Nhìn tay đàn em mình, đáy mắt Đinh Quang Lưu tràn ngập chán ghét: “Mày chạm vào nó không thấy dơ à!”
Nói xong, hắn ta hất cằm, khoanh tay đối mắt với thiếu niên: “Hứa Huân, là mày mách lẻo với giáo viên chuyện tao thu tiền bảo kê?”
Hứa Huân ngẩng đầu, khoảnh khắc đó ánh mắt u ám của anh khiến đối phương chùn bước: “Không có.”
Đinh Quang Lưu thoáng nghi ngờ, không hiểu vì sao vừa rồi bản thân lại sợ đối phương đến vậy.
Nghĩ đến phía sau còn ba người khác, hắn như được tiếp thêm dũng khí mắng chửi: “Mày nói không có là không có à? Chuyện đó chỉ có mày và thằng Khiêm biết.
Mày không nói chẳng lẽ nó nói! Mày tưởng tao cũng ngu như người mẹ đĩ điếm của mày hả?”
Trịnh Thanh Mây mang tâm tình xem kịch, chợt thấy vô cùng phản cảm với những lời vừa rồi.
Đợi đã! Giọng nói này cô từng nghe ở đâu thì phải?
Đôi tay buông thõng bên hông của Hứa Huân siết chặt, nhưng anh chưa kịp hành động đột nhiên sân thượng vọng lại giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của thiếu nữ.
“Lâu ngày không gặp Lưu thái giám vẫn oai phong như ngày nào.”
Trịnh Thanh Mây đi đến bên cạnh Hứa Huân nói nhỏ vào tai anh rồi quay sang tiếp tục nhìn đối phương: “Sao rồi bạn học Lưu? Không phải thành thái giám thật rồi đó chứ?”
Đinh Quang Lưu tràn ngập hận ý nhìn thiếu nữ đối diện nhưng lại không dám làm gì: “Đây không phải chuyện của mày! Đi đi!”
Cô làm sao dễ dàng buông tha cho hắn ta như vậy: “Sao không phải chuyện của tao? Mày không biết Trịnh Thanh Mây tao rất nghĩa khí, chướng mắt mày bắt nạt kẻ yếu à?”
Ba tên phía sau bật cười, lớn tiếng châm chọc: “Trịnh Thanh Mây, mày đúng là đồ không biết xấu hổ! Cả trường ai không biết những chuyện động trời của mày.
Mày không đi bắt nạt người khác thì thôi đi, còn ở đây mà đòi bảo vệ kẻ yếu.”
Trịnh Thanh Mây chẳng những không bị chọc giận, ngược lại còn vô cùng đắc ý nở nụ cười đáng hận: “Nếu không muốn chuyện lần trước lặp lại thì cút.
Về sau thấy người này thì đi đường vòng.
Người của tao không đến lượt bọn mày chỉ trỏ.”
Không những Đinh Quang Lưu và đàn em, ngay cả Hứa Huân cũng thoáng sửng sốt nhìn cô với ánh mắt không thể tin được.
Một trong số bốn người bọn họ không phục, lên tiếng chất vấn: “Mày là cái thá gì chứ! Còn không mau cút đi, đừng để tao phải đánh con gái.”
Đinh Quang Lưu ra hiệu ngăn cản hắn, nhưng tên này cố ý xem nhẹ nghĩ đại ca không muốn chấp nhất với con gái.
Hứa Huân sợ thiếu nữ bị mình liên lụy vội tiến lên chắn trước mặt cô: “Có chuyện gì thì nhằm vào tôi, cậu ấy không liên quan.”
Trịnh Thanh Mây kéo anh lại, dù dáng người thấp bé so với đối phương, nhưng vẫn cố nhón chân vỗ đầu trấn an anh như dỗ dành một đứa trẻ: “Chuyện của người lớn cậu đừng xen vào.
Đứng im ở đó đi.”
Hứa Huân thấy cô nhìn mình ở khoảng cách gần, vội lui ra lấy tay che vết bớt.
