Thục Lam thấy Văn Thiên không chỉ thu chân lại còn thẳng thừng đẩy mình ra liền đoán anh ta không phải dạng nam nhân bỉ ổi muốn lợi dụng vài chuyện nhỏ nhặt để ép buộc phụ nữ.

Nhưng không hiểu sao một người như vậy lại đi hơn thua với một đứa trẻ.

Cô liền đứng dậy, nhìn thẳng mặt với vị quân nhân trước mặt này, không kiêng dè mà nói:
- Ngài là quân nhân phải không.

Không, cho dù ngài không phải quân nhân thì ít nhất cũng là một quân tử.

Sao ngài cứ phải chấp nhặt từng chút với môt đứa trẻ và một người phụ nữ như vậy.

Hay ngài lại muốn nói, ngài không phải quân tử?
Giọng điệu sắc sảo lại có chút khiêu khích của Thục Lam khiến Văn Thiên phải kinh ngạc.

Mấy người quân nhân theo sau anh cũng phải gật gù mà thán phục cô.

Không chỉ dũng cảm dám khiếu khích Văn Thiên, còn khiến cho anh ta không đáp lại được lời nào.
Trong lúc Văn Thiên và mọi người vẫn chưa hết kinh ngạc Thục Lam liền bế tiểu Trấn lên bỏ đi.

Cô biết bản thân vừa rồi nóng tính lên đã gây chuyện rồi nhưng trên tàu nhiều người như vậy, chắc gì họ đã gặp lại.

Thục Lam nghĩ chỉ cần cô chuồn đủ nhanh thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Đến lúc Văn Thiên nhận ra bản thân vừa bị thao túng tâm lí thì quay đi quay lại đã không còn nhìn thấy đâu người đâu nữa rồi.
"Chạy cũng nhanh thật" - Văn Thiên nghĩ.
Không thể dễ dàng tha cho kẻ đã khiến mình mất mặt như vậy.

Trịnh Lăng tháo mũ để lộ rõ khuôn mặt làm như muốn cho cả thiên hạ biết mình là ai.

Anh đưa chiếc mũ cho cấp dưới rồi đuổi theo Thục Lam.

Những cấp dưới đi cùng nhìn nhau cười mà ngầm hiểu.

Họ vừa đi vừa bàn tán rôm rả:
Tô Năng: (vừa cầm mũ vừa vung vẩy) Hào, cậu đoán xem thiếu soái sẽ làm gì cô gái đó?
Hoằng Anh Hào: (cười mỉa) May mắn thì tan gia, còn xui xẻo thì..

được ngài ấy theo đuổi chăng.
Âu Dung Hoa: (ngu ngơ không hiểu gì) Hả, hai người họ nói gì vậy.

Sao được thiếu soái theo đuổi thì lại là xui xẻo??
Mạc Mạc Tài: Chắc cậu mới đến nên chưa biết, tình sử của thiếu soái người cụt tay còn đếm được.

Cái cô gái lần trước vừa mới theo đuổi còn chưa thành công thì người ta đã bị ép đến chết rồi.

Không những vậy còn tan của lát nhà, chết vô cùng thảm.
Hoằng Anh Hào: Giờ chắc mộ cũng xanh cỏ rồi (cười).
***
Văn Thiên tìm dọc khắp 2 toa tàu cũng không thấy bóng dáng giai nhân đâu.

Chỉ thấy toàn là những khuôn mặt nhìn mình sợ hãi, rụt đầu rụt cổ mà đi.

Bản thân cũng bắt đầu thấy bực mình.
- Lẩn nhanh thật, cứ như thỏ vậy.

"Từ trước đến nay đây là lần đầu có người khiến mình phải ngậm hoàng liên hai lần liên tiếp như vậy.

Xem tôi bắt được cô sẽ sử cô tội gì." - Văn Thiên nghĩ.
Anh dừng lại vốn định nghỉ một lát rồi mới tìm người tiếp thì lúc này Thục Lam lại đột ngột xuất hiện.

Cô còn đang tiến dần về phía anh.
Cô đang phát đồ cho trẻ nhỏ và người già.

Dáng vẻ đó, nụ cười đó, giọng nói ôn hòa trầm ấm đó dường như đã khiến trái tim vị thiếu soái cẩu độc thân 23 năm tuổi này siêu lòng.
Có lẽ con người luôn đẹp nhất khi đang giúp người khác.

Và vẻ đẹp đó đã khiến Văn Thiên không thể cưỡng lại mà bất giác đến gần muốn tiếp cận cô.

Nhìn thấy Văn Thiên Thục Lam có chút giật mình cô không nghĩ hai người lại gặp lại nhanh vậy, tuy vậy cô vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh:
- Ngài muốn tìm tôi để yêu cầu bồi thường sao?
- …?
Thấy Văn Thiên không nói gì, Thục Lam lôi trong túi ra một gói thuốc đưa cho anh.
- Xin lỗi nhưng tôi không có tiền để đền cho ngài.

Xin ngài nhận nó, tuy chỉ là chút thuốc trị thương và thuốc bổ.

Nhưng đến một trường hợp khẩn cấp nào đó nó có thể sẽ giá trị hơn cả tiền..
- Tôi không cần thứ này, tôi là..

muốn hỏi cô có muốn đến quân trường tham quan một chuyến không?

Thục Lam nghe vậy có chút căng thẳng, cô vẫn biết người đàn ông này là quân nhân nhưng dẫn người lạ vào quân trường không phải là đại kị sao.

Nghĩ một hồi cô liền ngộ ra: "Hắn ta không phải giả bộ có ý tốt dẫn mình vào quân trường tham quan rồi lại vu cho mình tội gián điệp hay phản quốc gì đó chứ.

Chỉ là trẻ con không hiểu chuyện làm dơ đồ vậy mà muốn hại người ta vào chỗ chết.

Quả nhiên là tiểu nhân."
Thục Lam mỉm cười, cô thu lại gói thuốc rồi bước lui lại vài bước để giữ khoảng cách với Văn Thiên.
- Quân trường là nơi như nào chứ, người không phận sự như tôi sao có thể nói muốn tham quan là tham quan được.

Huống hồ tôi cũng không có ý muốn đến đó.
Văn Thiên nghe lời này liền biết Thục Lam không biết thân phận của anh.

Lúc trước còn không dám chắc nhưng giờ anh đã chắc chắn.

Vì nếu biết anh là thiếu soái, cô chắc chắn không thể to gan như vậy.

Càng nghĩ Văn Thiên càng cảm thấy cô gái này vô cùng thú vị, cảm giác như có gì đó thôi thúc anh phải có được người con gái này..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play