Danh sách phân lớp theo ban đã được dán trên bảng tin trường.
Gần nửa số học sinh lớp 10 – 14 đã chuyển đi, trùng hợp là Vũ An Miên, Đinh Quang Lưu và Hứa Huân cũng được xếp vào lớp này.
Do vị trí ngồi được xếp theo số thứ tự trên danh sách, nên Trịnh Thanh Mây ngồi cùng bàn với Lân Nhi, Vũ An Miên và Hứa Định Kiên, còn lại là Hứa Huân và Đinh Quang Lưu.
Cứ chốc lát, Lân Nhi quay xuống bàn dưới với vẻ mặt rối rắm rồi lại quay lên làm Trịnh Thanh Mây nhức hết cả đầu.
Cô nhíu mày đứng bật dậy xách cặp đi xuống vỗ vai Đinh Quang Lưu: “Đổi chỗ!”
Đinh Quang Lưu không muốn cô được như ý: “Tại sao tôi phải nghe lời cậu? Tôi thích ngồi ở đây đấy!”
Trịnh Thanh Mây chỉ tay về phía Hứa Huân ngồi bên cạnh, cười sâu xa: “Cậu thích cậu ta?”
Đinh Quang Lưu trừng mắt với cô: “Cứ ngồi gần là thích cậu ta à? Vậy chẳng lẽ cậu muốn đổi chỗ với tôi vì cậu thích Hứa Huân chắc?”
Trịnh Thanh Mây hờ hững đáp: “Đúng vậy! Cậu đi được chưa?”
Đinh Quang Lưu đờ người, cũng không biết mình đã chuyển chỗ như thế nào, đến lúc ngồi xuống mới không nhịn được chửi thề: “Shit!”
Hứa Huân sửng sốt, vội nằm gục xuống bàn xoay mặt ra hướng cửa sổ, nhưng vành tai ửng đỏ đã bán đứng anh.
Hứa Định Kiên ngồi cách họ một lối đi, nghe cô thẳng thắng thừa nhận vội thốt lên: “Không được!”
Trịnh Thanh Mây không thèm quan tâm anh, quay sang chọt tay vào bả vai Hứa Huân.
Hứa Huân cố gắng phớt lờ, nhưng bị cô đùa nhây bắt buộc phải phản ứng lại: “Cậu có chuyện?”
Trịnh Thanh Mây ghé sát lại gần, hạ thấp giọng: “Tớ lấy lại tiền rồi, ba dượng của cậu không giữ được đồng nào đâu.”
Hương hoa nhài dịu ngọt len lỏi chóp mũi Hứa Huân, giọng nói cô êm ái, trong veo khiến anh muốn nghiện.
Đôi môi căn mọng đóng mở tựa như trái cherry đang dụ dỗ anh cắn một ngụm.

Hứa Huân ngả người ra sau, cố giữ khoảng cách với cô.
Nghe Trịnh Thanh Mây nói xong, anh liền hốt hoảng: “Cậu lấy bằng cách nào? Ông ta có làm gì cậu không? Cậu có bị thương ở đâu không?”
Những câu hỏi của anh cứ tới dồn dập khiến cô nhất thời choáng váng, nhưng giây lát lại nở nụ cười ranh mãnh: “Cậu đang quan tâm tớ sao?”
Hứa Huân sửng sốt, lần này thì cả khuôn mặt đều nóng bừng, nói năng lắp bắp: “Tôi...!Tôi...”
Trịnh Thanh Mây làm như không thấy, kiêu ngạo lên tiếng cứ như một chú cún đang vẫy đuôi khoe khoang chiến tích:
“Cũng may là tớ thông minh.

Tất nhiên là thuê người giả cướp chặn đường lấy lại rồi.

Cậu thấy tớ thông minh không?”
Hứa Huân thấy cô lúc này đáng yêu vô cùng, không nhịn được bật cười, trong cơn xúc động liền búng trán cô: “Cậu ngốc sao? Khi không lại mất thêm một khoảng tiền thuê người.”
Trịnh Thanh Mây khựng lại, gãi đầu cười gượng: “Cũng phải.

Nhưng mà cậu cười lên xinh lắm đấy! Sau này cười nhiều lên.”
Ánh mắt anh tối lại, lập tức quay mặt đi nơi khác không nói chuyện với cô.
Trịnh Thanh Mây sợ anh hiểu lầm, vội áp tay lên má xoay mặt anh lại, nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Tớ thề! Tớ nói thật! Cậu cười lên xinh lắm.”
Hứa Huân hoảng hốt gỡ tay cô ra, cúi gằm mặt xuống.
Đang lúc cô tưởng đối phương giận, bất chợt lọt vào tai âm thanh nhỏ đủ để hai người nghe thấy: “Hừ! Xinh là để nói con gái.”
Hứa Định Kiên nhìn hai người thân thiết như vậy bừng bừng lửa giận cứ như bị bạn gái cắm sừng: “Hai người đang làm cái gì?”
Anh định đứng dậy, kéo tay cô ra ngoài thì chủ nhiệm Trần Hạ bước vào lớp, đành thành thật ngồi tại chỗ, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi.
“Vì để sớm chuẩn bị cho kỳ thi đại học quan trọng của các em, nhà trường mới đưa ra quyết định này.

