Chuông báo thức reo inh ỏi, thế nhưng đây là lần hiếm hoi Lân Nhi ngồi bật dậy vội vàng tắt chuông đi, gương mặt tươi tỉnh, rạng ngời như hoa nở ngày xuân.
Cô đứng lên đi về phía cửa sổ, vén rèm cửa màu xanh nhạt.
Lân Nhi ngồi chống cằm lên bệ cửa sổ, đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm nhìn về phía căn nhà đối diện, miệng lẩm bẩm vài câu nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy: “Sinh nhật vui vẻ, đồ ngốc!”
Sau một hồi lâu đắn đo, lục tung cả tủ quần áo lên, cuối cùng cô quyết định chọn chiếc váy trắng mình yêu thích nhất, xoay vòng trước gương thật lâu.
Lân Nhi còn chưa kịp ăn sáng đã xỏ giày chạy một mạch sang nhà đối diện.
Cô ấn chuông cửa mang theo tâm trạng háo hức xen lẫn hồi hộp.
Đinh Quang Lưu đầu tóc rối bời, miệng còn ngáp ngủ xuất hiện trước mặt cô, nhìn đối phương khác hẳn với ngày thường anh thoáng sửng sốt: “Sớm vậy? Mới sáng sớm sao lại chạy qua đây? Đi đâu lại điệu đà thế hả?”
Lân Nhi nghe vậy giận dỗi dẫm thật mạnh lên chân cậu ta, như thói quen bước vào phòng khách ngồi bực dọc trên sô pha: “Đừng nói cậu không nhớ hôm nay là ngày gì?”
Đinh Quang Lưu phì cười xua tay: “Sao cả sinh nhật mình mà tớ không nhớ được chứ! Thì ra cậu muốn tặng quà cho tớ.
Đừng mang vẻ mặt đưa đám như vậy.
Đâu đưa đại ca xem thành ý của tiểu đệ nào?”
Vừa nói, cậu ta vừa xòe tay ra trước mặt Lân Nhi, nhưng đáp lại chỉ là một cú đập thật mạnh vào tay cậu ấy.
Lân Nhi cũng không để bụng, vẫn kiên nhẫn nhắc lại lần nữa: “Còn thiếu.”
Đinh Quang Lưu chắp hai tay trước ngực: “Bà cô ơi, nể tình hai đứa thân thiết, cậu có thể nói hết một lần được không? Ngoài chuyện này ra tớ có quên gì đâu sao cậu cứ ấp a ấp úng hoài vậy?”
Lân Nhi cau mày khoanh tay trước ngực: “Cậu quên tớ đã hứa với cậu, tớ sẽ ở cạnh cậu vào mỗi sinh nhật sao? Cậu làm gì để não úng nước vậy hả? Nhiêu đó chuyện cũng không nhớ.
Chẳng lẽ người ta bán cậu, cậu còn định giúp người ta đếm tiền sao?”
Đinh Quang Lưu bật cười, cốc đầu cô: “Hai chuyện này thì liên quan gì.
Với lại đã là chuyện hồi nào, cậu còn nhắc lại làm gì.
Cậu ngây thơ quá đấy.”
Lân Nhi chưa bao giờ nhận thấy bản thân nóng tính, nhưng mỗi khi bên cạnh người này cô lại tận mắt chứng kiến một phiên bản khác của chính mình: “Ý cậu là sao? Trong mắt cậu tớ là người vô trách nhiệm, lời hứa của tớ một chút cũng không đáng tin sao?”
Đinh Quang Lưu nuông chiều xoa đầu cô: “Ý tớ không phải vậy.
Ý tớ là đó là chuyện từ rất lâu về trước, lúc ấy chúng ta còn rất nhỏ.
Hiện tại chúng ta đều phải có cuộc sống riêng, cậu cũng không thể ở bên tớ cả đời đúng không? Cậu cần gì phải phiền phức như thế?”
Lân Nhi nghe những lời này, khóe mắt bất giác cay xè: “Phiền phức? Thì ra lời hứa của tớ gây cho cậu nhiều phiền phức đến vậy.
Cũng đúng! Chúng ta cũng không thể ở bên nhau cả đời.
