Bên này, sau khi tan học Lân Nhi dự định cùng Đinh Quang Lưu đến nhà Hứa Huân xem thực hư thế nào.

Nhưng dường như cậu ta chẳng để ý tới cô, chuông vừa reo đã không thấy bóng đâu.
Có dự cảm chẳng lành, Lân Nhi vội vàng bám theo.

Vì chưa có kinh nghiệm, cô theo sau rất vụng về, giấu đầu lòi đuôi.

Nếu là ngày thường Đinh Quang Lưu sẽ lập tức phát hiện ra, thế nhưng hôm nay anh ta lại dồn toàn bộ sự chú ý vào việc khác.
Đi một đoạn đường khá xa, Đinh Quang Lưu dừng chân trước một tòa nhà đang thi công dang dở.

Anh có vẻ rất thuần thục đội mũ bảo hộ lên, chất từng viên gạch vào chiếc xe ba bánh cũ kỹ, ước lượng vừa đủ, anh dùng sức đẩy xe gạch vào bên trong.
Lân Nhi đau lòng che miệng bật khóc nức nở, cô chưa bao giờ thấy anh phải khổ sở đến vậy.

Vì cớ gì chứ? Lân Nhi suy đi nghĩ lại vẫn không tài nào hiểu nổi.

Cô chỉ biết im lặng đứng ở góc khuất quan sát, anh chuyển gạch bao lâu thì cô đứng tại chỗ bấy lâu.
Hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua, trời cũng đã mờ tối.

Đinh Quang Lưu theo đám đông đứng xếp hàng chờ chủ quản phát tiền.
Mọi chuyện chưa có gì cho tới lượt anh.

Đinh Quang Lưu mở phong bì chỉ vỏn vẹn ba trăm ngàn, tính tình nóng nảy của anh trước sau không thay đổi liền nắm cổ áo đối phương lớn tiếng chỉ trích: “Như vầy là sao? Chẳng phải đã thỏa thuận trước đó là 500, giờ ông lại lật lọng là có ý gì?”
Người xung quanh tiến đến vội tách cả hai ra, lúc này người đàn ông thấp bé có râu quai nón mới ung dung lên tiếng: “Mày nhìn số gạch mày chuyển được so với người khác thử xem, tao phát nhiêu đây đã là nhân từ lắm rồi, không làm thì cút.”
Đinh Quang Lưu nào để mình chịu thiệt bao giờ, lớn tiếng tranh cãi: “Mẹ nó! Ông nói hai lời mà còn hung hổ cứ như mình có lý lắm không bằng.

Nếu không trả đủ cho tôi những người khác đừng hòng làm tiếp.”
Chủ quản nực cười, nhổ nước bọt vào chân anh: “Ranh con! Ba mẹ không dạy mày thì để bọn tao dạy mày cho ra hồn.

Người đâu? Đánh nó cho tao, hôm nay không đánh nó què hai chân thì không thả nó về.”
Đám người khí thế ồ ạt xông lên vừa đấm vừa đá chẳng chút nương tay, cứ thế dồn hết lên người Đinh Quang Lưu, khiến anh ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có chỉ biết bị động chịu đòn.
Lân Nhi thấy vậy, không nhìn tiếp được nữa vội vàng tiến lên ngăn cản: “Các người dừng tay mau dừng tay! Còn đánh nữa cậu ấy chết mất!”
Cô nức nở lên tiếng, nhìn đối phương cả người đầy máu, hơi thở thoi thóp, lồng ngực cô như thắt lại, đau đến nghẹt thở.
Cô mở ba lô đưa tiền cho chủ quản: “Nếu cậu ấy làm gì quá đáng, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi, mong các người tha cho cậu ấy lần này.”
Nhìn tiền trong tay cùng dáng vẻ mếu máo của cô bé học sinh trung học, bọn chúng cũng không còn tâm trạng ra tay tiếp nữa chỉ bỏ lại một câu “Lần này may cho mày đấy!” rồi lũ lượt rời khỏi.
Lân Nhi tiến đến đỡ Đinh Quang Lưu lên, nhưng bất ngờ bị anh không chút nương tình xô ngã.

