Chương 67: Bổn vương hiếm lạ gì cháo của ngươi.
Edit + Beta: April
Tạ Nguyên Gia nằm ở trên giường, quay lưng về phía Phó Cảnh Hồng, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng trong đầu lại căng chặt như sợi dây đàn.
Ta nói là lỡ, lỡ đâu, vai chính thật sự có ý định ngay tại đây cưỡng cái gì đó với y, y chắc chắn là không đủ sức chống cự rồi, dẫu sao thực lực cũng cách xa nhau, mười người như y cũng đánh không lại một Phó Cảnh Hồng.
Nhưng mà, y còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý cho loại chuyện này, thậm chí còn chưa nghĩ ra tại sao mình và Phó Cảnh Hồng lại trở thành thế này, đương nhiên cũng không muốn làm cái chuyện gì gì kia, nhưng lỡ đâu kẻ bá đạo như Phó Cảnh Hồng không còn đủ kiên nhẫn để chờ nữa thì sao?
Đầu óc Tạ Nguyên Gia trở nên hỗn loạn, cả người căng cứng không dám nhúc nhích, dù sau lưng có hơi ngứa cũng không dám duỗi tay gãi, trán ứa ra một tầng mồ hôi mỏng.
Trái ngược với sự căng thẳng cực độ của y, Phó Cảnh Hồng thư thái hơn nhiều, hắn dường như không biết hành vi này của mình chính là "Tu hú chiếm tổ".
Sau khi hắn nằm xuống cũng không làm ra hành động nào quá đáng, chỉ an tĩnh nằm trên phần giường ngoài, giống như thật sự chỉ muốn mượn nửa bên giường mà thôi, an an tĩnh tĩnh nhắm mắt lại, cũng không biết đã ngủ hay chưa?
Tạ Nguyên Gia căng cứng một lúc mới phát hiện hô hấp của người bên cạnh đều đều bình thản, trộm nghe một hồi, mới phát giác hình như hắn đã ngủ.
Ể?
Chỉ vậy liền ngủ?
Tạ Nguyên Gia lén lút cự quậy trở mình quay sang nhìn, quả nhiên nhìn thấy Phó Cảnh Hồng đang nhắm mắt ngủ, trong lòng không biết nên nói là kinh ngạc hay vẫn còn khiếp sợ, tóm lại là khó tin, vì sao y không bao giờ nhìn thấu được con người của Phó Cảnh Hồng?
Vương gia trong tiểu thuyết của người khác, bá đạo tà mị nói một không có hai, đều là nửa đêm leo lên giường người ta, làm gì có chuyện buông tha cho tiểu thụ mỏng manh yếu đuối chứ? Phó Cảnh Hồng thì ngược lại, bá đạo có bá đạo, tà mị có tà mị, leo giường cũng leo luôn rồi, leo xong thì ngã đầu xuống ngủ, thế này mà hợp lý hả?
Trong lòng Tạ Nguyên Gia có chút buồn bực, y đương nhiên không có mong chờ điều gì, chẳng qua khó tránh khỏi có hơi buồn bực, chẳng lẽ mị lực của mình thật sự không đủ? Kiếp trước khi đi làm ở khoa phụ sản, chưa từng có cơ hội trải nghiệm chuyện yêu đương, kiếp này rõ ràng được người ta tỏ tình theo đuổi, thế quái nào mà người theo đuổi mình lại có thể bình yên ngủ say bên cạnh mình, chẳng lẽ vấn đề thật sự nằm ở trên người mình?
Tạ Nguyên Gia nghiêm túc mà xem xét kỹ bản thân một lượt.
Vóc dáng không quá cao, dáng người...... Một chút cơ bắp cũng không có, khuôn mặt thì mang dáng vẻ của thiếu niên mười mấy tuổi, một cọng râu cũng chưa thấy, lông chân thì thôi khỏi nói.
Như vậy xem ra, bản thân thật sự không có sức hấp dẫn, dù gì cũng từng nghe nói công của người ta đều thích thể loại chân thô mông to lông chân rậm rạp và có cơ bắp, y như con gà luộc đoán chừng không có thị trường tiêu thụ.
Tạ Nguyên Gia bức bối trong lòng, nhịn không được cọ cọ gối đầu.
"Sao còn chưa ngủ?"