Cô tốt đẹp như vậy khiến anh vô cùng tự ti.
Trịnh Thanh Mây không chú ý sự bất thường của anh, chỉ nhìn tên đang hùng hổ kia: “Nếu không phiền, bạn học có thể tiết lộ danh tính không?”
Hắn ta nghe vậy càng thêm cao hứng: “Sợ rồi chứ gì? Anh đây tên Vương Long.
Chắc em đã nghe công ty thực phẩm Hưng Vương rồi chứ? Sau này người thừa kế duy nhất sẽ là Vương Long này.
Nếu em gái thức thời thì anh không ngại thu nhận em làm bạn gái.”
Trịnh Thanh Mây yên lặng nghe hắn ra oai, nhưng khi đối phương vừa dứt lời liền tát mạnh vào đầu hắn ta: “Mày xưng anh với ai đấy? Hưng Vương? Công ty thực phẩm? Thật ngại quá bất động sản Trịnh Gia là của ba tao.
Hôm nay trời nóng cũng chẳng muốn cho công ty nhà mày phá sản chút nào.”
Vẻ mặt Vương Long biến sắc liên tục từ tức giận chuyển sang nghi ngờ sau đó lại hoàn toàn suy sụp, nhưng vẫn cố cứng miệng: “Mày nói thì tao sẽ tin chắc? Tao còn nói tao là con tổng thống đây này.”
Trịnh Thanh Mây nhún vai, ngón trỏ chỉ thẳng vào người Đinh Quang Lưu: “Không tin mày hỏi nó.”
Hắn ta sửng sốt nhìn Đinh Quang Lưu đang thẹn quá hoá giận, trút hết lên đầu mình: “Mẹ nó thằng ngu, nếu không muốn bị đuổi học thì câm cái miệng lại.
Chúng ta đi.”
Nói rồi, bốn tên mới đây còn hùng hổ xuất hiện giờ lại mang sắc mặt khó coi rời đi.
“Cảm ơn.”
Trịnh Thanh Mây nghe được âm thanh khàn khàn của thiếu niên bên cạnh.
Bị phá giấc ngủ, thái độ của cô cũng không tốt lắm: “Lớp trưởng, cậu không biết muốn cảm ơn thì phải nhìn thẳng vào mắt người khác sao? Hay cậu chê mặt tôi xấu, không muốn nhìn?”
Hứa Huân nghe cô gọi mình là lớp trưởng, bất giác cứng đờ nhưng lời nói phía sau của cô lại khiến anh càng thêm bối rối.
Anh vẫn không ngước mặt lên, chỉ liên tục lắc đầu: “Không! Không phải! Cậu không xấu chút nào.
Là tôi xấu!”
Trịnh Thanh Mây chứng kiến bộ dạng vội vàng giải thích của anh, bỗng dưng nảy sinh hứng thú muốn trêu chọc, cô tiến sát lại gần: “Tôi ăn thịt cậu à! Để tôi xem cậu khó coi đến mức nào mới sợ tôi nhìn như vậy!”
Đáy mắt Hứa Huân trầm xuống, anh vội xoay mặt sang chỗ khác.
Trịnh Thanh Mây lại bướng bỉnh áp tay lên xoay mặt anh lại.
Xúc cảm từ đôi tay mềm mại của cô truyền lên da mặt mình khiến anh nhất thời như bị điện giật.
Hương hoa nhài dịu ngọt từ người cô toả ra vương vấn chóp mũi Hứa Huân.
Trong ánh mắt đối phương không có vẻ chán ghét như anh nghĩ, ngược lại đôi mắt hạnh nhân sáng rực như ẩn chứa cả bầu trời đầy sao.
Vành tai anh ửng hồng, vội lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: “Cậu đánh nhau rất lợi hại sao?”
Trịnh Thanh Mây xoay người ngồi lên bệ bê tông sân thượng, nhướng mày hỏi lại: “Ai nói cậu tôi biết đánh nhau?”
Hứa Huân rũ hàng mi dài che khuất đôi mắt đào hoa.