Anh lúc này tựa như con sư tử xù lông: “Cậu vừa làm cái quái gì vậy? Sao lúc nào cậu cũng tự cho mình thông minh rồi đi làm chuyện khiến người khác chán ghét thế hả?”
Lân Nhi biết tâm trạng anh không tốt cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, dịu giọng an ủi: “Cậu đứng dậy rồi từ từ nói, vết thương nghiêm trọng như vậy không đến bệnh viện sớm sẽ bị nhiễm trùng đấy.”
Lân Nhi tiến lại gần, một lần nữa lại bị anh đẩy ra: “Tôi không cần cậu quan tâm.

Tôi bị thương thế nào đó là chuyện của tôi.

Đừng lúc nào cũng tự cho mình là đúng.

Tôi ghê tởm cậu!”
Cô không nhịn được nữa, nước mắt cố nén vào trong cứ thế chực trào ra ngoài, bao nhiêu uất ức cùng ủy khuất bị đẩy lên đỉnh điểm: “Tớ chỉ vì muốn tốt cho cậu, tớ làm vậy có gì sai chứ? Đinh Quang Lưu cậu thay đổi rồi, cậu là đồ đáng ghét.

Từ nay về sau, tớ còn quan tâm cậu ngày nào, tớ nhất định là chó!”
Nói rồi cô giận dỗi chạy đi, thế nhưng đi được nửa đường, rốt cuộc vẫn không yên tâm lại vòng về công trường.

Lần này, Lân Nhi không để đối phương nhìn thấy, tiếp tục im lặng bám theo sau anh.
Nhiều lúc Đinh Quang Lưu té ngã trên đường, cô muốn tiến lên đỡ nhưng những câu nói vừa rồi của anh đã khiến cô chùn bước.
Lân Nhi chỉ ước mình có thể tiến lên tát thật mạnh để anh tỉnh ra, liên tục chất vấn anh: “Vì cớ gì phải tự làm khổ mình như vậy? Sao không đến bệnh viện? Cứ vậy về nhà sẽ bị nhiễm trùng đó! Cậu muốn chết à? Cậu là đồ thần kinh hết thuốc chữa.”
Thế nhưng lời đến cổ họng, đến khi phát ra lại là tự chửi mình: “Lân Nhi, mày là đồ ngu! Chỉ có đồ ngu như mày mới dốc hết tâm sức cho một người không yêu mình!”
Đợi đến khi nhìn thấy Đinh Quang Lưu an toàn về đến cổng, cô mới rẽ hướng vào nhà mình.
Cả trái tim lẫn thể xác của Lân Nhi đều mệt như chết đi sống lại, cô nằm dài trên giường nhìn vô định vào không trung.

Lúc này, chuông điện thoại trong túi xách của cô vang lên.

Không buồn nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, cô chán nản nhận máy: “Alô?”
Đối phương không nói gì, đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng hít thở nặng trĩu.
Lúc này đây, Lân Nhi mới hoài nghi nhìn lại tên người gọi, nhận ra là ai, cô hốt hoảng lên tiếng: “Mây? Cậu sao vậy? Nói tớ nghe! Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô có thể nghe rõ mồn một tiếng nức nở của đối phương.

Trong ấn tượng của cô, Trịnh Thanh Mây rất bướng bỉnh, mạnh mẽ và trọng nghĩa khí, phải là chuyện khủng khiếp thế nào mới có thể khiến cậu ấy trở nên yếu đuối đến vậy.
Lân Nhi im lặng đợi bạn mình bình tĩnh, gần năm phút sau đối phương mới chậm chạp lên tiếng: “Lần thứ hai.”
Lân Nhi không hiểu nổi: “Lần thứ hai gì cơ?”
“Lần thứ hai bị vứt bỏ….

Cậu nói xem tớ còn có thể tin tưởng ai được đây?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play