Hứa Định Kiên sau khi kiếm cớ thoát khỏi Vũ An Miên, liền tới chỗ Trịnh Thanh Mây xoa đầu cô: “Học hành tới đâu rồi Shizuka?”
Trịnh Thanh Mây đã sửa lại biệt danh của mình từ miệng đối phương không biết bao nhiêu lần, thấy anh vẫn chứng nào tật nấy cô mệt mỏi mặc kệ không quản.
“Con mắt nào của cậu thấy tớ đang học?”
Anh lấy bút gõ đầu cô: “Nghe cậu nói có vẻ tự hào quá nhỉ?”
Trịnh Thanh Mây bĩu môi: “Người thông minh như tớ không cần học cũng thành tài.”
Hứa Định Kiên gật đầu hưởng ứng: “Đúng vậy, cậu luôn làm những điều người khác không làm được.

Cái này tớ phải công nhận.

Chẳng hạn… Xếp đầu bảng từ dưới lên?”
Trịnh Thanh Mây đẩy người hất anh té khỏi ghế.
“Ui da! Cậu có lương tâm không đấy!”
Hứa Định Kiên xoa bờ mông ê ẩm oán thán.

Đinh Quang Lưu to gan quay xuống chêm vào một câu: “Đáng đời!”
Lân Nhi ngồi kế bên, chứng kiến được cảnh anh ta sau khi quay lên còn cười hả dạ, nhất thời cạn lời.
Hứa Định Kiên chống người ngồi dậy, gõ tay lên bàn cô nhắc nhở: “Cậu đừng quên tối nay học đấy.”
Trịnh Thanh Mây đảo mắt kiếm cớ, một phút ba mươi giây liền ôm bụng rên rỉ: “Á! Hôm nay tớ tới tháng.

Cậu học giỏi như vậy, chắc kiến thức sinh học cũng không tồi.

Con gái đến ngày này phải được thương yêu chiều chuộng, không thể làm việc quá sức.”
Hứa Định Kiên bỗng dưng dễ nói chuyện hơn hẳn, anh thậm chí còn cười hiền hòa xoa đầu cô: “Cậu nói không sai.

Có bao giờ tớ không chiều cậu đâu!”
Trịnh Thanh Mây không hiểu còn gật đầu phụ họa: “Vậy còn được.”
Lân Nhi muốn nôn hết toàn bộ đồ ăn sáng ra ngoài, nhưng cô vẫn im lặng đợi xem hai người còn dở thêm trò gì.
Qủa nhiên, Hứa Định Kiên còn có chiêu sau: “Vậy ngoài kiến thức toán, tớ sẽ thêm nhiều đề bài môn sinh để cậu thuận tiện vừa học vừa hành.

Cậu thấy tớ có tốt với cậu không? Có đủ chiều cậu hay không?”
“Hứa Định Kiên! Hôm nay cậu tới số rồi!” Trịnh Thanh Mây tức giận vác cặp lên đập vào người anh.
Anh vội lấy tay đỡ, vẻ mặt tò mò lên tiếng: “Cậu không phải tới tháng đau bụng sao? Tớ thấy sức cậu còn dữ dội lắm chứ!”
Trịnh Thanh Mây không thèm quan tâm bất cứ điều gì nữa, cô dứt khoát xắn tay áo lên: “Tớ có đau đến chết cũng phải đội mồ sống dậy khiến cậu chôn cùng!”
Hứa Định Kiên không bỏ qua bất cứ cơ hội nào: “Nếu cậu đã tiện đội mồ sống dậy vậy trước khi đánh tớ, làm thêm bài tập vật lý để thấy cậu vô lý tới đâu nhé!”
“Hứa Định Kiên! Tớ và cậu không đội trời chung!” Trịnh Thanh Mây đứng bật dậy nắm cổ áo đối phương.
“Trịnh Thanh Mây! Hiệu trưởng mời cậu lên văn phòng!”
Cô chưa kịp trừng trị tên chướng mắt trước mặt, lại bất ngờ nghe được thông báo từ miệng Lưu Mộng Nhiên.

Trịnh Thanh Mây biết mình có hỏi đối phương nhất định cũng không nói nguyên do, liền đi thẳng một mạch không quay đầu lại.
Bốn người bạn nhìn nhau hồi lâu nhưng vẫn không nhận được đáp án mong muốn.
Hứa Huân trực tiếp hơn, đưa ra đề nghị: “Chúng ta đi xem thử?”
Những người còn lại nhất trí gật đầu.
Trong phòng hiệu trưởng, Trịnh Thanh Mây đứng đối diện với người cha lâu ngày không gặp.
Ánh mắt ông ta nhìn cô đầy ghét bỏ: “Tóc tai kiểu gì đây? Mày có ý thức được thân phận của mình không? Sao càng ngày càng giống đám đầu đường xó chợ vậy hả?”
Trịnh Thanh Mây ngày thường phản nghịch bao nhiêu, đứng trước mặt cha mình lại như đứa trẻ đáng thương bấy nhiêu: “Ba.”
“Đừng gọi ta là ba!” Trịnh Hà Bân bất giác cao giọng.
Đến cả Đinh Quang Lực cũng không nhịn được lên tiếng can ngăn: “Em ấy còn nhỏ suy nghĩ chưa chín chắn, ngài có gì từ từ khuyên bảo cháu.”
Trịnh Hà Bân bắt chéo chân, bày ra tư thế của kẻ bề trên: “Một hiệu trưởng quèn như ông biết gì mà nói? Các người mở trường học lại không biết dạy học sinh thì đừng có mở miệng xen vào.”
Đinh Quang Lực không ngờ vị doanh nhân quyền lực thường xuất hiện trên các mặt báo lại là người như vậy.
Ông nhất thời không biết nói gì, đành tiếp tục giữ im lặng.
Trịnh Hà Bân cầm tách trà lên thong thả uống một ngụm: “Nghe quản gia báo, thành tích học kỳ trước của mày đứng cuối bảng? Sao nào? Có gì khiến mày không hài lòng nên không tập trung học hành?”
Trịnh Thanh Mây cụp mắt lắc đầu: “Không ạ.”
Ông nghe vậy hài lòng đặt tách trà xuống, xoay chiếc nhẫn trên tay: “Phóng viên sẽ đến nhà phỏng vấn chúng ta vào cuối tháng này.

Thành tích của mày cũng được nhắc tới.

Đừng để ta thất vọng.”
Trịnh Thanh Mây cúi đầu, ngập ngừng lên tiếng: “Tối nay… ba mẹ… hai người có về nhà ăn cơm với con không?”
“Mày nên biết đủ.”
Nói rồi, Trịnh Hà Bân đứng dậy rời khỏi, trợ lý đi cạnh ông gật đầu chào hiệu trưởng rồi nối bước theo sau.
Bốn người Hứa Huân vẫn luôn đứng ngoài cửa, rình xem mọi chuyện diễn ra trong văn phòng.

Thấy ông đi ra, liền xoay người nhìn sang chỗ khác lảng tránh.
Đợi ông đi xa, Đinh Quang Lưu mờ mịt quay sang hỏi Lân Nhi: “Mụ La Sát bị ai nhập à? Ngày thường chẳng phải hung dữ lắm sao?”
Lân Nhi vội bịt miệng anh lại: “Người ta là doanh nhân bất động sản Trịnh Hà Bân đấy! Ông ta còn từng được Tổng thống khen ngợi.

Cậu bớt nói đi!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play