Giáo viên vật lý đang đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt, học sinh bên dưới người cúi gằm mặt chơi game, vài đứa ngủ gục trên bàn, chỉ riêng một số ít cán bộ lớp khoanh tay ngồi nghe.
Nguyễn Ly buồn chán ngồi lướt trang thông tin trường xem có gì hot, đột nhiên một dòng thông báo nhảy lên làm cô giật thót tim.
Dòng chữ in đậm “Bảng điểm cuối kỳ khối 10” khiến đôi tay Nguyễn Ly run rẩy.
Không chút do dự, cô chia sẻ vào group lớp sau đó mới mở ra xem thành tích.
“Mẹ nó! Lại áp chót!”
Đinh Quang Lưu đập di động xuống bàn chửi thề, nối tiếp sau đó là tràn âm thanh thảo luận, bàn tán rôm rả.
Lân Nhi phì cười: “Cậu nên cảm ơn người xếp cuối bảng đi, nhờ vậy mà cậu còn giữ được chút tôn nghiêm.”
Đinh Quang Lưu choàng tay qua cổ Lân Nhi, ghì đầu cô vào người mình: “Cậu biết nói chuyện không vậy? Cậu có tin tớ làm nghẹt chết cậu ngay bây giờ không?”
Lân Nhi đỏ mặt hất tay anh ta ra: “Biến!”
Để chữa ngượng, cô quay xuống bàn dưới khen vài câu khích lệ với Hứa Huân: “Không tồi nha! Top 10 lận đó, không ngờ cậu học giỏi đến vậy.”
Thấy đối phương im lặng, Lân Nhi quay sang nhìn Trịnh Thanh Mây với ánh mắt mờ mịt: “Cậu thì sao? Tớ không thấy tên cậu trong danh sách.”
“Ha ha ha!”

Đinh Quang Lưu phá lên cười.
Anh ta đặt ngón trỏ lên môi, giả vờ trước mặt Trịnh Thanh Mây hạ thấp giọng thế nhưng người trong cuộc vẫn nghe được: “Suỵt! Cậu nói nhỏ thôi, cậu ta là cái người tôi nên cảm ơn đấy.”
Lân Nhi trợn mắt há hốc mồm, cô nào đoán được thành tích của bạn mình lại tệ đến vậy.
Lân Nhi không biết an ủi thế nào, chỉ mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Đinh Quang Lưu còn không tiếc châm dầu vào lửa: “Tôi thấy cậu và Hứa Huân xứng đôi lắm đấy.

Một top 10 từ trên xuống, một top 10 từ dưới lên.

Ha ha ha!”
“Nhạt nhẽo!”
Hứa Huân nhíu mày chê bai rồi gục đầu xuống bàn nhưng hai tai đỏ ửng đã bán đứng anh.
Trịnh Thanh Mây chỉ muốn kiếm cái lỗ ở đâu để chui xuống, cô còn không nhớ rõ đã là lần thứ mấy bản thân mất hết mặt mũi.
Hứa Định Kiên do chỉ mới chuyển trường nên không tham gia thi cuối kỳ.
Anh đứng sau lưng Trịnh Thanh Mây từ lúc nào không hay, chỉ biết anh khom lưng nói nhỏ vào tai cô: “Tớ giúp cậu lấy lại mặt mũi.”
Trịnh Thanh Mây bỉu môi: “Học sinh giỏi như cậu đừng có kiếm chuyện mà móc mỉa tôi.

Cẩn thận tôi lên cơn bệnh dại cắn chết cậu.”
Hứa Định Kiên nghe vậy chẳng những không nổi giận, thậm chí còn vén tay áo đưa lên ngang miệng cô, vui vẻ mời chào: “Nếu cắn tớ khiến cậu thoải mái hơn thì tớ sẵn lòng để cậu cắn.

Nhớ lựa chỗ nhiều thịt mà cắn, răng cậu sẽ không bị tê.”
Hứa Huân đột nhiên ngồi bật dậy: “Nhường chỗ.”
Nhân lúc Trịnh Thanh Mây nhường đường, Hứa Huân bước tới hất vai Hứa Định Kiên tách hai người ra.

Hai người âm thầm đấu mắt với nhau, vài phút sau Hứa Huân bước tiếp ra khỏi phòng học.
Đinh Quang Lưu nghe hết lời Hứa Định Kiên vừa nói, anh ta tiến lại gần nhìn đối phương với ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn khiếp sợ: “Đại ca, mắt cậu có sao không đấy? Hay là cậu chê mình sống quá lâu? Con gái ngoài kia thiếu gì, đại ca có cần tự tìm đường chết như vậy không?”
Hứa Định Kiên phì cười: “Nếu được mãn nguyện, có chết cũng đáng.”
Lân Nhi nghe vậy che miệng cười khúc khích.
Lửa giận đã xông thẳng lên não Trịnh Thanh Mây: “Hai người các cậu, cút hết cho khuất mắt tôi.”
“Tiểu thư đã về.

Tiểu thư có muốn dùng bữa luôn không để tôi dọn đồ ăn lên?”
Quản gia cười ôn hòa đón Trịnh Thanh Mây ngay từ khi cô bước vào cửa.
Trịnh Thanh Mây cả người mệt mỏi không muốn giơ tay nhấc chân, nhưng cơn đói buộc cô phải ngồi vào bàn: “Bác hâm nóng đồ ăn giúp tôi.

Cảm ơn bác.”
Cô nhìn căn nhà lạnh lẽo, trống vắng, đôi khi lại có cảm giác nơi đây còn không bằng khách sạn, ít ra ở đó còn có hơi người.
Trịnh Thanh Mây ăn hết bữa cơm trong vô thức, cô tắm nước nóng rồi nằm dài trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Cộc! Cộc! Cộc!
“Bác quản gia? Có chuyện gì sao?”

Trịnh Thanh Mây nhíu mày, không kiên nhẫn lên tiếng.
Quản gia ngoài cửa nói vọng vào: “Xin lỗi đã làm phiền tiểu thư giờ này nhưng cậu Hứa sang đây nói muốn dạy kèm cho tiểu thư.”
Cô úp mặt xuống giường trùm chăn lên đầu: “Bác nói cậu ta về đi tôi không cần.”
Quản gia không định nghe theo lời cô, thản nhiên tiếp tục: “Nhưng phu nhân trước khi đi có dặn dò tiểu thư không được từ chối cậu Hứa.

Cậu Hứa đang ngồi đợi ở phòng khách.”
Trịnh Thanh Mây hất tung chăn, giãy dụa trên giường: “Bác cứ đuổi cậu ta về, tôi sẽ nói riêng với mẹ sau.”
Quản gia gật đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi thưa tiểu thư.”
Đi được vài bước, chuông di động trong túi ông ấy reo lên.
Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, quản gia quay lại trước cửa phòng cô: “Tiểu thư, bà chủ gọi.”
“Mẹ nó, Hứa Định Kiên hôm nay tôi mà không đánh chết cậu, tôi không phải là Trịnh Thanh Mây!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play