Nói xong, anh cúp máy không để cho Lý Mỹ Kỳ có cơ hội phản kháng, Lãnh Mặc Phàm ngồi nãy giờ vẫn không lên tiếng, nhưng anh lại tán thưởng cách làm việc của vợ mình, nhanh-gọn-dứt khoát đúng với phong cách làm việc của anh.
"Mọi việc đã xong, còn về phần Vân Hy anh tự giải quyết với cậu ấy".
Xử lý xong tất cả cô đứng lên kéo Lãnh Mặc Phàm về, ngày hôm nay thật mệt.

Kỳ Viễn cũng nhanh chóng rời khỏi, đến trước cửa nhà Vân Hy, ấn chuông nhưng không ai ra mở cửa, điện thoại thì không liên lạc được khiến anh cực lo lắng.

Không phải cô vẫn còn giận anh chứ? Nếu vậy xinh em đừng tắt điện thoại, lòng Kỳ Viễn bỗng cảm thấy bất an.

Liệu cô có xảy ra chuyện gì không? Mà ở một nơi nào đó, một người con gái cũng đang rơi lệ vì nhớ anh.

Nhưng tất cả đã quá muộn kể từ lúc cô đồng ý quay lại nơi này.

Đêm nay hẳn là một đêm rất dài...
Người ta nói, sau cơn mưa trời lại sáng quả không sai.

Hôm nay là một ngày nắng ấm áp, nhưng trái tim của hai người nào đó đã bị đóng băng.
Kỳ Viễn không tìm được Vân Hy, ngay cả điện thoại cũng không.

Bây giờ anh đang ngôi trong phòng VIP của Bar Night Star để uống rượu, anh đã uống từ tối hôm qua đến giờ.

Hôm qua sau khi không tìm cách liên lạc được với Vân Hy, Kỳ Viễn đã trở về bar uống rượu.

Giờ trong căn phòng toàn vỏ của những chai rượu, anh uống để vơi đi nỗi buồn nhưng sao càng uống anh càng tỉnh và càng nhớ cô nhiều hơn.
"Rầm"
Cánh cửa bị một ai đó mở thật mạnh, Doãn Ca bước vào nhìn cảnh tượng trước mắt mà đau lòng.

Tối hôm qua anh hai không về nhà, làm cô hết sức lo lắng.

Sáng nay đi hỏi mới biết, nguyên lai anh ở quán bar uống rượu.
"KỲ VIỄN, ANH ĐỨNG DẬY CHO EM!"
Vẫn không một động tĩnh nào, Doãn Ca nhanh chóng cướp lấy chai rượu trong tay của Kỳ Viễn ném mạnh xuống sàn nhà, rồi quát
"Anh ở đây uống rượu thì có ít gì? Vân Hy sẽ quay về sao? Người anh trai của em đâu rồi? Anh trai mà em biết không yếu đuối như vậy.

Nếu là anh ấy, anh ấy sẽ làm tất cả mọi thứ để đoạt được thứ mình cần.

Còn anh thì sao? Anh xem anh đã thành bộ dạng gì rồi?"
Doãn Ca nói một tràng, hốc mắt cô cũng đỏ lên nhưng Kỳ Viễn vẫn không mảy may gì cả.

"PHỤC VỤ! ĐEM CHO TÔI MỘT THAU NƯỚC ĐÁ".
Phục vụ quán bar nghe cô hét cũng không chần chừ mà chạy đi lấy ngay.
"Tiểu thư, của cô"
Doãn Ca nhận thâu nước đá từ phục vụ và
"Rào"...cô tạc thẳng nguyên thâu vào người Kỳ Viễn, lúc này anh mới cảm nhận được sự lạnh lẽo, nhìn Doãn Ca gắt giọng
"Em làm cái quái gì vậy hả?"
"Em là người hỏi anh mới đúng.

ANH LÀ ĐANG HÀNH HẠ BẢN THÂN? NẾU MUỐN VÂN HY TRỞ VỀ BÊN ANH thì hãy đi tìm cậu ấy, em ủng hộ.

Hãy suy nghĩ đi..."
Nói xong, Doãn Ca bước đi.

Nếu ở lại tiếp cô sẽ bị choáng mà ngất mất thôi.

Không biết tại sao gần đây, cô ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá thì cảm giác buồn nôn.

Chắc dạ dày cô không tốt, phải đi khám mới được.
Doãn Ca đi ra khỏi cổng bệnh viện, trên mặt cô nở một nụ cười hạnh phúc.

Nhớ lúc nãy bác sĩ nói "tiểu thư, chúc mừng cô, cô đã có thai được một tháng".

Lúc đầu cô cũng không tin nhưng khi cầm bản xét nghiệm trong tay, Doãn Ca mới tin, cô đã mang thai con của Phong Nam? Nếu anh ấy biết mình mang thai sẽ như thế nào? Do vậy, cô bắt Taxi đến Tập đoàn Thần Vũ để nói cho anh tin này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play