Vậy mà tớ từng tin rằng, cậu vẫn là cậu bé năm xưa vì bị cha mẹ lãng quên phải qua nhà tớ trộm đồ ăn, cậu bé vì muốn bảo vệ tớ khỏi bọn trẻ con trong xóm, ba ngày bầm tím mặt mũi, năm ngày lại gãy tay gãy chân.
Cậu không còn là cậu của trước đây và tớ cũng nên như vậy, ý cậu là như thế đúng không?”
Dứt lời, cô đứng bật dậy, quay lưng dứt khoát rời khỏi.
“Cậu lại nghĩ gì đấy! Lân Nhi! Cậu lại đây, cậu nghe tớ nói đã!”
Đinh Quang Lưu vội vã đuổi theo, thế nhưng ra tới cửa lại thấy Vũ An Miên có mặt từ bao giờ: “Miên? Sao cậu lại đến đây?”
Vũ An Miên cười mỉm, mang túi quà màu hồng nhạt đẩy ra trước mặt anh: “Sinh nhật vui vẻ nhé, bạn trai!”
Đây vốn là điều anh cầu còn không được, đáng lý phải vui vẻ.
Thế nhưng, lòng anh lúc này cứ như lửa đốt nóng bừng lên, nụ cười có bao nhiêu gượng gạo chỉ mình anh hiểu rõ: “Cậu vào nhà trước đã.”
Vũ An Miên nhìn dáo dác một lượt quanh biệt thự, đây là lần đầu tiên cô ta được bước vào một nơi rộng lớn đến vậy, khó tránh khỏi bỡ ngỡ cùng tò mò: “Cậu sống cùng ba mẹ sao?”
Đinh Quang Lưu cứng nhắc gật đầu: “Tớ ở cùng ba.”
Vũ An Miên nhìn sắc mặt của đối phương không hỏi thêm nữa, vội chuyển chủ đề: “Hôm nay sinh nhật cậu nhưng trông cậu không vui thì phải? Ban nãy cậu và Lân Nhi nói chuyện gì thế?”
Đinh Quang Lưu đang mở tủ lạnh lấy nước ép cho cô, nghe tới đây bất giác khựng lại nhưng chỉ một lát lại lên tiếng: “A Lân Nhi qua chúc mừng sinh nhật tớ ấy mà.”
Vũ An Miên cụp mắt vài giây, sau đó lại vờ nói vài câu ẩn ý: “Vậy sao? Tớ còn tưởng tớ là người đầu tiên chúc sinh nhật cậu trong năm nay.
Xem ra tớ vẫn chưa làm tròn nghĩa vụ bạn gái rồi.”
Đinh Quang Lưu đặt cốc nước cam xuống trước mặt cô, rồi ngồi sang bên cạnh xoa đầu cô: “Làm gì có, cậu xuất hiện ở đây tớ đã rất vui rồi.”
Vũ An Miên tỏ vẻ có chút tủi thân: “Cậu nói thật sao? Lúc trước hai người các cậu thân thiết đến mức tớ còn nghĩ cả hai là một cặp trời sinh.”
Đinh Quang Lưu giật nảy mình, chưa kịp nghĩ đã vội vàng phản bác: “Cậu nói bậy bạ gì vậy hả? Bọn tớ chỉ là bạn, chẳng qua là hàng xóm từ nhỏ tới lớn nên có chút thân thiết.
Dù sao tớ cũng xem cậu ấy như em gái trong nhà.”
Vũ An Miên bật cười: “Tớ chỉ đùa xíu thôi mà, cậu không cần căng thẳng vậy đâu.
Tớ tin trong lòng cậu có tớ.
Lưu cậu mở xem món quà tớ tặng cậu thế nào? Cậu có thích không?”
Dường như câu nói này thành công đánh lạc hướng Đinh Quang Lưu khỏi mớ rối rắm trong lòng.
Tay anh vừa tháo dây ruy băng buộc hộp quà, vừa lẻo mép: “Quà cậu tặng dù có là cục đá tớ cũng thích.”
Vũ An Miên đập vai anh: “Cậu bớt có xạo.
Xem xem cậu có thích thật không đi.”
Cô ta vừa dứt lời, hộp quà vốn nằm gọn trong tay Đinh Quang Lưu đột nhiên bị vứt đi thật xa, con gấu bông lăn đến tận chân cầu thang, nằm trơ trọi giữa căn nhà rộng lớn..