Trịnh Hà Bân ngồi ở bàn làm việc lật mở tài liệu.
Trợ lý đứng bên cạnh đổ mồ hôi hột, từng giây từng phút trôi qua cứ như đang ngồi trên bàn chông.
“Bộp!”
Tập văn kiện bị ném mạnh lên bàn.
Trịnh Hà Bân giận dữ quát lớn: “Sao khu dân cư này vẫn chưa tháo dỡ? Cậu làm việc kiểu gì đấy?”
Trợ lý vội vàng cúi đầu, không chút giấu diếm báo cáo hết sự việc: “Thưa chủ tịch, đáng lẽ khu dân cư đã bắt đầu tháo dỡ từ ba ngày trước… Nhưng một số người dân nhất quyết không chịu di dời.

Chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”
Trịnh Hà Bân thẳng tay quăng tập tài liệu vào người trợ lý: “Đồ ăn hại! Có nhiêu đó chuyện cũng giải quyết không xong! Tôi trả lương cho các người để ăn không ngồi rồi à? Bên giám đốc dự án nói sao?”
Trợ lý Đỗ Mạnh lắc đầu: “Gíam đốc dự án đã nhiều lần đến thuyết phục, nhưng người dân nhất quyết không nhận tiền đền bù, cũng kiên quyết không đi.”
Trịnh Hà Bân nghe vậy nở nụ cười rét lạnh: “Lũ dân nghèo sâu bọ đó lại muốn đòi thêm tiền đây mà! Cậu liệt kê danh sách những người này cho tôi.

Hôm nay tôi đích thân đến đó!”
Đỗ Mạnh thức thời im lặng, nôm nốp lo sợ làm theo lời ông.
“Bà nấu cái gì vậy? Thứ này cho người ăn sao?”
Vũ An Miên ghét bỏ đồ ăn trong bát, đập mạnh đũa xuống bàn.

Mẹ Vũ An Miên tuy ngoài đường đanh đá nhưng với đứa con gái này lại cưng chiều hết mực.
Bà không trách mắng cô ta tiếng nào, chỉ nhẹ nhàng gắp món khác vào bát đối phương: “Con ráng vài hôm nữa, trường học phát lương mẹ nhất định sẽ nấu món ngon cho con.”
Vũ Khương ngồi cạnh vợ trầm mặc, ngầm đồng ý với lời của bà.
Thế nhưng, Vũ An Miên lại tỏ ra vô cùng ủy khuất: “Vài hôm nữa, ngày nào cũng vài hôm nữa! Tôi quá chán cái nhà này rồi.

Các người làm ba mẹ đến một bữa ăn ngon cũng không cho được con mình, vậy còn xứng làm ba mẹ sao?”
Nguyễn An lau nước mắt, thấp giọng nỉ non: “Là mẹ không đủ tốt.

Hay con vào phòng ngủ trước, con muốn ăn gì nói mẹ, lát nữa mẹ ra ngoài mua cho con.”
Vũ Khương ánh mắt đượm buồn, cắm cúi ăn cơm không mở miệng nói tiếng nào.
“Thôi không cần đâu!”
Vũ An Miên bực dọc, rời bàn ăn định đi ra ngoài tụ tập với bạn bè.
Vừa đẩy cửa ra, hai người đàn ông mặc tây trang đứng trước nhà khiến cô ta sửng sốt: “Các ông là ai đây? Sao lại tới trước cửa nhà tôi?”
Đỗ Mạnh thấy chủ tịch mãi không lên tiếng, liền hắng giọng nhắc nhở.
Trịnh Hà Bân sau khi nhìn thấy đối phương kích động đến không thốt nên lời.
Đợi khi trấn tĩnh lại, gương mặt cau có thường ngày của ông ta hoàn toàn được vẻ niềm nở thay thế: “Chào cháu! Ta là chủ dự án đầu tư khu dân cư này.

Hôm nay ta có một số việc cần bàn với chủ hộ.

Cháu đây là?”
Vũ An Miên nhìn cách ăn mặc sang trọng của đối phương, thái độ cũng hòa hoãn hơn trước: “Bác vào nhà trước đi.

