Đinh Quang Lưu suốt bốn ngày không ăn không ngủ, ôm đầu ngồi một chỗ trong phòng khách nhà Lân Nhi.
Quãng thời gian này, Lân Nhi trở nên đặc biệt khác thường.
Kể từ sau vụ việc đó xảy ra, cô bình tĩnh đến lạ lùng.
Lân Nhi hết sức lý trí chạy đến bệnh viện lưu lại chứng cứ, sau đó nhờ người liên lạc với cảnh sát đến gặp cô lấy lời khai.
Lân Nhi sẵn sàng hỗ trợ hết mình chỉ mong bắt được hung thủ, khiến hắn phải trả giá đắt.
Nếu là cô ấy của trước đây sẽ chẳng đủ dũng cảm để làm những điều này.
Thế nhưng Đinh Quang Lưu lại mong cô giống như trước đây đa sầu đa cảm, yếu đuối mong manh để bản thân có thể bảo vệ cô ấy chu toàn.
Và rồi anh đã không bảo vệ được cô ấy, chỉ cần nhắm mắt lại anh nhận ra bản thân chẳng khác nào tên cầm thú đã gián tiếp gây ra bất hạnh này cho cô.
Đến tận hôm nay, Đinh Quang Lưu mới vỡ lẽ người trước giờ vẫn luôn âm thầm bảo vệ, che chở cho đối phương chỉ có mình cô ấy.
Lân Nhi bảo vệ anh đến mức anh quên đi rằng chính thiếu nữ ấy mới là người tứ cố vô thân, sống xa gia đình, chịu đựng hết thảy những cô đơn, tủi hổ.
Anh chẳng làm được gì ngoài đem đến tổn thương và đau đớn cho Lân Nhi.
Anh muốn bù đắp, trong đầu anh giờ phút này mới sáng tỏ, thương hại cũng được, tình yêu cũng chẳng sao, anh nguyện dùng cả đời để đồng hành, chở che và nâng niu cô ấy, bất chấp thế gian đổi thay, vật chất phù phiếm hay thậm chí là cả sinh mệnh.
Nhưng Lân Nhi hiện tại không cần anh nữa, cô vẫn không muốn gặp anh, dường như chán ghét, thậm chí đẩy anh đi xa khuất mắt cô.
Chuông điện thoại đổ chuông hồi lâu anh mới phát hiện.
“Alo! Sao hai người không đi học? Gần đây hai người làm chuyện gì ấp a ấp úng thế hả?”
Người gọi đến là Trịnh Thanh Mây.
Cô không tin vào tai mình, đầu bên kia điện thoại phát ra âm thanh khô khốc, trầm khàn, thỉnh thoảng như vang lên tiếng nức nở: “Tớ hại cậu ấy rồi.
Cậu ấy không cần tớ nữa, tớ phải làm sao? Trịnh Thanh Mây! Cậu nói cho tớ biết tớ phải làm sao bây giờ?”
Trịnh Thanh Mây lúc này đang ngồi trên lớp, dường như theo bản năng quay sang nhìn Vũ An Miên, lại vừa hay gặp Hứa Định Kiên trùng hợp ngẩng đầu.
Cậu ta còn tưởng bở nháy mắt với cô.
Trịnh Thanh Mây lườm anh một cái rồi chậm rãi lên tiếng: “Cậu bị Vũ An Miên đá à? Mà hình như không đúng lắm, nhìn cậu ta đâu có gì đau khổ đâu? Mà cũng không thể nói vậy…”
“TRỊNH THANH MÂY!” Trong điện thoại, Đinh Quang Lưu gằn giọng ngắt ngang.
Cô bị tiếng quát làm giật mình bất chợt khựng lại.
Đối phương tiếp tục lên tiếng: “Người tớ nói là Lân Nhi! Tớ xin cậu, cậu ấy đã nhiều ngày không ăn không uống, cứ nhốt mình trong phòng, nếu còn tiếp tục cậu ấy sẽ chết mất.
Nể tình chúng ta từng là bạn, cậu muốn tôi làm gì cũng được.
Tôi xin cậu, cậu đến khuyên cậu ấy được không?”
Nghe tới đây, Trịnh Thanh Mây không còn đủ bình tĩnh nữa: “Tên chó chết nhà cậu, cậu lại làm gì cậu ấy nữa, cậu đợi đó tôi sẽ tính sổ với cậu!”
Không đợi đối phương trả lời, cô đã ngắt điện thoại, vội vàng thu dọn cặp xách.