Giọng nói của Phó Cảnh Hồng bỗng nhiên bùng nổ bên tai, dọa Tạ Nguyên Gia sợ tới mức run lên, cuống quít xoay người lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt của Phó Cảnh Hồng, nơi đó vẫn còn sáng tỏ, không có dấu hiệu của sự buồn ngủ.
"Trẫm, lưng trẫm bị ngứa, muốn gãi mà thôi, quấy rầy đến giấc ngủ của Hoàng thúc rồi ư?" Tạ Nguyên Gia áy náy nói.
Phó Cảnh Hồng nhìn y trong chốc lát, đột nhiên vươn lên một bàn tay đặt sau lưng Tạ Nguyên Gia, "Là chỗ này sao?"
"Không phải, sang bên trái một chút." Tạ Nguyên Gia nhỏ giọng đáp.
Phó Cảnh Hồng di chuyển tay sang bên trái một chút, nhẹ nhàng gãi lên, chỗ ngứa của Tạ Nguyên Gia rốt cuộc cũng được chăm sóc rồi, giờ phút này thoải mái đến mức chỉ muốn đi ngủ, trách không được mấy đồng nghiệp trước kia đều nói thích bạn trai của mình gãi ngứa, thì ra rất là hưởng thụ.
"Phía trên nữa." Tạ Nguyên Gia không khỏi trở mình, hoàn toàn nằm sấp ở trên giường, mắt nhắm lại lẩm bẩm.
Ý cười trong mắt Phó Cảnh Hồng nồng đậm, nếu là kẻ không biết trời cao đất dày khác, thì đã sớm bị kéo ra ngoài chém một trăm lần, nhưng Nguyên Gia không giống, hắn thích nhìn Nguyên Gia ngoan ngoãn ở bên cạnh mình, làm nũng nữa thì càng tốt.
Vì thế, Nhiếp Chính Vương uy phong lẫm lẫm sát phạt quyết đoán, chỉ cần giận lên liền khiến người nghe thấy tiếng sợ vỡ mật, giờ lại trở thành sư phụ mát xa cho khách, người tập võ có thể điều chỉnh lực đạo vừa phải, vừa không làm Tạ Nguyên Gia cảm thấy đau, cũng không làm y cảm thấy khó chịu, có thể nói là sư phụ mát xa hàng đầu.
Tạ Nguyên Gia được ấn đến thoải mái, không kiềm được liền ngủ mất, không còn nhớ nổi lúc nãy mình đang bực bội về điều gì.
Phó Cảnh Hồng thấy y ngủ rồi, nhìn chăm chú vào dung nhan khi ngủ của y một hồi, nhịn không được cúi đầu chạm nhẹ lên trên trán của y, lại lần nữa nằm xuống, nửa ôm y lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, lúc Tạ Nguyên Gia từ trong giấc ngủ uể oải tỉnh lại, giường bên cạnh đã trống trơn, người kề bên đã sớm không còn thấy bóng dáng. Tạ Nguyên Gia thoải mái trở mình trong ổ chăn ấm áp, lười biếng duỗi chân duỗi luôn cái eo.
"Hoàng Thượng dậy rồi sao?" Giọng của Lam Khấu truyền từ ngoài cửa vào.
"Dậy rồi." Tạ Nguyên Gia từ trong ổ chăn bò dậy, cửa bị đẩy từ bên ngoài vào, sau khi Lam Khấu tiến vào liền đóng cửa lại, cản gió lạnh từ bên ngoài thổi đến, dịu dàng nói: "Đêm qua bên ngoài có tuyết rơi, bây giờ mới vừa dừng."
"Lại đổ tuyết?" Tạ Nguyên Gia thở dài, nhớ tới Phó Cảnh Hồng, vội hỏi: "Hoàng thúc đâu rồi?"
Lam Khấu đặt chậu nước nóng xuống, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Trời vừa hửng sáng Vương gia đã tỉnh, giờ này chắc vừa luyện kiếm xong."
"Hoàng thúc dậy sớm như vậy ư?" Tạ Nguyên Gia có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, người ta cần cù chăm chỉ nghiêm túc nỗ lực mới có thể đi đến được địa vị như ngày hôm nay, nếu không sao đảm đương nổi vị trí vai chính.
Lam Khấu vừa bồi chuyện phiếm, vừa hầu hạ Tạ Nguyên Gia rửa mặt súc miệng thay y phục, "Bữa ăn sáng là do Hướng đại nhân thu xếp, đều đang ở dưới bếp, chỉ chờ Hoàng Thượng thức dậy."
