Băng Di đang đi thì có một bàn tay kéo cô lại.

Hơi giật mình, Băng Di quay lại thì thấy Lãnh Mặc Phàm đã đứng phía sau mình từ bao giờ.
"Anh...sao...anh lại ở đây."
Băng Di có chút bất ngờ khi thấy Lãnh Mặc Phàm, không phải anh đi về rồi sao? Sao giờ lại ở đây???
"Tại sao em không vào nhà?" Lãnh Mặc Phàm bỏ qua câu hỏi của Băng Di liền hỏi ngược lại cô
"Em...em...em chỉ là...đang đi dạo, phải".

Băng Di cà lâm nói, Lãnh Mặc Phàm nheo mắt nhìn cô giọng nói lúc này không còn dịu dàng nữa mà giống mệnh lệnh hơn
"Nói, em đang dấu anh chuyện gì?"
"Em...em đã rời khỏi nhà"
"Sao? Vậy tại sao em không nói cho anh biết?"
Lãnh Mặc Phàm nâng cằm Băng Di lên, để ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh.

Băng Di có chút lúng túng khi nhìn anh như vậy
"Em...anh...em và anh không có quan hệ gì cả, chỉ là bạn bè thì đâu nhất thiết phải nói ra có đúng không?"
Càng về sau, cô nói càng nhỏ nhưng không gian xung quanh rất yên tĩnh đủ để Lãnh Mặc Phàm nghe thấy.

Haizzz, Lãnh Mặc Phàm đang nghĩ "anh phải làm gì với em đây? Anh như thế mà em vẫn không nhận ra anh yêu em sao?"

Lãnh Mặc Phàm ôm cô vào lòng thủ thỉ bên tai Nhược Hy
"Đồ ngốc! Anh yêu em."
"Ầm" Băng Di ngước mắt lên nhìn anh, anh vừa nói yêu cô? Là sự thật? Vậy không phải cô yêu đơn phương, mà là anh cũng yêu cô?
"Anh vừa nói gì?"
Lãnh Mặc Phàm nhìn bộ dáng này thì tin chắc Băng Di không tin anh, nên Lãnh Mặc Phàm nhắc lại một lần nữa
"Anh nói Anh yêu em, là nghiêm túc.

Anh không phải nói đùa, anh đã yêu em khi lần đầu tiên mới gặp em."
Băng Di nghe anh nói những lời này, nước mắt không kìm nén được mà nơi xuống khuôn mặt trắng nõn của cô.
"Sao em lại khóc? Ngoan...đừng khóc..."
"Em...cảm ơn anh, cảm ơn anh đã yêu em, cảm ơn anh đã cho em được yêu, cảm ơn anh vì tất cả." Băng Di lâu nước mắt, tay ôm ngang hong anh nói
"Em vừa nói gì?"
"Cảm ơn anh vì tất cả?"
"Không phải, là câu trước."
"Cảm ơn anh đã cho em được yêu?"
"Phải, là câu này.

Vậy em cũng yêu anh có đúng không?" Lãnh Mặc Phàm nhìn thẳng vào cô hỏi với giọng cưng chiều
"Vâng, em yêu anh.

Yêu anh khi lần đầu gặp, lúc đó em cứ nghĩ mình chỉ là nhất thời để ý anh, chứ không phải là yêu.

Nhưng khi một tháng không gặp anh, em rất nhớ anh, nên em khẳng định em đã yêu anh kể từ khi đó".

Băng Di nói hết tâm sự mình dành cho anh trong thời gian qua, Lãnh Mặc Phàm nghe cô nói vậy rất vui.

Anh hôn nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn lướt qua
"Cảm ơn em, anh cũng yêu em! Rất yêu! Rất yêu em!"

Băng Di xấu hổ, vùi đầu vào lòng ngực vạn vỡ của Lãnh Mặc Phàm, đầu không ngừng cọ cọ vào ngực anh.