Khi bước ngang qua bàn Hứa Định Kiên, cô đột nhiên nghĩ đến gì đó liền nắm tay cậu ấy kéo theo.
Hứa Định Kiên tùy ý để cô kéo, vừa chạy theo vừa cười nham nhở: “Hiếm khi cậu chủ động với tớ như vậy.
Tớ rất vui.
Nhưng đừng có cử động mạnh cẩn thận vết thương lại nứt ra.”
Thấy Trịnh Thanh Mây mím môi, im lặng không nói, anh nhận ra cô đang rất căng thẳng vội trở tay nắm chặt tay đối phương, âm thầm trấn an cô: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Trịnh Thanh Mây không nhìn anh, chỉ chạy vội về phía trước, nói một câu không rõ đầu đuôi: “Dẫn cậu đi đánh nhau.”
Hứa Định Kiên trong mơ hồ cứ theo Trịnh Thanh Mây tới trước cửa nhà Lân Nhi.
Cô sốt sắng nhấn chuông.
Người xuất hiện là một phụ nữ tuổi tầm bốn mươi, bà ta nhận ra cô: “Cháu là Thanh Mây?”
Trịnh Thanh Mây kinh ngạc khi đối phương nhận ra mình, liên tục gật đầu: “Đúng vậy ạ, chúng cháu là bạn cùng lớp với Lân Nhi.
Do không thấy bạn đi học, chúng cháu định đến thăm cậu ấy.”
Thím Ba nghe vậy ngập ngừng muốn từ chối: “Chuyện này… Hiện tại cô chủ không khỏe hai cô cậu tạm thời trở về lần khác lại ghé thăm cô chủ nhé.”
Trịnh Thanh Mây chưa kịp nói gì từ trong đã có tiếng người vọng ra: “Thím Ba cứ để hai người họ vào đi.”
Thím Ba nghe vậy cũng không cản nữa, tránh sang một bên để hai người vào trong.
Trịnh Thanh Mây vừa vào cửa đã hùng hổ hét lớn, đến cả thím Ba cũng bị sự đanh đá của cô dọa sợ: “Đinh Quang Lưu, hôm nay tớ không đánh cậu lếch về nhà tớ là con gái cậu.
Cậu làm gì Lân Nhi, hả?”
Âm cuối cao vút khiến người ngoài nghe được bất giác rùng mình.
Cô chưa kịp lại gần cậu ta, Hứa Định Kiên đã vội xông lên trước nắm cổ áo Đinh Quang Lưu.
Anh không chút nể tình đấm liên tục lên người và mặt cậu ấy.
Thấy đối phương không đánh trả, cùng thương tích thảm hại, Hứa Định Kiên lần đầu tiên cảm thấy chột dạ, sờ mũi quay sang nhìn Trịnh Thanh Mây, nở nụ cười lấy lòng: “Cậu thấy như vậy đủ hả giận không? Nếu chưa đủ tớ có thể thay cậu đánh tiếp.”
Dứt lời, anh còn định nâng tay lên, may mắn Trịnh Thanh Mây kịp thời ngăn lại.
Cô vốn rất tức giận, nhưng bị những hành động vừa rồi của Hứa Định Kiên chọc cười, nên dần trở nên lý trí hơn.
Lúc này, Trịnh Thanh Mây mới nhớ ra ai cũng có thể làm hại Lân Nhi ngoại trừ Đinh Quang Lưu.
“Lân Nhi đâu?” Lời này cô hỏi Đinh Quang Lưu.
Giờ cô mới chú ý, Đinh Quang Lưu cả người dơ bẩn, nhăn nhúm, đầu tóc rối như tổ quạ, râu ria xồm xoàm.
Dường như chỉ khi nhắc đến tên Lân Nhi cậu ấy mới chịu nhìn cô, âm thanh phát ra từ đôi môi nứt nẻ còn khàn hơn cả trên điện thoại: “Cậu ấy trong phòng ngủ trên lầu.”
Nói ra lời này anh dường như mất hết sức lực, buông lỏng cơ thể ngã ngồi trên xô pha.
Trịnh Thanh Mây lập tức chạy lên, không buồn quan tâm cậu ta nữa.
Hứa Định Kiên lắc đầu, vừa định ngồi xuống bên cạnh hỏi thăm tình hình, bất ngờ một người đàn ông cao lớn ngoài cửa xông vào, rống giận la mắng: “Sao mày còn mặt mũi xuất hiện ở đây? Cút mau! Cút ra khỏi nhà tao! Con bé không có thứ bạn như mày.”.