Tạ Nguyên Gia đột nhiên đỏ mặt, y tự nhiên cảm thấy mình quá phế, ai nấy đều thức dậy từ sớm và bận rộn, chỉ có y là như con sâu gạo không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.
Lam Khấu có lẽ đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, mỉm cười nói: "Hoàng Thượng chớ có nghĩ lung tung, ngài đã làm rất tốt rồi."
Khuôn mặt Tạ Nguyên Gia ửng đỏ, "Cô cô quá thiên vị trẫm."
Bữa sáng dùng ở nhà ăn, Hàn Dao cùng Thu Dương dù gì cũng là nữ tử chốn hậu cung, không dễ gì xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, sáng nay không dùng cơm chung với Tạ Nguyên Gia, cho nên buổi sáng chỉ có ba người bọn họ vây quanh một cái bàn tròn, trên bàn bày đầy đủ loại thức ăn mê người, nào là bánh bao trứng gà sủi cảo hấp cháo thịt nạc, còn có mấy đĩa dưa muối trông rất ngon miệng, Tạ Nguyên Gia vừa nhìn liền cảm thấy bản thân đói cồn cào.
Bữa cơm này lại là do Hướng Sơ tự mình làm, bánh bao sủi cảo hấp tất cả đều do hắn từ sáng sớm gói, còn chu đáo nặn ra đủ loại hình dạng con thỏ khác nhau, tâm linh thủ xảo [1] khiến con tim Tạ Nguyên Gia ngứa ngáy.
[1] - Tâm linh thủ xảo: Khéo léo nhanh trí.
"Hướng đại nhân thật có bản lĩnh." Tạ Nguyên Gia kinh ngạc cảm thán, "Mấy vị sư phụ với Ngự trù trong cung cũng chưa chắc có tay nghề khéo đến vậy."
Hướng Sơ ưỡn thẳng lưng lên, sắc mặt không che giấu nổi sự vui sướng, "Có thể được Hoàng Thượng khen ngợi, cuộc đời này của thần thật không uổng công."
"Thật không biết, mai sau vị cô nương nào sẽ nhận được phúc khí này." Tạ Nguyên Gia cắn một miếng bánh bao thịt hình con thỏ, nhân thịt bên trong vừa phải, không nhiều không ít, cắn xuống một miếng liền có nước canh nóng hôi hổi chảy ra, hương thơm tràn đầy trong miệng để dư vị hồi lâu, ăn ngon đến mức muốn nuốt luôn cái lưỡi.
Hướng Sơ có hơi đỏ mặt, "Thần chưa từng ái mộ qua vị cô nương nào, nếu thật sự có, thì đó nhất định là phúc khí của thần."
Tạ Nguyên Gia còn muốn mở miệng nói thêm nữa, Phó Cảnh Hồng không vui ngẩng đầu lên nói: "Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ [2]."
[2] - Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ: Khi ăn không trò chuyện, khi ngủ cũng không nói chuyện với ai.
Tạ Nguyên Gia lập tức cúi đầu, tiếp tục gặm con thỏ của mình.
"Vương gia cũng ăn nhiều chút." Hướng Sơ quay đầu nhìn Phó Cảnh Hồng, "Đây là cháo thịt mà thần đã nấu suốt một canh giờ mới xong, bên trong đã cho rất nhiều nguyên liệu, còn có cho thêm một chút trứng, người nếm thử đi."
Phó Cảnh Hồng nhíu mày, hắn không hiểu sao trên đời này lại có thể có một tên gia hỏa như Hướng Sơ, không biết nhìn sắc mặt người khác, không thấy mình đang chướng mắt hắn sao?
Ăn ăn ăn, bộ cho rằng bổn vương hiếm lạ gì mấy thứ này của ngươi hả?
Phó Cảnh Hồng vừa mất kiên nhẫn, vừa bưng chén lên nếm thử một muỗng cháo thịt, sắc mặt bất thiện ăn thêm mấy muỗng.
Một bữa cơm ăn mất khoảng nửa canh giờ, Tạ Nguyên Gia mới vừa buông chén đũa, lại tiếp tục khen Hướng Sơ, trong lòng âm thầm ảo não tại sao bản thân không học thuộc thêm nhiều thơ từ gì đó, bằng không hiện tại có thể thao thao bất tuyệt khen ngợi Hướng Sơ, không đến mức chỉ có thể khô khan dùng hai chữ "Ăn ngon" để hình dung.