Cô hi vọng các em sẽ sớm thích ứng với lớp 10 – 14 hoàn toàn mới, và có tinh thần đoàn kết, giúp đỡ, sẻ chia với các bạn học của mình.”
Trần Hạ thấy vẻ mặt phấn chấn của học sinh lớp mình liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra là bà lo xa quá rồi.
Bà tiếp tục: “Như các em đã biết, trường chúng ta hàng năm sẽ tổ chức đêm văn nghệ ngày xuân dành riêng cho học sinh khối 10.

Sự kiện sẽ diễn ra vào cuối tháng này.”
Nghe tới đây, học sinh trong lớp càng thêm hưng phấn, tiếng xì xào bàn luận vang lên không ngớt.
Trần Hạ ra hiệu cả lớp im lặng, đến khi không còn tiếng ồn, thái độ của bà bỗng trở nên nghiêm túc hơn: “Lớp chúng ta vừa bốc thăm trở thành một trong ba ban tổ chức.

Cụ thể chúng ta sẽ phụ trách thiết kế sân khấu, âm thanh, ánh sáng, đạo cụ và tổng duyệt văn nghệ.

Cô cần danh sách 5 bạn tham gia.

Các bạn có thể tự ứng cử hoặc đề cử người mình cho là phù hợp.”
Âm thanh bàn tán sôi nổi lại vang lên.

Khán giả thì vui nhưng ban tổ chức lại là cả một vấn đề.
Đa phần họ đều đùn đẩy trách nhiệm viện cớ muốn dốc toàn lực cho việc học.
Vì vậy người không được lòng bạn bè sẽ bị đưa lên hiến tế đầu tiên, không có gì ngoại lệ.
Từ sau vụ việc đánh nhau lần trước Vương Long đã tách ra khỏi nhóm người Đinh Quang Lưu, trở mặt thành thù.

Nhưng trùng hợp hai người họ lại lần nữa bị xếp vào chung lớp.
Vương Long giảo hoạt lên tiếng: “Thưa cô, em đề cử bạn Đinh Quang Lưu.

Cậu ấy rất sáng tạo và có tài lãnh đạo.”
Trần Hạ chỉ biết hai học sinh này thường đi cùng nhau quậy phá khắp nơi, thấy đây là cơ hội tốt để Đinh Quang Lưu cải tà quy chính liền thuận nước đẩy thuyền, thậm chí không bận tâm ý kiến người trong cuộc.
“Nếu đã vậy bạn Đinh Quang Lưu sẽ tham gia hoạt động lần này.

Còn bạn nào khác nữa không?”
Đinh Quang Lưu liếc mắt cảnh cáo Vương Long nhưng đối phương không hề bị uy hiếp, thậm chí còn nở nụ cười khiêu khích với anh.
“Em không đồng ý!”

Đinh Quang Lưu tức giận phản bác.
Trần Hạ cũng đoán trước được, riêng học sinh này cô có cách trị: “Hoạt động này đối với em không có gì không tốt cả.

Với lại tôi tin ba em nhất định sẽ tán thành, hay em muốn tôi trao đổi chuyện này trực tiếp với ông ấy?”
Đinh Quang Lưu lập tức ỉu xìu, đành ngậm bồ hòn làm ngọt: “Không cần đâu ạ, em sẽ tham gia.”
“Thưa cô, em xin tự ứng cử.”
Lân Nhi ngượng ngùng lên tiếng.
Trần Hạ vui vẻ hẳn lên: “Các em noi gương Lân Nhi đi, em ấy rất tích cực.

Cô cũng sẽ dựa theo đó mà xét hạnh kiểm cuối kỳ cho bạn.”
Nguyễn Ly bĩu môi: “Nhìn mặt là biết dại trai chứ tốt lành gì!”
May mắn giáo viên chủ nhiệm không nghe được lời cô ta nói.
Vài phút sau, bầu không khí tiếp tục yên ắng, ngay cả tiếng ruồi muỗi vo ve cũng nghe thấy được.
Trần Hạ đành dùng biện pháp mạnh: “Nếu các em không tự nguyện, cô sẽ chỉ định.”
“Hứa Huân thưa cô! Cậu ấy ít nói em nghĩ cậu ấy nên tham gia hoạt động để trở nên năng động hơn.”
Lời này là của lớp trưởng Lưu Mộc Nhiên..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play