Văn Thiên vẫn luôn đứng trong phòng xem kịch, vừa thấy Thục Lam bị tát vội lao ngay ra ngoài.

Anh định đưa tay đỡ cô dậy thì cô tự nhiên dang hai tay đưa lên.

Hiểu ý, Văn Thiên vội cúi xuống bế Thục Lam lên.

Cô cũng thành thực mà choàng tay ra sau cổ anh ôm chặt.
Lão phu nhân xiết chặt chiếc gậy trên tay trước cảnh này, bà lườm Thục Lam không rời trong lòng hạ quyết tâm phải khiến cô biết thế nào là lễ độ.

Phải khiến cô mãi mãi rời xa Văn Thiên.
"Nếu con nhỏ đó còn ở bên Thiên nhi ngày nào càng khiến nó trở nên bất giáo bất dưỡng ngày đó.

Người phụ nữ này phải diệt, phải diệt."
Văn Thiên vừa đi đôi bước đến chỗ rẽ thì đột nhiên thấy Chiêu Uyên dìu Tùy Sơn đi vào, anh bất ngờ đến đứng xững người lại.

Thục Lam đang dựa người vào lòng anh thấy anh dừng bước cũng quay ra nhìn.

Thấy người trước mặt là cha mình cô vội vàng buông tay đẩy Văn Thiên ra mặc cho bản thân vì vậy mà suýt chút thì ngã.
Tùy Sơn nhìn thấy Văn Thiên thì không khỏi hoảng sợ, ông nhìn sang người phụ nữ bị băng bó quanh mặt đứng bên cạnh anh thì càng có cảm giác quen thuộc.

Ông đơ người một chút vì cảm giác quen thuộc này chính là ở con gái của ông nhưng ông càng không dám tin con gái mình lại có thể thành bộ dạng như vậy.

Tùy Sơn chầm chậm đưa tay về phía trước thử xem con gái có đáp lại không.

Thục Lam nhìn cánh tay vốn định đưa ra đỡ, chợt nhớ ra bộ dạng bản thân bây giờ sợ sẽ khiến cha không thể chịu nổi đả kích này.

Cô vội quay đầu lại ra hiệu cầu xin Văn Thiên đưa người đi.

Trong lúc bối rối đó Tùy Sơn bất chợt cất lên.
- Lam nhi.
Chỉ hai chữ thôi đủ khiến Thục Lam giật thót mình.

Nhìn biểu hiện đó Tùy Sơn đủ đoán chắc đây là con gái mình.

Ông nhớ lại cảnh tượng vừa rồi cô được Văn Thiên bế bồng liền quay ra nhìn Chiêu Uyên bên cạnh.

Bây giờ thì ông tin chắc lời cô nói là đúng.
Trong tâm thức ông chua xót nhớ lại lời nói nức nở của Chiêu Uyên nói với mình: "Thục Lam tỷ tài sắc song hành nhưng lại dùng nó vào những điều sai trái, con thật không dám nói nhưng nhìn nghĩa phụ nghĩa mẫu hai người khổ như vậy con thật không nhịn được.

Lam tỷ có lẽ sẽ không về nữa đâu.

Tỷ đấy đã xuất giá rồi, và phu nhân tỷ lại là vị hôn phu của con."
Tùy Sơn tái mặt lại không dám tin vào tai mình, ông ôm đầu khụy ra đất, thấy thế Chiêu Uyên vội đỡ ông dậy, vẻ thương sót nhưng vẫn cố nói tiếp: "Con không sống ở đây, lần này đến Vân Nam không có ai nương nhờ, đến vị hôn phu sắp cưới cũng bị cướp mất.

Chỉ may mắn lại được người nhận làm nghĩa nữ nên con không đành lòng mà giấu đi chuyện này.

Nêu người không tin, con sẽ dẫn người đi xem."
Tùy Sơn nhắm mắt thở dài một hơi, ông lắc đầu nhìn Thục Lam bên kia.

Cô không dám quay mặt lại, trên mắt đã đẫm nước, từng giọt từng giọt rơi xuống, từng giọt từng giọt thấm đẫm qua lớp vải băng.
- Con quay lại đây cho ta!
Thục Lam giật mình, cô quay người đối mặt với cha, lại nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Chiêu Uyên đứng bên cha mình không kìm được cảm xúc mà chạy đến hất tay cô ta ra.

Cô trừng mắt nhìn Chiêu Uyên chất vấn.
- Ngươi muốn làm gì cha ta.
Tay Thục Lam đương định đỡ thì bị Tuỳ Sơn thẳng thừng hất ra.

Ông lớn giọng giáo huấn.
- Hỗn láo, ta đã dạy con như vậy sao.

Vô sỉ vô học mà cướp chồng người khác.

Lại khiến bản thân con thành ra nông nỗi này.