Hướng Sơ hiểu rõ tâm ý của y, tất nhiên sẽ không so đo chuyện này, "Đêm qua tuyết rơi, đúng là thời điểm tốt để ngắm mai, Hoàng Thượng tính bây giờ đi, hay là nghỉ một chút rồi mới đi?"
Tạ Nguyên Gia suy nghĩ một lúc, nghĩ rằng nên đi sớm một chút, lỡ đâu chậm thêm chút nữa lại có tuyết rơi thì rất phiền phức, quay đầu liền muốn bàn bạc với Phó Cảnh Hồng. Kết quả, vừa xoay đầu liền thấy Phó Cảnh Hồng với vẻ mặt không kiên nhẫn đang bưng chén cháo ăn, xì xụp xì xụp đại khái đã là chén thứ năm.
Nhìn cái tư thế cầm chén kia kìa, lãnh khốc cuồng ngạo bất cận nhân tình, người không biết còn tưởng hắn có mối thâm cừu đại hận với cái chén.
Đây là lần đầu tiên Tạ Nguyên Gia không nhịn được muốn cười.
Vai chính thì ra cũng có lúc đáng yêu như vậy, rõ ràng rất thích cơm Hướng Sơ nấu, ngoài miệng thì chê bai ghét bỏ, cứ như là ăn nhiều thêm một miếng là tự làm bẩn bản thân, dù bẻ cong hình tượng cũng phải ăn thêm năm sáu chén của người ta, thiết lập nhân vật lãnh khốc nát không còn gì.
Phó Cảnh Hồng ngẩng đầu lên, vừa nhìn liền đối diện với ánh mắt của Hướng Sơ cùng Nguyên Gia, hắn thong thả ung dung đặt chén xuống, lãnh đạm hỏi: "Sao hả?"
"Hoàng thúc, trẫm muốn hỏi, bây giờ chúng ta lên núi, hay là chờ một lát nữa mới đi?" Tạ Nguyên Gia cũng không dám thể hiện suy nghĩ của mình ra bên ngoài, bộ chán sống rồi hả?
Phó Cảnh Hồng cẩn thận suy ngẫm trong chốc lát, rồi nói: "Đợi thần ăn thêm một chén nữa rồi đi."
Tạ Nguyên Gia cười tủm tỉm nói: "Được đó."
Hướng Sơ đại khái chính là một kẻ không tim không phổi, lúc này còn đang ngây thơ mờ mịt chăm thêm dầu vào lửa: "Vương gia thích ăn cháo của thần nấu đến vậy, thế buổi tối thần lại nấu cho người thêm một ít."
Cái tay cầm chén của Phó Cảnh Hồng khựng lại trong chốc lát, dường như sắp bùng nổ.
Tạ Nguyên Gia đau đầu, Hướng đại nhân cái gì cũng tốt, chỉ là không biết nhìn sắc mặt người khác, y vội ngắt lời, nói: "Hoàng thúc, lát nữa chúng ta lên núi, trẫm sẽ mang theo bút mực, đến lúc đó vẽ mấy bức tranh, ngươi thấy có được không?"
"Ừm." Phó Cảnh Hồng không trừng mắt với Hướng Sơ nữa, lại ăn thêm một chén cháo, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy, mỗi một bước đi đều xuân phong đắc ý [3], có thể thấy được bữa cơm này rất vừa lòng hắn.
[3] - Xuân phong đắc ý: Vui mừng, thoả mãn, đắc ý trước sự thành đạt của mình.
Cái tên Hướng Sơ này vẫn còn có chỗ dùng được, hay là bịt miệng hắn ném vào trong Ngự Thiện Phòng, mỗi ngày không cần phải nghe hắn nói nhảm, lại còn có thể ăn mấy món ngon, hình như cũng không tệ.
Phó Cảnh Hồng bắt đầu nghiêm túc tự hỏi tính khả thi của chuyện này.
Tóm lại, hắn vẫn cảm thấy Hướng Sơ nấu cơm cũng thường thôi, là do Nguyên Gia thích ăn cơm hắn nấu.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Cảnh Hồng: Gì?
Chú thích:
Bánh bao hình con thỏ