Nếu bỏ qua vết bớt kia, gương mặt của anh không hề thua kém bất kỳ nam minh tinh màn ảnh nào, chỉ là làn da tái nhợt khiến anh có vẻ ốm yếu.
Anh lãnh đạm giải thích nghi hoặc cho cô: “Bọn họ trông có vẻ sợ cậu.”
Trịnh Thanh Mây bật cười, cô luôn luôn thành thật đến mức khiến người khác phải nghiến răng nghiến lợi: “A, tại họ nghĩ tớ giàu.”
Hứa Huân sửng sốt: “Họ nghĩ? Nhà cậu không giàu sao?”
Trịnh Thanh Mây tỏ vẻ không quan tâm: “Chắc vậy.”
Im lặng giây lát, Hứa Huân siết chặt tay, nếu để ý kỹ giọng nói của cậu có chút run rẩy: “Tại sao lại giúp tôi?”
Cô nhận ra sự bất an, dè dặt trong câu nói của đối phương, hiểu lầm anh không muốn mắc nợ người khác: “Đừng nghĩ nhiều.
Tớ chỉ không ưa bọn chúng, trước đó từng có xích mích.
Chỉ là trùng hợp thôi.”
Trịnh Thanh Mây bất chợt vỗ vai anh rồi tiếp tục: “Nhưng mà lần sau tên Đinh Quang Lưu kia còn tìm cậu, cứ nói với tớ.
Tớ chỉ cần lý do để đánh hắn.
Xem như cậu trả ơn tớ lần này.”
Anh nhìn cô với ánh mắt hoài nghi: “Cậu đánh? Con gái đánh nhau không tốt.”
Cô phì cười: “Cậu ngốc sao? Tớ đâu có ngu! Tớ có tiền mà? Có thể thuê người chuyên nghiệp đâu cần tự mình ra tay.”
Hứa Huân nhíu mày: “Cậu có vẻ tự hào vì mình giàu nhỉ?”
Trịnh Thanh Mây nhìn xa xăm nói những lời khiến người nghe khó hiểu: “Đời người lên voi xuống chó.
Ai biết được một ngày nào đó sẽ ra đi với hai bàn tay trắng.
Vậy sao không thoải mái tận hưởng cuộc sống của kẻ có tiền? Ngoài thứ đó ra, tớ chẳng có gì cả.”
Giọng nói bi thương của cô khiến trái tim Hứa Huân bất giác run rẩy.
Trong mắt anh, Trịnh Thanh Mây rực rỡ tựa như ánh mặt trời vậy, từng đường nét trên gương mặt cô đều là một kiệt tác nghệ thuật của thượng đế.
Mỗi biểu cảm kiêu ngạo, trầm tư, lạnh nhạt của Trịnh Thanh Mây như có ma lực khiến anh bất giác bị thu hút.
Lần đầu tiên gặp cô trong buổi lễ khai giảng, anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không ngờ hôm nay cô lại gần anh đến vậy, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Cô thật giống như chất gây nghiện mà.
Nghĩ tới đây, Hứa Huân cúi đầu che giấu sóng ngầm dưới đáy mắt.
Cô đột nhiên nhìn anh: “Tớ mượn di động của cậu được không?”
Hứa Huân trầm mặc.
Thấy anh không trả lời, Trịnh Thanh Mây xua tay: “Không cho thì thôi vậy.”
Anh hoảng hốt muốn giải thích, cánh môi mấp máy muốn nói rồi thôi.
Cuối cùng, Hứa Huân lựa chọn im lặng xoay người quay trở về lớp học.
Giọng nói trong trẻo của Trịnh Thanh Mây từ đằng sau vọng tới tai anh: “Lớp trưởng, trước đây chúng ta từng gặp nhau sao?”
Hứa Huân khựng lại vài giây, rồi hờ hững đáp: “Không có.”
Đi được vài bước, anh bất chợt lên tiếng: “Đừng gọi tôi là lớp trưởng, tôi tên Hứa Huân.”.