Ba mẹ tôi đang ở bên trong.”
Trịnh Hà Bân từ khi vào nhà đến giờ, ánh mắt vẫn luôn dán chặt lên người Vũ An Miên.
Ba mẹ Vũ An Miên thấy hai người lạ mặt bước vào, cảnh giác đứng bật dậy: “Các người là?”
Trịnh Hà Bân nhíu mày, ghét bỏ không muốn ngồi xuống, chỉ đứng đó âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Im lặng vài phút, ông đi thẳng vào vấn đề: “Các người muốn bao nhiêu mới chịu dọn đi.

Chúng tôi đã đưa ra mức tiền đền bù thích hợp.

Tôi khuyên ông bà làm người đừng nên quá tham lam.”
Vũ Khương trước mặt vợ và con gái nhu nhược ít nói, nhưng đối với người ngoài ông lại vô cùng cương quyết: “Tôi đã nói đi nói lại rồi sao các người không chịu hiểu.

Ở đây giá nhà thấp, chúng tôi còn có thể liệu được.

Giờ dọn đi chúng tôi biết sống chỗ nào? Ông về đi.

Chúng tôi sống ở đây, chết cũng ở đây, đừng hòng thay đổi ý định của chúng tôi.”
Đỗ Mạnh theo lời Trịnh Hà Bân đã chuẩn bị từ trước.
Ông ta đặt một sấp văn kiện ra trước mặt bọn họ: “Cách đây hai tiếng, chúng tôi đã chuyển tiền đền bù vào số tài khoản của chủ hộ là ông Vũ Khương đây.

Nếu trong vòng một tuần các người không dọn đi, chúng tôi có quyền truy tố ông tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản.”
Vũ Khương nghe vậy giận đến run người.
Nguyễn An vội tiến lên đỡ chồng mình, lớn tiếng mắng chửi: “Các người đừng nghĩ bản thân có tiền muốn làm gì thì làm.

Nhà tôi sẽ kiện các người!”
Trịnh Hà Bân bật cười châm chọc: “Kiện? Cứ tự nhiên! Trước đó hãy lo liệu cho chồng bà ngồi tù đi đã.”
Vũ An Miên đứng một bên chứng kiến hết thảy, cũng không vào nói giúp ba mẹ mình, chỉ ngờ vực quay sang hỏi Trịnh Hà Bân: “Các người trả bao nhiêu tiền đền bù?”
Đỗ Mạnh như không tin vào tai mình, sửng sốt quay đầu nhìn cô.
Trịnh Hà Bân ngược lại vô cùng hài lòng, nụ cười của ông càng thêm phần hòa ái: “Cháu gái hiểu chuyện hơn ba mẹ mình nhiều.

Năm trăm triệu.”
Vũ An Miên há hốc mồm: “Năm trăm?”
Thấy đối phương gật đầu, cô lại lên tiếng khiến cả nhà giật mình: “Tôi có thể ký thay ông ấy chứ?”
Trịnh Hà Bân cưng chiều xoa đầu cô: “Cháu vẫn chưa đủ tuổi, vẫn nên để ba cháu ký thích hợp hơn.”
Đỗ Mạnh đứng một bên im lặng quan sát hết thảy, từ ngỡ ngàng ban đầu ông đã dần chuyển sang câm nín.
Trịnh Hà Bân đột nhiên quay sang hỏi Vũ Khương còn đang hồn vía lên mây: “Con bé là con ruột của các người thật chứ?”
Nếu lúc trước hai vợ chồng còn nhẫn nhịn, hiện tại họ trực tiếp bùng phát lửa giận: “Ông có ý gì?”
Trịnh Hà Bân không nói gì, chỉ nở một nụ cười ẩn ý trước khi rời đi.
Đến lúc ngồi vào xe, ông đột nhiên ra lệnh cho trợ lý: “Cậu điều tra con gái hai người kia cho tôi.

Tôi muốn có kết quả xét nghiệm ADN giữa tôi với cô bé đó càng nhanh càng tốt.”
Giờ đây, Đỗ Mạnh mới giật mình hiểu ra.

Vậy thì anh có thể lý giải những biểu hiện kỳ lạ của chủ tịch từ lúc bước vào căn nhà đó.
“Tôi sẽ đi làm ngay thưa ngài.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play