Bây giờ lại còn muốn lên giọng với muội muội mình, con đáng ra lên quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với nó.
Thục Lam nghe không hề hiểu cha đang nói gì: Cha nói sao? Muội muội? Cô ta là..
- Ta đã nhận Uyên nhi làm nghĩa nữ, nó bây giờ là muội muội của con, mà vì thế việc con cướp hôn phu của muội muội mình là càng không thể nào chấp nhận được.

Còn nữa, con xuất giá không báo cha mẹ một tiếng, trên hôn đường ai chứng cho con.

Mà cũng may không báo, nếu không ta sẽ đánh con tan sương nát thịt vì tội cưới người đã có hôn ước.

Dù người đó có là kẻ nào.
Tùy Sơn liếc mắt sang nhìn Văn Thiên ám chỉ anh là một kẻ không ra gì.

Thục Lam theo lời mà sốc nặng, cái gì mà cướp chồng, cô không hiểu gì hết.

Đột nhiên Văn Thiên chen lời vào.
- Ai cướp chồng ai?! Bổn thiếu soái là vật phẩm dễ bị kẻ khác cướp đoạt như vậy sao?
Anh lườm Chiêu Uyên một cái khiến cô ta thu lại ánh mắt kiêu ngạo đầy khiêu khích đó.

Cô ta đảo mắt tứ phía rồi chợt nhìn thấy lão phu nhân đang đứng ngay đằng sau.

Như tìm được thêm một chỗ dựa vững chắc Chiêu Uyên vội chạy đến bên nịnh nọt lão phu nhân.
- Cô mẫu, người tỉnh rồi.
- Mấy ngày nay con đi đâu, ở đâu?
Chiêu Uyên khuôn mặt giả ngu ngơ đưa ánh mắt về phía Văn Thiên.

Ánh mắt giống y như Dư nương nhìn Văn Thiên khi được hỏi.

Chiêu Uyên đến sát gần, ghé vào tai lão phu nhân nói thầm điều gì, chỉ thấy bà gật đầu mấy cái rồi đến gần Thục Lam.
- Hôn sự này xem ra hai bên đều không ai chứng, cho dù là bái đường cũng bỏ đi.

Xé bỏ hôn thư xem như chưa có chuyện gì, ta sẽ không truy cứu thêm.
Thục Lam không có ý gì hay chính là cô không có quyền quyết định, cô nhìn Văn Thiên chờ đợi phán quyết của anh.

Dù sao cô cũng là tự mình bước vào vũng bùn này, bây giờ chỉ có thể mặc người điều khiển.

Văn Thiên cũng hướng mắt nhìn cô, anh cũng đang chờ đợi điều gì mà không thể nói thẳng ra chỉ có thể thầm qua ánh mắt ám chỉ mong sao Thục Lam sẽ hiểu.
Thục Lam chần chừ, cô nhận ra trong ánh mắt của Văn Thiên có sự bất mãn kèm theo sự bất lực tột cùng.

Bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là bỏ, một là không bỏ nhưng nghiêng về phía nào cũng đầy bất lợi.

Đột nhiên trong đầu cô lại loé lên một ý.

Trong lúc Chiêu Uyên đang đắc thắng thì Thục Lam lại lấy tay đặt lên bụng mình.

Hành động đó khiến ai cũng tái mặt lại.

Cô đưa mắt nhìn Văn Thiên, khuôn mặt rơm rớm nước mắt.
"Ngươi giả mèo khóc chuột vậy ra không không khóc được sao.

Ta bây giờ sẽ khóc thật thảm thương cho ngươi thấy." Thục Lam lén mắt nhìn Chiêu Uyên trong lòng thầm nghĩ.

Cô tay ôm bụng, tay với lấy Văn Thiên cầu cứu.

Anh thấy vậy vội đỡ lấy người cô.
- Văn Thiên, bụng em đau quá, con của chúng ta..

đau quá.

Mau, mau mời đại phu, cứu con chúng ta...
Thục Lam lời nói ngày một yếu ớt, nước mắt rơi giàn dụa, từng lời nói như xiết tim những người xung quanh.

Ai nấy đều tái mặt sợ hãi, lão phu nhân giật mình đánh rơi cây gậy trên tay xuống.

Lại thêm nghe tiếng của hạ nhân bàn luận càng thêm sợ hãi.
Đám hạ nhân nói thầm bàn tán với nhau: Bảo sao thiếu soái lại thành hôn gấp rút như vậy, hoá ra là đã mang thai.

// Ta bảo mà, người phụ nữ như cô ta nêu không giở thủ đoạn thì sao thiếu lại có thể lấy một kẻ như vậy.
Văn Thiên nghe tiếng bàn luận rồi lại nhìn Thục Lam lao vào trong lòng mình, đôi mắt mệt lả nhắm lại nhưng lại khẽ rung lên, cô nháy mắt với anh một cái.

Văn Thiên hiểu ra là cô đang giả vờ, anh cố nhịn cười ra vẻ nghiêm trong bế bổng Thục Lam lên vừa chạy đi vừa lớn tiếng quát tháo.
- Mau mời đại phu giỏi nhất Vân Nam tới đây, không cứu được người ta bắt các ngươi tuẫn theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play