốt như Thiện Vũ, quả nhiên là ông trời có mắt mà!"
Tân thị lại nói: "Gia Bảo đứa bé kia tính tình cứng cỏi, cũng không biết Thiện Vũ đã làm thế nào để thuyết phục được hắn."
"Thuyết phục hắn?" Phó lão gia nhớ tới gương mặt tràn đầy không tình nguyện của Phó Gia Bảo chỉ có thể lắc đầu, hắn nói: "Sợ là hiện tại Gia Bảo chỉ hận không thể hòa ly ngay lập tức thì có." Hiểu con không ai ngoài cha, mặc dù hắn không có cách nào quản thúc được đứa con trai này, nhưng đối với hắn vẫn rất hiểu rõ. Tạm dừng một chút, hắn lại cười nói: "Có điều như vậy thì tính sao? Chỉ cần có thể trị được Gia Bảo, thì đó chính là con dâu tốt của Phó gia chúng ta, chỉ hi vọng Gia Bảo hắn sẽ không cô phụ nỗi khổ tâm này của con dâu."
Phó lão gia thầm thở dài trong lòng, là do hắn không có năng lực, không thể dạy dỗ tốt đứa nhỏ này, cũng may hiện tại đã có con dâu, hắn cũng không cầu tương lai Gia Bảo có thể có tiền đồ cao siêu gì, chỉ mong hắn không còn nơi nơi gây chuyện thị phi, sống cho tốt, kế thừa gia nghiệp, bình an vui sướng trôi qua một đời là tốt rồi.
Phó lão gia tươi cười thật lòng nói với Tân thị: "Từ sau khi con dâu vào cửa, cuộc sống của nhà chúng ta, càng ngày càng tốt lên!"