Đến lượt tiết mục của Vũ An Miên, Trịnh Thanh Mây lên sân khấu trước.
Cô ngồi vào một góc cạnh cánh gà, ánh đèn lấp lánh ngoài kia không chiếu đến cô.
Trịnh Thanh Mây mở màn bằng một giai điệu du dương, êm ấm.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp nhắm nghiền hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, mặc cho xung quanh có hàng ngàn cặp mắt đang nhìn chằm chằm lên sân khấu.
Bàn tay mảnh khảnh của cô bao lấy đuôi vĩ, tay còn lại linh hoạt ấn lên dây cầm.
Âm thanh lúc trầm lúc bổng khiến người nghe hoàn toàn bị chinh phục.
Nửa phút sau, giọng hát ngọt ngào của Vũ An Miên vang lên.
Cô từ từ tiến ra giữa sân khấu, ánh đèn mờ ảo cũng soi theo mỗi bước chân của cô.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng vô tình rọi vào góc Trịnh Thanh Mây đang đứng.
Toàn hội trường như muốn nín thở.
Họ không nghĩ âm thanh sinh động, cuốn hút đến vậy lại được phát ra từ tiếng đàn vĩ cầm.
Người chỉ lặng lẽ đứng đó lại toát lên vẻ đẹp khiến mọi người choáng ngợp.
Đây không phải nói đến dáng vẻ bên ngoài, mà thay vào đó là nét đẹp xuất phát từ khí chất và tài năng.
Họ lần đầu tiên phát hiện một người đắm mình với đam mê lại tỏa sáng đến vậy.
Hứa Định Kiên và Hứa Huân đứng bên trong cánh gà hoàn toàn ngẩn ngơ, thỉnh thoảng còn cười ngây ngốc.
Khán giả bên dưới hoàn toàn bỏ qua tiếng hát của Vũ An Miên cùng trang phục lộng lẫy mà cô ta đã dày công chuẩn bị trước đó.
Tâm trí họ giờ đây chỉ còn âm điệu hút hồn cùng nữ sinh mặc đồng phục đứng ở góc ít ai chú ý.
Thấy ánh đèn mãi vẫn không chiếu đến Trịnh Thanh Mây, một người bên dưới bất bình lên tiếng: “Sao cứ chiếu sáng giữa sân khấu hoài vậy? Bên trong còn người sao không chiếu tới đó.”
Có người thứ nhất, rồi sẽ có người thứ hai, thứ ba, nhân viên hậu cần bên trong hội trường thấy vậy vội vàng làm theo.
Vũ An Miên hoàn toàn bị phớt lờ, tâm trạng tuột dốc không phanh, đến nốt cao, cô ta bị vỡ giọng.
Vũ An Miên giận dữ bỏ dỡ tiết mục của mình, không buồn bận tâm đến cảm nhận của khán giả, cứ thế đi xuống hậu trường.
Tuy nhiên, Trịnh Thanh Mây luôn chìm đắm vào giai điệu của mình không vì vậy mà dừng lại, mọi thay đổi xung quanh không liên quan đến cô.
Cô vẫn tiếp tục làm hết phần của mình, đây là sự tôn trọng của cô dành cho chính mình, cũng là sự tôn trọng dành cho thể loại âm nhạc trừu tượng mà cô theo đuổi.
Khán giả cũng bị thái độ chân thành của Trịnh Thanh Mây thuyết phục, họ giữ im lặng tận hưởng hết bản nhạc mà cô đem đến cho mọi người.
Lưu Mộc Nhiên và Nguyễn Ly ngồi bên dưới cầm máy quay từ đầu tiết mục.
Đến giờ, Nguyễn Ly không nhịn được nữa ấn tắt: “Cuối cùng là sao đây, Vũ An Miên là con ngốc sao? Không hại được người lại quay sang hại mình.
Ngu hết chỗ nói!”
Lưu Mộc Nhiên đập tay lên thành ghế phát tiết, vài giây sau cô ta nheo mắt nở nụ cười xấu xa: “Nếu đã ngu xuẩn như vậy, thì đừng trách chúng ta độc ác.
Lưu lại đi, không có Trịnh Thanh Mây làm trò hề thì có cô ta cũng không tồi.”
Vũ An Miên không hề hay biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Đinh Quang Lưu kéo tay cô ta, hạ giọng trấn an: “Không sao đâu, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.
Đâu phải mọi người không biết cậu hát hay thế nào.
Mọi người sẽ sớm quên thôi.”
Vũ An Miên cười gượng gỡ tay anh ra: “Cảm ơn cậu.
Tớ chỉ muốn một mình.”
Trịnh Thanh Mây vừa xuống hậu trường, Lân Nhi đã chạy tới ôm cô: “Không ngờ cậu lợi hại như vậy.
Cậu có còn là Trịnh Thanh Mây mà tớ biết không đấy?”
Trịnh Thanh Mây vờ tỏ ra bí ẩn, thấp giọng nói: “Thật ra, người ban nãy không phải là tớ.
Tớ vừa bị đổi hồn, giờ tớ mới trở lại, chuyện gì xảy ra vậy?”
Lân Nhi xem nhiều phim truyền hình, còn cho là thật khiếp sợ không thôi: “Cậu nói thật sao?”
Đinh Quang Lưu bật cười cốc đầu cô: “Lời cậu ta nói mà cậu cũng tin.
Cậu ăn cái gì mà lớn lên đấy?”
Nói rồi, anh quay sang Trịnh Thanh Mây hắng giọng, không tự nguyện khen ngợi: “Cũng được đấy chứ.
Thì ra ngoài một đống tật xấu kể qua sang năm cũng không hết, cậu còn có chút năng khiếu cứu vớt lại.”
Hứa Huân im lặng không nói gì, nhưng trong mắt của anh tràn ngập sự cưng chiều đến chính anh cũng không nhận ra.
Hứa Định Kiên trực tiếp xoa đầu cô: “Hóa ra cậu không giống Shizuka!”
Ba người còn lại khó hiểu nhìn họ, Lân Nhi ngờ nghệch lên tiếng: “Cậu ấy có ý gì?”
Trịnh Thanh Mây trực tiếp vỗ mạnh vào tay anh, trừng mắt cảnh cáo: “Nói lời hay ho cậu sẽ chết sao?”
Đúng lúc này, di động của mọi người đột nhiên có thông báo.
Đinh Quang Lưu xem xong hốt hoảng chạy đi ngay.
Lúc này, Vũ An Miên trong nhà vệ sinh nhìn trò cười của mình bị phát tán trên mạng.
Cô ta không thể tin được kéo xuống phần bình luận, cơn giận bộc phát đến đỉnh điểm.
Di động trong tay Vũ An Miên bị bóp suýt biến dạng: “Được lắm! Thì ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của mày.
Trịnh Thanh Mây! Tao nhất định sẽ khiến mày hối hận vì ngày hôm nay.”.