Làm ơn đi, anh là người đàn ông bình thường có được hay không?
"Đừng động".

giọng nói anh khàn khàn, Băng Di cũng không ngốc đến nỗi anh đang bị gì.

Như nhớ ra điều gì đó cô mở miệng hỏi
"Anh sao lại quay lại?"
"Em bỏ quên giỏ xách trên xe anh, còn nữa tại sao em lại rời khỏi nhà? Vậy bây giờ em sống ở đâu?"
Băng Di lấy hai tay xoa xoa vai mình, trời đã tối nên về đêm rất lạnh, mà cô chỉ mặc chiếc đầm trắng dĩ nhiên sẽ bị lạnh.

Lãnh Mặc Phàm thấy động tác đó của cô liền cởi áo khoác ngoài mặc lên cho Băng Di.
"Lên xe cho khỏi lạnh."
Nói rồi cả hai lên xe, anh khởi động xe rời khỏi đây.
"Bây giờ có thể nói cho anh nghe được chứ?" Lãnh Mặc Phàm ánh mắt nồng đậm thâm tình hỏi, Băng Di bắt đầu kể lại cho anh nghe và nói cho Lãnh Mặc Phàm biết bây giờ cô đang ở nhà bạn.

Nghe xong, trên người Lãnh Mặc Phàm tỏa ra hàn khí cơ hồ không cho người khác thở được.

Băng Di thấy anh đã tức giận nên không nói thêm gì, cỡ năm phút trôi qua Lãnh Mặc Phàm mới lấy lại được bình tĩnh, nhưng giờ khắc này anh thật sự muốn giết người.
"Họ dám đối xử với em như vậy? Anh sẽ không tha thứ cho họ".
"Không, anh đừng làm gì họ.

Dù sao họ cũng là người nhà của em."
"Được, nếu như sau này họ dám làm gì tổn thương đến em anh tuyệt đối không bỏ qua
"Dạ."
"Từ nay, em chuyển sang nhà anh ở."
"Nhưng...."
"Không nhưng nhị gì hết? Sáng mai anh chở em về nhà bạn lấy đồ"
" Dạ."
Lãnh Mặc Phàm cũng không nói gì thêm, chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước biệt thự Lãnh Gia, vệ sĩ thấy xe của Lãnh Mặc Phàm liền mở cánh cửa sắc to sững sờ cho anh chạy vào, xe đỗ trong gara.

Lãnh Mặc Phàm xuống xe rồi mở cửa ghế phụ cho Băng Di xuống.

Băng Di nhìn trong gara không là siêu xe cũng là xe đắc tiền, thậm chí là xe chưa có mặt trên thị trường đã có ở trong gara này.

Lãnh Mặc Phàm bước vào, trước ánh mắt kinh ngạc của đám người hầu nhưng họ không quên cuối chào
"Thiếu gia, mừng ngài đã về."
Anh bỏ qua tất cả, kéo Băng Di vào trong.

Giọng nói lạnh lùng đầy uy quyền của anh vang lên
"Đây là thiếu phu nhân, từ nay các người phải đối xử tốt với cô ấy như đối với tôi".
Từ xa, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt hiền từ nhìn Băng Di lễ phép nói
"Thiếu phu nhân, tôi là Má Trịnh, là quản gia ở biệt viện này, sau này có việc gì giúp đỡ thì cứ gọi tôi."
"Dạ, mà sau này bác cứ gọi con là Tiểu Hy, đừng gọi thiếu phu nhân nghe kì lắm."
"Hửm?! Bảo bối, anh thấy không có gì là kì cả".

Lôi Lạc Dương ôm cô từ phía sau, dịu dàng mà sủng nịnh nói, Băng Di bị anh gọi là "bảo bối" thì đỏ bừng mặt, mắt không quên len lén nhìn về đám người hầu đang há mồm trợn mắt nhìn Băng Di.

Làm việc ở đây đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy thiếu gia dịu dàng như vậy, mà còn là người con gái trước mặt này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play