Trời đã ửng sáng, ánh mặt trời phía Đông dần ló dạng.
Cứ ngỡ sẽ buồn ngủ tới hai mắt híp lại, nhưng càng về sau Hứa Định Kiên lại càng tỉnh táo.
Tỉnh táo đến nỗi, cơn đau do mỗi một vết muỗi đốt gây ra đều phóng đại tới cực hạn.
Thế nhưng, người anh đợi cuối cùng vẫn không đến.
Con người vốn cố chấp như Hứa Định Kiên nhất quyết không chịu bỏ cuộc, anh không tin cô gái anh để ý sẽ thất hẹn mà không một lời báo trước.
Nỗi bất an đột ngột xuất hiện vào giữa đêm khiến anh sốt sắng không thôi.
Những cuộc gọi trước đó vẫn như đá chìm đáy biển.
Ngay lúc này, Hứa Định Kiên không đứng im được nữa, anh quay trở lại nhà Trịnh Thanh Mây, cũng không quan tâm mình lúc bấy giờ có bao nhiêu phờ phạc.
Áo đồng phục bung ra khỏi quần tây, đầu tóc rối bời, đôi mắt thâm quầng vì một đêm không ngủ.
Người mở cổng cho anh lại là vị quản gia hôm qua, nhưng thái độ của đối phương không còn dửng dưng như trước, thậm chí lộ vẻ tránh né, do dự: “Cậu Hứa...!Cậu Hứa có chuyện gì sao?”
Vì đang bồn chồn không yên, anh không hơi đâu chú ý đến sự khác thường của quản gia, lập tức lên tiếng: “Cháu vẫn chưa liên lạc được với Mây.
Cậu ấy về chưa hay bác có biết cậu ấy đang ở đâu không ạ?”
Quản gia ngập ngừng giây lát, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn chính diện: “À...!Tiểu thư chưa nói với cậu sao? Cô ấy về nhà ngoại một thời gian nên có thể cậu sẽ không gặp được.
Cậu Hứa có gì muốn nói với tiểu thư, tôi có thể chuyển lời giúp?”
Lúc này đây, anh có mù cũng nhận ra đối phương đang có chuyện giấu mình: “Bác nói thật?”
Quản gia sửng sốt, nhưng ngay sau đó cúi đầu: “Tiểu thư đúng thật đã về nhà ngoại.
Cậu Hứa có muốn gặp tiểu thư bây giờ tôi cũng không giúp gì được.”
Hứa Định Kiên gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác.”
Dứt lời, anh bước vội vã trở vào nhà mình.
Cả đêm anh không về, Lưu Mỹ Ái cũng không chợp mắt nổi, vừa thấy anh đã lớn giọng quát: “Con đi đâu sao hôm qua không về? Con nghĩ nơi này là khách sạn hả? Hứa Định Kiên! Con quay lại đây cho mẹ.”
Nếu là ngày thường, Hứa Định Kiên sẽ ở lại dỗ dành bà vài câu, nhưng trong lòng anh giờ như lửa đốt, sao còn đủ sức chú ý nhiều đến vậy.
Anh không giảm tốc độ, đi thẳng lên lầu vào phòng ngủ.
Lưu Mỹ Ái đuổi theo, nhưng đến nơi cô phát hiện anh đã khóa trái cửa: “Hứa Định Kiên! Con phản rồi phải không? Con mở cửa ra cho mẹ! Có nghe mẹ nói gì không? Mẹ đếm đến ba.
1...!2...!3...!Hứa Định Kiên.”
Mặc cho người bên ngoài trút hết phẫn nộ, anh vẫn không bận tâm, tập trung làm việc của mình.
Sau khi điện thoại đổ bốn hồi chuông đối phương cuối cùng cũng bắt máy: “Sao vậy con trai? Hiếm khi con chủ động gọi cho ba.”
Đúng thật là vậy, Lưu Mỹ Ái không cho phép anh liên lạc riêng với ba ruột mình.
Về lâu về dài, anh và người kia dần trở nên xa cách.
Đời này, Hứa Định Kiên chỉ hai lần chủ động nhờ vả ông, lần trước là người bạn anh ấy thật tâm để ý, còn lại là lần này.
“Ba giúp con tìm một người.”
Đối phương bật cười: “Lại là ai nữa đây? Khiến con trai ta không làm theo lẽ thường.”
“Trịnh Thanh Mây.
Bạn học của con.”
Hứa Đình im lặng giây lát, dường như tin tức vừa rồi khiến ông ta nhất thời chưa tiếp thu kịp, một lát sau mới phản ứng lại: “Ý con là đứa con gái của vợ chồng Trịnh Hà Bân? Chẳng phải con bé ở ngay bên cạnh nhà mẹ con sao?”
Hứa Định Kiên cũng không có nhiều thời gian giải thích cho ông: “Con cần tìm cô ấy gấp.
Ba có thể chứ?”
Hứa Đình không đồng ý ngay: “Con trai, con nên biết trên đời này không có gì là miễn phí.
Giờ con nhờ ba giúp ba có thể chấp nhận, nhưng chẳng lẽ con muốn nhờ vả ba mãi sao? Con trai, ba tin con có năng lực này chỉ là chuyện sớm muộn.”
Hứa Định Kiên tay siết chặt di động, đôi mắt giăng đầy tia máu đỏ: “Con hiểu rồi.
Nhưng chỉ lần này thôi.
Con sẽ nhanh chóng lớn mạnh như ba mong muốn.”
Đối phương dường như rất hài lòng không tiếc lời tán thưởng: “Con trai của ba không tệ được.
Con cho ba hai tiếng.”
Hứa Định Kiên thở phào nhẹ nhõm: “Con cảm ơn ba.”
Cúp máy, anh mệt mỏi ngả lên giường ngay cả giày cũng không thay ra, mắt bơ phờ nhìn trần nhà, tựa như một cái xác to lớn bị rút đi linh hồn.
Hai giờ đồng hồ trôi qua đối với anh chưa bao giờ lâu đến vậy, tốc độ này có thể sẽ dày vò anh chết mất.
Di động đổ chuông, Hứa Định Kiên giật mình vội vàng bắt máy, nhưng đối phương lại khiến anh thất vọng.
Bên tai văng vẳng giọng nói chói tai của Đinh Quang Lưu: “Sao cậu và mụ La Sát còn chưa đi học nữa? Hôm nay có bài kiểm tra quan trọng cậu quên rồi sao?”
Hứa Định Kiên mệt mỏi, đáp lời qua loa: “Tớ biết rồi, tớ có việc quan trọng.
Tạm thời cậu đừng gọi nữa.”
Nói xong, anh dứt khoát tắt máy để lại người bên kia một bụng hoang mang không nhịn được chửi thề.
Vài phút sau, điện thoại lại reo, những tưởng Đinh Quang Lưu gọi đến, Hứa Định Kiên gắt gỏng: “Lại có chuyện gì nữa? Tới đã nói hôm nay tớ không đi học...”
Thế nhưng nói được một nửa, tin tức của Hứa Đình truyền đến khiến anh im bặt.
Vừa cúp máy không lâu, một đoạn clip được chuyển thẳng vào di động Hứa Định Kiên.
Anh gần như muốn bóp nát điện thoại sau khi xem xong đoạn clip, chứng kiến thiếu nữ bị đối phương xuống tay tàn nhẫn, anh chỉ hận không thể băm người đàn bà kia thành trăm mảnh: “Triệu Thanh Thanh! Người tôi nâng niu trên lòng bàn tay, bà xem bà đã làm gì? Bà đợi xuống địa ngục đi!”.